Editor: Thư
Kiều Đào cũng không biết, đành phải chạy đi ra ngoài nghe mới biết được đáp án, kể hết chuyện của Cung Nhị phu nhân này ra. Thì ra là Cung gia này chính là gia đình cự phú nổi danh ở thành phủ này, mấy đời trước tích góp rất nhiều tài phú đất đai, sau lại đến đời Cung lão gia Cung Trung Tố mới có công danh, đi sĩ đồ. Bởi vì hai phòng chỉ có mỗi Cung Trung Tố là độc đinh, Lão Thái Gia hai phòng bèn hợp kế, liền để cho hắn một người đàn ông thừa tự hương khói cả hai phòng. Vốn là chuyện này không tồi, nhưng đến khi nên lập gia đình, Lão Thái Thái hai phòng không ai nhường ai, nàng dâu của mình lấy cho Cung Trung Tố đều là chánh thất, cả hai đều là lớn, đương nhiên phải coi như xa lạ, không liên hệ với nhau. Cung Nhị phu nhân này chính là do Lão Thái Thái chi thứ hai làm chủ cưới vào.
Nhưng đích tôn lại cưới phải Cung đại phu nhân mệnh ngắn phúc bạc, sinh hạ một nhi tử liền qua đời. Nhi tử này chính là Cung Viễn Hòa, lúc trước bỏi vì là đích tôn nên được Lão Thái Gia Lão Thái Thái nuôi dưỡng, đến bảy tám tuổi, hai lão già rồi qua đời, Cung Trung Tố thương tiếc trưởng tử, liền đưa Cung Viễn Hòa đến Cung Nhị phu nhân bên kia nuôi dưỡng.
Cho nên mặc dù Cung Nhị phu nhân này là một thê tử phòng khác của Cung Trung Tố, Cung Viễn Hòa lại chỉ có thể gọi bà ta là Nhị bá mẫu.
Minh Phỉ nhức đầu với những thứ quan hệ phức tạp này, liền nói: "Đừng nói nữa, đừng nói, nghe cũng không hiểu."
Kiều Đào vắt khăn rửa mặt cho Minh Phỉ, cười nói: "Nô tỳ thấy tình hình ngày hôm nay, về sau ngài không thể không đi theo phu nhân ra ngoài làm khách, ở nhà giúp tiếp đãi khách nhân một chút, dù có tiếp tục phiền não cũng phải biết rõ những chuyện này thì mới không phạm sai lầm."
Minh Phỉ nói: "Nói không chừng qua mấy ngày này ta lại bị đuổi về, cơ hội như thế cũng sẽ không có quá nhiều."
Sắc mặt của Kiều Đào chợt trở nên ảm đạm, miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười: "Ngài quá lo lắng. Ta xem phu nhân rất thích ngài, lão gia không phải cũng mới khen ngài đấy sao? Nếu không, vẫn còn có Đại công tử đấy."
Minh Phỉ cười cười, không nói gì nữa. Nếu nàng không thể mang đến chỗ tốt cho Trần thị, chỉ sợ Trần thị cũng nhanh chóng mất đi hứng thú với nàng. Về phần Thái Quang Đình, chính hắn cũng còn phải phụ thuộc, đối với nàng chẳng qua là có tâm vô lực mà thôi. Trước mắt điều Trần thị cần nhất đó là có thể có thai, nhưng chuyện này, nàng lại không giúp được Trần thị, thậm chí còn ước gì Trần thị mang thai chậm một chút. Nếu như Trần thị có con của mình, còn có thể để tâm đến ba huynh muội các nàng như vậy sao? Tốt nhất chính là xem mọi việc làm chuyện vui đùa, nếu không nữa thì, mình làm người hưởng.
Kiều Đào cũng tự biết nói nữa cũng không trông cậy vào được, liền nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hôm đó ngài dặn nô tỳ hỏi thăm về chuyện của Hoa ma ma, đã hỏi được rồi."
Trước kia Minh Phỉ thấy khi Uông thị gả con gái Hoa ma ma cảm khái hơi nhiều, lúc ấy liền lưu tâm muốn nghe rõ chuyện của Hoa ma ma, trở lại Kiều Đào liền tìm thời gian đi hỏi. Thì ra là toàn gia Hoa ma ma đều là tử gia đinh ở Trần phủ , bà ta và nam nhân của bà ta thành thân nhiều năm chỉ sinh được nữ nhi, thông minh xinh đẹp, hai vợ chồng trông cậy vào nàng để dưỡng lão, thương yêu muốn không hết. Không biết làm sao trời không chiều lòng người, nữ nhi kia lại bị mẹ cả của Trần thị phân phó lấy chồng là con trai thị tì của Trần Nhị tiểu thư đang ở xa, gả cực xa, nhiều năm cũng không thể thấy mặt một lần. Nếu Hoa ma ma còn ở lại Trần phủ, tương lai Trần Nhị tiểu thư thăm người thân còn có cơ hội gặp nhau, nhưng bà ta lại cùng Trần thị gả vào Thái phủ, gặp nhau không ngày hẹn, làm sao bà không khó chịu cho được.
Chuyện này tạm thời Minh Phỉ cũng không có biện pháp gì, chỉ đành phải một tiếng mà thôi, lại nhỏ giọng dặn dò Kiều Đào một lần. Nói không phải muốn Kiều Đào cẩn thận nhìn chằm chằm Trần thị nơi đó, nơi cần thiết thì không cần tiếc nuối bạc, có gió thổi cỏ lay gì nhanh chóng tới đây báo, không cần chạm đến Thái Quốc Đống cùng Trần thị tạo rủi ro gì đó.
Nghĩ đến tình huống khó khăn, chủ tớ nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì. Trong phòng chỉ có Minh Ngọc cùng Hỉ Phúc không biết buồn không ngừng chơi đùa. Minh Phỉ thở dài, lấy ra giày thêu cho Trần thị ra làm, Kiều Đào ngồi vào một bên chuẩn bị chỉ thêu cho nàng.
Lát sau, Ngân Bình cười hì hì vén rèm dò vào đầu tới: "A nha! Tam Tiểu Thư còn ngồi làm giày đây à, mau mau, phu nhân cho gọi Tam Tiểu Thư cùng Lục Tiểu Thư chạy nhanh qua bái kiến Tri Phủ phu nhân."
Bọn nha đầu rối ren một hồi, sửa lại quần áo tóc tai ngay ngắn cho hai tỷ muội Minh Phỉ, mới ôm lấy đi phòng khách.
Lúc này khách nhân trong phòng khách đã đi hơn một nửa, một phu nhân đầy đặn trắng trẻo hơn 40 tuổi mặc bào phục áp hắc bên đỏ thẫm được đoạn hoa, đầu cài trâm vàng ròng, đoan đoan chánh chánh ngồi ở chủ vị, Trần thị ngồi ở bên phải bà, Cung Nhị phu nhân ngồi bên trái bà, cười híp mắt vây quanh nói chuyện với bà. Minh Phỉ mang theo Minh Ngọc đến cửa, cũng không dám tùy tiện xông vào, chỉ đứng bên cạnh cửa bảo bọn nha đầu thông báo.
Trần thị nghe, cười hì hì cùng phu nhân kia nói: "Đại bá mẫu, là hai nữ nhi của điệt nữ đến rồi."
Tri Phủ phu nhân cười nói: "Nghe nói dáng dấp trắng ngần, tri lễ hiểu chuyện, mau dẫn đi vào ta xem một chút."
Minh Phỉ dẫn Minh Ngọc đi vào hành lễ, theo như lúc trước Ngân Bình dặn, hô một tiếng bá ngoại bà. Tri Phủ phu nhân cười híp mắt bảo nha đầu đỡ hai người dậy, mỗi người thưởng cái hà bao, lại hỏi mỗi lần học chữ, may vá cái gì một chút.
Minh Phỉ biết Tri Phủ phu nhân xem mặt mũi Trần thị mới cho tỷ muội hai người mình thể diện, tất nhiên lên tinh thần nghiêm túc trả lời, Tri Phủ phu nhân nói ba tiếng tốt liên tục, lại khen Minh Phỉ nhìn một cái chính là người có phúc khí, mục đích của Trần thị đạt được, mới để cho tỷ muội hai người lui xuống.
Tri Phủ phu nhân lại cùng mọi người nói đùa một lần, giương mắt quét người trong phòng một vòng, cười hì hì từ chối Cung Nhị phu nhân thân cận dây dưa, nói: "Hôm nay trong phủ nhiều chuyện, mệt mỏi ta đây......" Tiếp đến lại đấm đấm cánh tay.
Trần thị xem thời cơ, vội nói: "Bá mẫu ở trong phòng điệt nữ nghỉ ngơi chốc lát như thế nào?"
Hai người cùng mọi người cáo lỗi, Trần thị tự mình đỡ Tri Phủ phu nhân vào nội thất, hầu hạ bà nằm xuống. Tri Phủ phu nhân nói: "Chớ vội, tới đây ngồi xuống hai bá mẫu điệt nữ chúng ta trò chuyện."
Trần thị không dám chậm trễ, thận trọng cáo lỗi, ngồi xuống ghế, nghe Tri Phủ phu nhân nói chuyện. Nàng là thứ nữ, bình thường không có lời nào tốt để nói với Tri Phủ phu nhân, từ trước đến nay quan hệ cũng không thân cận, nếu không phải bởi vì gả cho Thái Quốc Đống, chỉ sợ Tri Phủ phu nhân sẽ không nhìn nàng một cái. Cho dù như thế, chỗ nàng cần dựa vào Tri Phủ phu nhân vẫn còn rất nhiều, vừa là người dưới vừa là vãn bối, không khỏi khiến nàng cẩn thận nịnh nọt.
Tri Phủ phu nhân cũng không nói nhảm với nàng, dứt khoát nói: "Ngươi không phải là người ngoài, ta cũng sẽ không nói với ngươi những thứ hư ảo ngoài mặt. Hôm nay ngươi cũng thấy được bộ dạng kia của Cung Nhị phu nhân bộ dáng chứ? Nàng ta luôn luôn mắt cao hơn đầu, ngươi có biết hôm nay tại sao bà ta lại ở nơi này ngây ngô thời gian dài như vậy không? Còn ân cần với ta như thế nữa?"
Lòng Trần thị xoay chuyển tìm câu trả lời, cười gượng mấy tiếng, nói: "Nàng vừa đến liền hỏi thăm khi nào ngài thì tới. Khi đó điệt nữ liền đoán có lẽ là nàng muốn gặp kim diện của bá mẫu. Nếu không chỉ bằng chất nữ cùng chất nữ tế này, làm sao nàng sẽ nhiệt tình như vậy?"
Tri Phủ phu nhân có chút hả hê nói: "Cái người này lâu rồi không về nhà mẹ đẻ, cho nên không biết, đại bá của ngươi sắp lên chức rồi!"
Trần thị nghe vậy vừa mừng vừa sợ: "Chúc mừng Đại bá mẫu! Có biết là muốn đi nơi nào chưa?"
Tri Phủ phu nhân nhẹ giọng nói: "Nghe thúc phụ của ngươi từ trong kinh truyền tin tức về, nói là phải đi Bố Chính Sứ tư làm Tham Chính tam phẩm. Rất nhanh sẽ có bổ nhiệm từ Lại bộ xuống."
Trong nhà vị thúc phụ này chính là người có sĩ đồ phong quang nhất Trần gia, bốn mươi mấy tuổi liền làm đến Ngự Sử Đô Sát Viện chính nhị phẩm, hắn đưa tin tức về tất nhiên là thật. Trần thị "Nha" một tiếng, cười nói: "Khó trách nàng ta lại ân cần như thế! Xem ra bá phụ có thể thành cấp trên Cung Trung Tố đấy."
Tri Phủ phu nhân hừ một tiếng, nói: "Lúc trước phẩm cấp của hắn cũng thấp hơn đại bá phụ của ngươi! Chỉ là đã làm người của Bố Chính Sứ tư cho nên mới kiêu ngạo như thế. Hôm nay phong thủy luân chuyển, nàng cũng có lúc có chuyện nhờ ta!"
Trước kia Tri Phủ phu nhân và Cung Nhị phu nhân đều không phục lẫn nhau, khá là xấu xa, Trần thị đã biết đến. Lúc này không thể thiếu cười nịnh nọt Tri Phủ phu nhân một lần, nói: "Cung gia cũng chỉ là có nhiều tiền mà thôi, nơi nào so được với Trần gia ta, thư hương môn đệ không nói, con em sĩ đồ cũng thuận lợi. Mọi người đều nói bá mẫu rất có cách dạy nhi tử, hiền tế nhi tử cũng chăm chỉ học giỏi, tiền đồ vô lượng."
Trong lòng Tri Phủ phu nhân hưởng thụ, nói: "Hôm nay ta cố ý muốn tới nói với ngươi, chúng ta vừa đi, vị trí này liền trống, bá phụ ngươi đã hướng thượng tiến cử Thủ Thành (tên chữ của Thái Quốc Đống). Tuy là Đương Kim Thánh Thượng Thanh Minh, không cho làm việc thiên tư, động lòng riêng hoặc lo chuyện riêng tư, cho tới bây giờ như thế. Các ngươi nhanh chuẩn bị một chút, làm việc một chút, chớ tiện nghi người ngoài."
Trần thị trầm ngâm nói: "Chỉ sợ là có chút khó khăn, hắn vừa mới khởi phục, ngồi vào vị trí này còn chưa đầy một năm."
Tri Phủ phu nhân cười nói: "Với người khác có lẽ là có chút khó khăn, nhưng đổi lại là hắn thì không nhất định. Trong kinh có Thái Phó đại nhân cùng thúc phụ ngươi chuẩn bị, trù mưu giúp cho, còn sợ không thành được sao?"
Trong lòng Trần thị xoay chuyển trăm vòng, kéo tay Tri Phủ phu nhân tay: "Đại bá mẫu, ngài luôn luôn là hiểu rõ điệt nữ nhất, có chuyện tốt gì đầu liền nghĩ đến điệt nữ. Điệt nữ có được hôm nay không thể thiếu ngài dìu dắt, nếu ngài đi theo đại bá đi rồi, sẽ không người chỉ điểm điệt nữ nữa, nhờ ngài giúp điệt nữ mới đúng." Lời này của nàng có chút nhanh nhẹn linh hoạt, coi như không có Tri Phủ phu nhân, vẫn là có cha mẹ nàng ở đây, nhưng từ trước đến giờ Tri Phủ phu nhân vẫn thích bạo dạn, liền yêu loại nịnh nọt thế này.
Trên mặt Tri Phủ phu nhân quả đẹp ra, trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngươi là điệt nữ nhà mình, ta không giúp ngươi thì giúp kẻ nào? Ta nói với ngươi, muốn phá cách lên chức, sẽ phải làm vài chuyện bất đồng với kẻ khác!" Tuy điệt nữ này là thứ xuất, nhưng là đối với chính mình là một người luôn luôn đều là cung kính có lễ, gả cho người xong đưa cho lễ mừng sinh thần cho mình còn phải quý trọng hơn đưa cho mẹ cả, là một thông minh. Hơn nữa sau lưng Thái Quốc Đống còn có Chung Thái Phó, ở bên trong quan trường này, rắc rối khó gỡ, phong thủy luân chảy, ai cũng không nói chắc được lúc nào người nào sẽ phải cầu xin người nào. Nếu như thế, nên giúp thì cứ giúp, có được hay không thì đó lại là một chuyện khác.
Lúc tiễn khách đã là giờ lên đèn, Trần thị lệch ra ngồi ở trên giường gỗ La Hán rơi vào trầm tư. Phải làm vài chuyện bất đồng so với người bên ngoài, nói trắng ra đúng là phải lập công. Nhưng công lao làm sao lại dễ lập như vậy? Không có công lao cũng không có quan hệ, phải có bạc tự động chảy ra thôi, phía trên đều nói ngươi được, ngươi cũng liền tốt lắm, nhưng bạc này từ đâu tới đây?
Dư ma ma ở một bên khuyên nàng: "Phu nhân chớ lo lắng, chuyện này dầu gì cũng là tin tức tốt. Không bằng mời lão gia tới đây thương nghị?" Vừa đúng giữ lại lão gia qua đêm ở đây.
Trần thị lắc đầu: "Không vội vàng, ta phải suy nghĩ trước mới được." Cho dù muốn mời, cũng phải đợi đêm đã khuya mới đi mời, nếu không vài ba lời nói hết rồi, Thái Quốc Đống lại phải đi nha.
Dư ma ma rất là đau lòng Trần thị, liền đổi một đề tài nói: "Hôm nay Tam Tiểu Thư tiến lùi có độ, thật sự không tệ, các vị phu nhân cũng khen nàng đấy. Tứ Tiểu Thư bình thường ngu ngốc, thời khắc mấu chốt này vừa so sánh với liền có thể nhìn rõ ràng."
Trần thị nghĩ đến Minh Tư làm ra chuyện xấu xí, cười nhẹ một tiếng, thở dài nói: "Chỉ tiếc rốt cuộc vẫn có cái danh tiếng kia chỉa vào, mọi người cũng chỉ là xem ở mặt mũi của lão gia cùng ta qua loa lấy lệ thôi, ta lo lắng tương lai hôn phối của đứa nhỏ này có chút khó khăn."