Hỉ Doanh Môn

Chương 87: Phản kích (một)

Edit: beyours07


Đoán chừng là ý thức được trường hợp thế này sẽ mang đến cho Thái gia khốn nhiễu, Cung Viễn Hòa cũng không còn ở Thái gia ở mấy ngày, tránh thoát trận đầu mũi nhọn kia rồi thừa dịp bóng đêm leo tường đi ra. Chỉ qua vài ngày nữa, cả Thủy thành phủ cũng đều truyền, Đại công tử Cung gia Cung Viễn Hòa mới khảo trúng Á nguyên tuy còn nhỏ tuổi cũng không học tốt, còn học những kẻ kia hư hỏng kia trêu hoa ghẹo liễu.


Thậm chí cha hắn Cung Trung Tố cũng vội vã chạy về, cho người túm hắn từ phòng của hoa khôi  kia trói trở về, đánh cho một trận.


Nhưng chuyện đính hôn của hắn cứ như vậy mà thất bại, bởi vì, Cung Trung Tố kỳ vọng rất cao vào đứa con trai này, nhất định không chịu tùy tiện tìm người lấy. Nhưng người tốt mà hắn để ý nghe người ta nghe nói Cung Viễn Hòa là người như vậy, quả quyết không chịu; mà người mà Cung Nhị phu nhân để ý đồng ý, Cung Trung Tố lại kiên quyết không đồng ý.


Cuối cùng Cung Trung Tố đập bản, mỗi phòng về mỗi phòng, Cung Viễn Hòa là trưởng phòng, đính hôn muộn một chút cũng không còn quan hệ, trước tiên cứ định cho trưởng nữ Cung Nhu Du của chi thứ hai. Nhưng chính là chuyện như vậy, truyền tới trong lỗ tai tất cả phu nhân các phủ thì mọi người đều đang cười, nụ cười vô cùng kỳ quặc.


Mẫu thân Trần Oánh Trần Tam nãi nãi tới thăm Trần thị, che miệng cùng Trần thị nói: "Đồ của đại phòng Cung gia nhiều gấp mấy lần so với chi thứ hai, cũng khó trách Cung Nhị phu nhân trăm phương ngàn kế muốn tìm cho đại phòng một con dâu tiểu môn tiểu hộ, tính tình mềm nhũn, như vậy mới dễ đắn đo. Coi như chỉ là thím, nhưng là có ân dưỡng, huống chi những năm này chuyện của đại phòng cũng chẳng phải là do nàng quản sao?"


Trần thị cười nói: "Ta xem Cung đại nhân coi như công chính."


"Cầm vào dễ dàng, lúc lấy ra cũng rất khó khăn. Cung đại nhân công chính hơn nữa, có thể vì một đứa con trai không có mẹ và mấy lượng bạc mà trở mặt cùng thê tử nam nữ của chi thứ hai  sao?" Trần Tam nãi nãi nói: " Ta ngược lại nhìn vị Cung Đại công tử này không phải là một người dễ bắt nạt, vả lại chờ xem thôi, tương lai nhà hắn còn phải ầm ĩ."


Minh Phỉ ở một bên làm châm tuyến, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, không khỏi thầm nghĩ, ở những nhà cự phú này, quả nhiên không hề nhẹ nhõm nhiệt tình chút nào, càng nhiều tiền càng sợ chơi đùa, còn không bằng tìm một người biết gốc biết rễ, thật thà, biết ơn biết tình sống qua ngày, nghèo một chút khổ một chút cũng không sao, không trông cậy vào hắn yêu nàng, thương nàng bao nhiêu, tóm lại là sống qua ngày, trôi qua nhẹ nhõm một chút là tốt.


Trần thị thở dài nói: "Người chết vì tài chim chết vì ăn, là người luôn là có tư tâm. Từ xưa đến nay, nhìn thông phóng khoáng lại có mấy người?" Cũng không biết Thái Quang Đình nói có đúng là thật hay không? Hoặc có thể là, hiện giờ đúng là hắn thật sự nguyện ý tương lai một đồng cũng không cần, nhưng sau này hắn sẽ thay đổi chủ ý, vợ con của hắn lại nguyện ý sao? Nghĩ tới đưa ánh mắt rơi vào trên người Minh Phỉ, mấy con riêng kế nữ này đối với mình lại có mấy phần thật lòng đây?


Chỉ thấy Minh Phỉ ngồi bên cạnh đang tỉ mỉ may một đôi tất nhỏ. Nàng đã tự tay làm cho thai nhi còn chưa ra đời này hai bộ y phục nhỏ rồi, từ mũ đến vớ, đều dùng gấm thượng đẳng, vải bông mềm vải, y phục nàng may có gì đó kỳ lạ, tất cả đều là đem đường may nối lật ở bên ngoài, hơn nữa không có một chút thêu hoa nào, vô cùng mộc mạc.


Minh Tư cười nhạo nàng may vá khó coi, hơn ma ma cũng hỏi nàng vì sao phải làm như vậy, nàng lẳng lặng nói, trẻ con da thịt trơn mềm, những đường may sẽ làm tổn thương da hài nhi. Trong lòng Trần thị khẽ động, cười nói cùng Minh Phỉ: "Đứa bé ngoan, con làm nửa ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút, đi trong sân đi dạo một chút, dưỡng mắt."


Minh Phỉ cũng không kiên trì, đi chỗ Thái Quang Đình nơi đó, để cho hắn đi hỏi thăm Cung Viễn Hòa giúp nàng một tiếng.


Đợi Minh Phỉ đi, Trần thị cầm y phục Minh Phỉ đã làm tốt cho Trần Tam nãi nai xem: "Tẩu xem những y phục này nàng làm, đây là phải nói từ đâu nhỉ, cũng đã làm hai bộ rồi. Vẫn là đứa bé làm, làm không mấy dễ nhìn."


Trần Tam nãi nãi cầm lên một bộ y phục đến xem, cười nói: "Đứa bé này đúng là nghĩ thật chu đáo. Ngày trước lúc ta mới nuôi Oánh tỷ nhi, không hiểu, chỉ thấy phải thêu hoa  cho nàng mặc mới dễ nhìn, kết quả đến khi da nàng đỏ bừng, sau đó bà ɖú mới dạy ta đổi quần áo cũ, lúc này mới tốt lắm. Hôm nay nhìn nàng đổi đường may ở bên ngoài, thì càng chu đáo. Khó nhìn một chút có quan hệ gì, bên ngoài gọn gàng một chút là tốt."


Trần thị không nhịn được cầm y phục kia nhìn qua xem lại, mỉm cười nói: "Đứa nhỏ này từ trước đến giờ là vô cùng cẩn thận, không giống hai đứa kia, chỉ bo bo nghĩ cho mình."


Trần Tam nãi nãi nháy mắt mấy cái: "Đứa bé như vậy quả thực không dễ dàng. Lại nói, hôn sự của Đại công tử muội cân nhắc thế nào rồi? Đứa bé Cung gia còn nhỏ hơn  nó, người ta đã bắt đầu nghị hôn rồi.
Trần thị nói: "Chờ qua xuân các rồi lại nói."


Trần Tam nãi nãi nửa là ghen tị nửa là chế nhạo nói: "Muội thật biết tính toán, khắc khổ thế kia, xuân các nhất định có thể thi đỗ, đến lúc đó tìm nhà ta chỉ sợ sẽ cao hơn một bậc. Chỉ là muộ phải cẩn thận, rốt cuộc muội không phải bà bà nghiêm chỉnh, đến thế gia đại tộc, mắt mọc ở trên đỉnh đầu, muội làm sao có thể làm?"


Trần thị từ trước đến nay không chịu yếu thế trước mặt nhà bà con bên mẹ, cố cười nói: "Đứa bé kia một có thể thống, có lương tâm, ta đối với hắn và hắn hai muội muội này thế nào, trong lòng hắn nắm chắc." Tâm tình lại đột nhiên không tốt.


Lại nói Minh Phỉ tới trong viện, xa xa đã nhìn thấy Thái Quang Nghi và Minh Tư ghé vào một chỗ nói chuyện, Hai nha hoàn bên cạnh Minh Tư là Tùng Vân cùng Tùng Hương bị điều đi xa xa, chỉ chừa nha hoàn Thúy Nhi bên cạnh Thái Quang Nghi đứng ở nơi đó canh chừng, cũng không biết đang nói cái gì.


Minh Phỉ xa xa liền tránh ra. Bọn họ thấy nàng phiền, nàng thấy bọn họ cũng không phải vấn đề có phiền hay không, mà là nhìn thấy người mình không thích luôn ảnh hưởng đến tâm tình.


Đặc biệt là gần đây biến hóa của Minh Tư hơi lớn, ở trên lớp học thường tranh náo động, cho dù là học quy củ hay là nữ công, viết chữ vẽ tranh, mọi chuyện luôn muốn đè Minh Phỉ xuống một chút.


Trước đó vài ngày Trần thị mới mời tới một nhạc công, Minh Tư vì đoạt được thứ nhất, ngón tay cũng luyện đến sưng lên, Minh Phỉ không muốn chính mình đi tội đó, kệ cho nàng và Minh Bội hai người tranh nhau. Cố tình Minh Tư còn không chịu buông qua nàng, ba phen mấy bận ở lúc buổi chiều cả nhà cùng ăn cơm cố ý khích bác khiến nàng cùng Minh Ngọc khó chịu, chỉ vì tranh được một câu khích lệ của Thái Quốc Đống.


Lý Bích lại đang cùng thảo luận học vấn với Thái Quang Đình, nhìn thấy Minh Phỉ tới đây chào hỏi cũng rất có ý tứ rời đi, để hai huynh muội nói chuyện.


Thái Quang Đình nghe Minh Phỉ nói đến Cung Viễn Hòa cũng cười nói: "Ta mới cùng Lý Bích đi thăm huynh ấy. Sau lưng huynh ấy cũng bị đánh vỡ, nằm cũng không được, chỉ có thể nằm úp trên giường, nhẹo đầu ngủ, cố tình mưu ma chước quỷ nhiều, nói là nghiêng đầu khó chịu, để người ta làm một chiếc gối không có tâm, còn đục ván giường một cái lỗ, như vậy mặt vừa hay ở trong đó, mà có thể để trống, thông khí. Làm cho mỗi người đi thăm huynh ấy cũng bị chọc cười."


Minh Phỉ cũng cười: "Ngược lại là huynh ấy biết cách qua ngày."
Thái Quang Đình cười: "Đây là tìm niềm vui trong đau khổ, cũng là chuyện không có cách nào khác. Gia đình như thế kia, chịu chút da thịt đau khổ coi như là nhẹ."


Hai người cảm thán một hồi, Minh Phỉ nhắc tới gần đây Minh Tư biến hóa hơi lớn, hơn nữa hình như chính là từ sau khi Lý Bích tới, Thái Quang Nghi cùng nàng sau đó nói chuyện nhiều hơn.


Thái Quang Đình nói: "Nàng gần đây đi thăm Nhị Di Nương rồi, là phụ thân đặc biệt cho phép, mẫu thân cũng biết. Nhưng là chỉ là thấy mà thôi, Nhị Di Nương muốn lật người, đó là muôn vàn khó khăn, Quang Đang cũng là không về được rồi. Chỉ là gần đây muội chú ý một chút, nếu như phát hiện nàng có hành động dị thường gì, nhớ nhanh chóng tới đây nói cho huynh."


Minh Phỉ ghi nhớ, tự mình trở về phòng.


Thấm thoát lại qua mấy ngày, Trần thị nôn nghén lợi hại, tính khí trở nên cổ quái. Minh Bội Minh Tư trừ lúc đi thỉnh an, đều không chịu ló mặt ở trước mặt nàng, chỉ còn lại Minh Phỉ cẩn thận chăm sóc, Minh Ngọc chọc cười, Dư ma ma rất là cảm kích. Không thể thiếu ở trước mặt Trần thị nhiều đôi câu khen ngợi trước mặt Trần thị, vốn chọc Trần thị sinh lòng nghi ngờ, chỉ là Trần thị mặc dù phiền não, nhưng trong lòng cũng hiểu biết, trên mặt không làm ra vẻ gì, cuối cùng cũng nể trọng Minh Phỉ nhiều hơn.


Nhưng mà, chuyện Trần thị nể trọng Minh Phỉ nhiều hơn lại làm cho người ta không nhịn được.


Ngày hôm đó các nữ hài tử đều đi học ở Hồng Thúy Uyển, thật dễ dàng đợi đến lúc Ngụy ma ma tuyên bố tan lớp, bóng dáng của bà biến mất ở phía sau rèm, Minh Ngọc nặng nề ngã ngồi ở trên ghế, thở dài một cái: "Trời ơi, cuối cùng cũng chịu đựng được thêm một ngày."


Nha đầu ma ma từ cửa chạy vào, từng người tìm tới chủ tử của mình, lần lượt đưa nước đưa khăn, lộn xộn nghỉ một chút mới thôi. Dư ma ma cười híp mắt đi vào: "Phu nhân mời các vị tiểu thư đều đi qua học một ít chuyện  quản gia.


Minh Ngọc mặt ủ mày ê: "Dư mẫu, ta cũng phải đi sao? Ta còn nhỏ như vậy."


Dư ma ma nhàn nhạt quét qua Minh Bội cùng Minh Tư một cái, cười nói: "Lục Tiểu Thư, phu nhân ngược lại thương tiếc ngài còn bé, nhưng lão gia nói rồi, không lo việc nhà không biết gạo củi mắc, từ nay về sau các vị tiểu thư bất luận lớn nhỏ, đều đi học."


Minh Phỉ nhạy cảm, lập tức nhìn về phía Minh Bội cùng Minh Tư. Minh Bội là một năm bốn mùa hân hoan, Minh Tư vẫn là nét mặt trước sau như một vô cảm.


Tới chính phòng, khuôn Trần thị âm trầm, bởi vì mập lên mà có vẻ càng lúc càng ngắn, đang ăn tổ yến. Nhìn thấy bốn người tỷ muội đi vào, nhàn nhạt nói: "Đều ngồi xuống xem xem."


Minh Phỉ nhìn về phía Dư ma ma, Dư ma ma cúi đầu rũ mắt, nét mặt cũng không nhìn ra điều gì. Minh Phỉ biết Trần thị đang tức giận cũng không liên quan tới nàng cùng Minh Ngọc, cũng dọn dẹp tâm tình, tư thế ngồi đoan chánh, chờ xem cuộc vui.
Trần thị không nói một lời, ngồi ước chừng hai khắc.


Nàng không lên tiếng, những người khác trong phòng cũng không dám lên tiếng, căn phòng lớn như thế, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng hô hấp. Minh Bội cuối cùng cũng không nhịn được, gắng gượng nói: "Mẫu thân......"


Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng "Loảng xoảng" thanh thúy vang lên, là Trần thị ném cái thìa trong tay vào trong chén sứ, dọa đến bả vai Minh Bội run lên, câu nói kế tiếp tất cả đều nuốt xuống bụng. Trần thị mới chậm rãi nói: "Thế nào?"
Minh Bội lấy lại bình tĩnh, lắc đầu: "Không có việc gì."


Minh Tư lại đột nhiên mở miệng: "Mẫu thân để cho chúng con tới đây học xử lý chuyện nhà, là muốn học từ lúc nào đây?" Giọng nói vô cùng trấn định tỉnh táo.
Minh Phỉ ngước mắt lên nhìn Minh Tư, chỉ thấy nàng lẳng lặng nhìn Trần thị, trong đôi mắt bất thường mà lộ ra một ngọn lửa.


Khóe miệng Trần thị cụp xuống, rõ ràng là muốn phát tác, nhưng hết lần này tới lần khác vừa cười: "Không đợi được rồi hả? Quản gia chuyện này, cũng không đơn giản như các ngươi tưởng tượng, chuyện quan trọng thứ nhất chính là luyện kiên nhẫn. Nếu là ngồi không yên, làm sao có thể được? Từ từ chờ, người đang ở trên đường."


Minh Tư cúi đầu rũ mắt: "Dạ, mẫu thân dạy rất đúng." Tư thái cực thấp.
Trần thị cũng không nói nữa.
Vì vậy mọi người lại ngồi không gần nửa canh giờ.