Edit: hoada
Từ lúc mới biết chữ, hắn đã có thói quen viết lại mọi việc, nương hắn luôn mang bên người một thanh thước.
Thanh thước này là đặc biệt chuẩn bị cho hắn, nếu hắn không nghe lời, hoặc lười biếng không chịu đọc sách, không chịu tập viết chữ thì thanh thước này sẽ liên tục giáng xuống người hắn, âm thanh tiếng thước đánh lên người hắn rất trầm, còn có nước mắt của nương và giọng trách mắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của nương hắn nữa. Mỗi lần như vậy, hắn đều cảm thấy có một khối đá lớn đè thật nặng lên tim hắn, nặng đến nổi có thể ép hắn đến không thở được.
Phụ thân của hắn nguyên là một thầy đồ dạy ở thôn nhỏ, rất được mọi người kính trọng nhưng lại mất sớm, nhà chỉ còn lại hai người là hắn và nương hắn, nhà hắn là ngôi nhà cỏ ba gian bấp bênh trống trải, chỉ có một rương sách và vài mẫu đất cằn cỗi.
Hoàn cảnh và thân thế như vậy thì việc đi học cơ hồ là một hi vọng vô cùng xa vời với hắn, nhưng hắn lại rất may mắn, mặc dù nương của hắn không làm nổi việc đồng áng nhưng lại có thủ nghệ may vá cực tốt, còn biết chữ, những tiếng vỡ lòng của hắn đều do nương hắn dạy cả.
May mắn nhất là, ở quê nhà của hắn, người dân rất tốt và hiền lành, không có ai có chủ ý ức hϊế͙p͙ cô nhi quả phụ nhà hắn cả, cũng không có ai nghĩ tới việc đi xâm chiếm số điền sản ít ỏi hiếm hoi nhà hắn, ngược lại, vào mùa, lúc cày ruộng, bọn họ sẽ thuận tay cày giùm vài mẫu ruộng cho nhà hắn, khi làm cỏ, cũng thuận tiện giúp làm cỏ luôn cho ruộng nhà hắn. Mỗi lần như thế, hắn sẽ thay nương của mình biếu họ khi thì ít trứng gà hoặc vài quả táo hái trong vườn… Ở quê hắn, mọi người luôn giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, nương của hắn thì dùng việc thêu thùa, may vá hoặc dạy vỡ lòng cho những đứa trẻ quanh nhà để báo đáp hàng xóm.
Hắn không có tuổi thơ, từ khi hắn còn rất nhỏ thì hắn đã biết, hắn thiếu tình nghĩa của tất cả mọi người, trên lưng hắn mang một kì vọng rất nặng nề. Ban ngày, hắn cùng mẫu thân ra ruộng, cùng nhau lên núi đốn củi, vì sinh kế mà bôn ba vất vả. Buổi tối, hắn đọc sách, còn nương hắn cùng đại nương nhà sát vách xúm lại, người lớn thì may vá để kiếm sống, trẻ con thì học bài, tất cả chỉ vì cố gắng tiết kiệm một ít đèn dầu thôi.
Nhưng rất nhanh hắn liền biết, hắn và những hương nhân ở đây không giống nhau.
Ở làng quê này, cuộc sống của mọi người trôi qua rất khó khăn, để có đủ cơm ăn áo mặc, cơ hồ tất cả mọi người đều phải cố gắng hết sức. Vào ngày mùa, không kể nam nữ lão ấu, tất cả đều phải ra đồng làm việc cật lực, lúc nông nhàn, nam nhân sẽ vào trong núi kiếm một ít sản vật của núi rừng hoặc săn thú nhỏ bán kiếm tiền, còn nữ nhân thì luôn tay luôn chân thêu thùa, may vá kéo sợi. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm, đó cũng là phúc phận lớn nhất rồi, sẽ không cầu cái gì xa vời khác. Vì vậy, dù nam nhân hay nữ nhân, lão nhân hoặc đứa bé, tóc tai, quần áo, tay chân bẩn thỉu cũng không coi là cái gì, phải thật lâu mới tắm rửa một lần, bởi vì tất cả mọi người đều như vậy nên cũng không có ai cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng nương hắn thì hoàn toàn bất đồng, khi hai mẹ con ra ngoài về, không câu nệ là trễ hay sớm, mệt mỏi hay không mệt mỏi, nương hắn đều bảo hắn rửa tay chân, mặt mũi tử tế, sạch sẽ, dù trong kẽ tay kẽ chân, nương hắn cũng đều muốn phải sạch sẽ rồi mới cho hắn cầm sách, nếu tay bẩn thì không được đụng đến sách. Thường thường, nhất định mỗi ngày đều tắm gội đều phải giặt quần áo. Khi còn bé, nương hắn tắm cho hắn, sau này lớn dần lên, tự tắm rửa được, nương để hắn tự tắm rửa, tự giặt quần áo.
Các đại nương, các thím trong thôn thấy hắn đang giặt quần áo cạnh giếng thì đều sẽ cười hắn làm việc của tiểu nương tử, nam nhi nhà nào mà tự giặt quần áo chứ? Hắn nghe vậy chỉ cười cười nhưng trong nội tâm rất xem thường bọn họ để quần áo, giày dép bẩn thỉu, trong móng tay thì đầy bùn đất. Dần dà, mọi người cũng không nói gì nữa, ngược lại nói: “Qủa nhiên là con trai của thầy đồ, nhỏ như vậy đã biết tự giặt quần áo, đứa trẻ hiếu thuận như vậy, tương lai sẽ làm nên việc lớn.”
Mỗi khi nghe như thế, hắn sẽ đặc biệt kiêu ngạo. Đúng, hắn và bọn họ không giống nhau. Trong tương lai, hắn nhất định sẽ thành một người có thể làm rạng rỡ gia tộc, sẽ ở trong một ngôi nhà thật to, có thể đãi mọi người bữa ăn linh đình, lại mời một đoàn kịch hát nhỏ để mọi người trong thôn vừa ăn vừa uống rượu xem kịch, để cho tất cả mọi người đều biết, Lý Bích Thiên hắn không phải là người vong ân phụ nghĩa, tầm thường vô vị.
Đợi đến khi hắn đến tuổi đi học, một đêm khuya, mẫu thân đào dưới chân giường lấy lên một cái lon nhỏ, từ bên trong lấy ra một đôi ngân trâm mạ vàng rồi nói cho hắn biết, đây là đồ cưới của nàng, nàng đã cất giữ thật lâu, bây giờ lấy ra cho hắn làm học phí, nếu như hắn không thi đậu tú tài, không vào trong huyện đi học thì nàng có thành quỷ cũng không bỏ qua cho hắn. Phụ thân hắn ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không yên lòng nhắm mắt được.
Tuổi của hắn còn nhỏ, đối với sự sống chết hay chuyện quỷ thần, hắn luôn sợ hãi như một loại bản năng, hắn đã cầm lấy đôi trâm của mẫu thân cả đêm không dám ngủ. Đối với hắn, đây là một thứ có thể làm phỏng tay, rồi lại giống như một thứ trân quý xinh đẹp, là vật mà phụ mẫu hắn kí thác cả cuộc đời bởi hắn là niềm hi vọng của phụ thân đã mất, là sự già yếu nhanh chóng của mẫu thân hắn.
Ngày hôm sau, mẫu thân thấy mặt xanh trắng của hắn ngược lại nở nụ cười dịu dàng vuốt đầu hắn nói: “Con ngoan, trong sách có Hoàng Kim Ốc, trong sách có Nhan Như Ngọc. Chỉ cần con cố gắng thì một cây trâm nho nhỏ thế này thì có là gì chứ? Đừng nói chỉ là một đôi ngân trâm mạ vàng, nếu là ngân trâm bằng vàng, khảm châu khảm ngọc, bảo thạch san hô thì mẫu thân cũng mặc cho con lấy đi. Con cần gì phải sợ hãi như thế chứ? Đây cũng là để cho người khác coi thường con rồi, phóng khoáng một chút đi!”
Hắn nhớ lời mẫu thân nói, chỉ cần khắc khổ nỗ lực đi học, sau này thành danh thì cái gì cũng tự khắc có, một đôi trâm này thì có là cái gì đâu? Vài mẫu đất cằn kia cũng là cái gì chứ? Từ đó mẫu thân không còn thi triển qua thiết xích công trên người hắn nữa, mà hàng ngày mẫu thân luôn cười, người trong thôn đối với hắn tôn kính hơn, bọn họ không còn gọi hắn bằng nhũ danh nữa mà tôn kính gọi bằng Tiểu Lý ca. Hắn biết, hắn và bọn họ không giống nhau.
Nhưng không đợi đến khi hắn có thể thi đậu lên huyện học, mẫu thân đã vất vả lâu ngày thành bệnh, mẫu thân không thấy được hắn thành danh, nàng chết không nhắm mắt, cho đến khi hắn đứng trước nàng thề nhất định sẽ chiếm được công danh thì nàng mới yên lòng nhắm mắt ra đi. Dưới sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng, hắn an táng mẫu thân bên cạnh phụ thân, nắm chặt mấy món trang sức hiếm hoi mẫu thân để lại cho hắn, yên lặng thề với phụ mẫu, hắn nhất định phải làm tốt nhất, trong tương lai hắn sẽ xây lại mộ cho họ, sẽ làm rạng rỡ tổ tiên dòng họ.
Trong cuộc sống, hắn luôn giữ đạo hiếu, ban ngày hắn cùng hàng xóm láng giềng làm việc, cày ruộng, mệt mỏi giống như con trâu nhưng buổi tối hắn vẫn liều mạng đọc sách. Dầu thắp sao mà đắt quá, may nhờ mẫu thân lưu lại mấy món đồ trang sức cũng đủ chống đỡ qua ngày. Nhưng miệng ăn núi lở, khi hắn lo lắng không đủ tiền mua dầu thắp nữa thì hàng xóm láng giềng góp tiền lại xin hắn dạy vỡ lòng cho đám con nít trong thôn, hắn không từ chối. Chỉ cần có thể kiếm được tiền mua một phần dầu thắp cũng là tốt rồi.
May nhờ khi mẫu thân còn sống đã dạy cho hắn tất cả những gì có thể dạy, y phục, giày dép chân tay hắn vĩnh viễn sạch sẽ hơn người khác, phòng ở của hắn luôn luôn sáng sủa sạch sẽ. Ở trong thôn, khi gặp hắn đi ngang qua luôn có tiểu tức phụ và các tiểu cô nương len lén nhìn hắn, bàn luận xôn xao, nhìn thấy hắn liền đỏ mặt. Cái gì hắn cũng hiểu, bạn chơi cùng lứa với hắn đã cưới thê tử, nhưng thê tử của hắn không nên ở nơi như thế này, cũng không phải là dáng vẻ như vậy.
Thê tử của hắn phải là một người mỹ lệ đoan trang hào phóng, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, hiểu đạo lý, nhìn thấy đồ trang sức châu báu, vật liệu may mắn đẹp đẽ sẽ không vui mừng hí hửng, nhìn thấy quan lại quyền quý cũng sẽ không khϊế͙p͙ đảm ẩn núp. Thê tử như vậy sẽ có, hắn không vội, hắn nhớ lời mẫu thân nói, trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, trong sách tự có Nhan Như Ngọc.
Trời cao không phụ người có lòng, những gì hắn bỏ ra cuối cùng được hồi báo, hắn trở thành tú tài duy nhất trong trăm dặm xung quanh. Có thân hào nông thôn muốn gả con gái cho hắn, có phú hộ muốn giúp đỡ hắn đi học, hắn hả hê vui sướng nhưng cũng rất tỉnh táo để biết hắn nên làm cái gì. Hắn cần nhất chính là được tiếp tục đi học, tiếp tục học lên trên nữa mà không phải cưới nữ nhi của một địa chủ rồi để cuộc đời cứ vậy mà trôi qua.
Một năm kia, một năm đã thay đổi vận mạng hắn cuối cùng cũng tới. Hắn mang đôi bông tai cuối cùng mẫu thân lưu lại bán cho thân hào nông thôn được năm lượng bạc, được hàng xóm làng giềng cho mấy cái bánh lương khô, đại nương hàng xóm làm giúp hai đôi giày, hắn mặc một bộ quần áo hơi cũ đi bộ nửa tháng, cuối cùng cũng leo lên thuyền đi Phủ Minh.
Phủ Minh thành thật rộng lớn, xe ngựa như nước, phồn hoa rực rỡ, hắn có nằm mơ cũng chưa bao giờ thấy qua sự giàu có phồn hoa cùng phú quý như vậy. Nhưng cái gì cũng đắt đỏ, dù là nhà trọ hạ đẳng nhất cũng mất hai mươi đồng mới có thể ngủ một đêm, buổi tối căn bản không có cách nào đọc sách, không có đèn, giường ngủ thì bốc mùi hôi, người ngủ cùng ngáy như sấm.
Hắn rất thất vọng, vô cùng không cam lòng, Chủ điếm là một người quý người có tài, liền nghĩ kế cho hắn: “Tiểu nhân ca là người có tài như vậy, phải luân lạc đến bước đường này thì rất đáng tiếc. Nếu vì vậy mà không thể học hành thì thật sự là một chuyện vô cùng đáng tiếc. Ta có chủ ý này, những thí sinh ở đây đều là những người phú quý, lại yêu quý người tài, sao ngươi không kết giao với một hai người nào đó? Cũng đừng thanh cao quá, trong cả cuộc đời này, ai dám nói mình sẽ không có lúc phải cầu người chứ?”
Hắn suy nghĩ rất nhiều, cuộc đời này có quá nhiều chuyện không công bằng, nếu có thể đi đường tắt thì tại sao mình lại không làm? Cuối cùng hắn gặp được đại công tử Đồng Tri Thái Quang Đình. Vận khí của hắn phải nói là không thể tốt bình thường được, người hắn gặp không phải là con một nhà giàu mà là một người chân chính có tài, còn hiểu được tôn trọng con em quan gia. May mắn nhất chính là bọn họ lại là họ hàng xa.
Phải nói không có gì tốt hơn nhưng hắn cũng không quá vui vẻ với người bạn tốt Cung Viễn Hòa của Thái Quang Đình kia bởi dung mạo của người kia so với nữ nhân còn mỹ lệ hơn, ăn mặc lúc nào cũng xa hoa. Cuộc sống của Cung Viễn Hòa và hắn không giống nhau, hắn không thích Cung Viễn Hòa lúc nào cũng có thái độ không tính toán về tiền bạc, càng khó chịu hơn là Cung Viễn Hòa so với bọn họ ham mê chơi bời hơn nhưng cố tình lại có thể trúng cử.
Thôi, đây đều là nói xấu, cùng hắn không có quan hệ gì cả. Hắn muốn làm là vẫn tiếp tục đọc sách thôi, sau đó vào kinh thi, vượt Long Môn. Gần đây, Thái lão gia đã thăng chức Tri Phủ, đúng lúc đó Thái Quang Đình mời hắn về nhà cùng làm bạn đi học đọc sách, hắn không chút do dự mà đồng ý đáp ứng ngay.
Thái gia có nữ nhi nhưng vẫn còn là hài tử, tam tiểu thư Thái gia là một cô nương ngũ quan vóc người còn chưa nẩy nở nhưng khi giơ tay nhấc chân đã toát lên phong cách quý phái. Cũng là hài tử nhưng cả đời hắn từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp qua. Dù còn nhỏ tuổi nhưng chẳng những tri thư đạt lễ mà đối nhân xử thế hàng ngày cực kì thỏa đáng, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, nàng còn có một đôi mắt hạnh rất đẹp, nhưng chủ yếu nhất là trong đôi mắt đẹp kia không có chút xem thường hay có cái nhìn khác thường nào về hắn. Hắn nghĩ, đợi một thời gian nữa, sau khi nàng lớn lên, nàng tất nhiên là Nhan Như Ngọc tự trong sách mà mẫu thân hắn từng nói kia đi?
Lúc bắt đầu, hắn cũng không dám nghĩ, nàng là dòng chính nữ Tri Phủ, làm sao có thể gả cho tiểu tử nghèo như hắn? Nhưng dần dần sau đó, hắn biết thân thế của vị tiểu thư này có chút đặc biệt, như vậy nghĩa là hắn vẫn có cơ hội. Gỉa sử, nếu có được sự giúp đỡ của Thái gia, con đường tương lai sau này của hắn nhất định sẽ ít quanh co hơn rất nhiều.
Hắn thi đậu! Tiếp sau đó hắn có thể thành thứ cát sĩ rồi! Đây là chuyện hắn cảm thấy hạnh phúc nhất từ khi hắn được sinh ra, thứ cát sĩ, một thân phận bao nhiêu người tha thiết mơ ước, một thân phận đủ để hắn có thể cưới Thái Tam tiểu thư làm thê tử! Cung gia muốn gả thứ nữ cho hắn, nhưng hắn như thế nào sẽ nguyện ý gả cho một nữ nhi thϊế͙p͙ thất sinh mà chưa từng gặp mặt chứ, hơn nữa, Cung gia cũng chỉ là một nhà có chút tiền mà thôi, làm sao có thể so với một Thái gia dòng dõi thư hương được? Hắn quả quyết cự tuyệt, rồi nhân cơ hội đó nói với Thái Quang Đình chuyện muốn cưới Thái Tam tiểu thư.
Từ sau khi nghe hắn thỉnh cầu chuyện này, ở Thái gia có nhiều chuyện phát sinh, Thái Tri Phủ vào kinh báo cáo công tác, dẫn hắn đi rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều quyền quý. Hắn mới hiểu rõ ràng rằng cái gọi là ếch ngồi đáy giếng, Thái gia thì tính là cái gì chứ? Phủ Minh và Thủy Thành phủ là cái gì? Phồn hoa bên ngoài kinh thành kia chẳng là cái gì cả. Chốn kinh thành mới đúng là nhân gian phú quý, đây mới chính là cuộc sống mà hắn muốn sống. Hắn chỉ cần có thể vào Hàn Lâm thì hắn lập tức có thể sống ở chốn kinh thành này.
Tất cả đều phát triển theo quỹ đạo tốt đẹp, nhưng cuối cùng đối với hắn lại là vô duyên. Ở lưu quán xảy ra chuyện không may, rõ ràng là hắn tính toán rất tốt, mỗi chi tiết nhỏ đều được hắn tỉ mỉ chuẩn bị, nhưng lại cố tình xảy ra chuyện không may. Nhưng đó không phải lỗi của hắn, thế đạo này sao lại không công bằng như thế, rõ ràng hắn là người thi tốt nhất, cố tình bởi vì chuyện không may kia mà không thể lưu lại lưu quán được, hơn nữa, bởi vì hắn có quan hệ với Thái gia nên đương nhiên phải nhượng bộ. Sao hắn có thể cam tâm được? Trong nhiều năm khó khăn vất vả học hành, chịu hết mọi khổ sở chỉ vì chình một ngày như vậy. Nếu Thái gia không thể trở giúp hắn thì thôi, ngược lại còn thành chướng ngại trên con đường thành danh của hắn, tại sao hắn lại không có năng lực làm được những gì hắn muốn? Tính toán nhiều thế nào nếu không có tiền đồ thì tất cả chỉ là lời nói suông.
May mắn cuối cùng hắn cũng ở lại lưu quán rồi, mặc dù Thái gia không có gả con gái cho hắn nhưng vẫn coi hắn là thân thích. Mặc dù hắn có chút khổ sở nhưng cũng không khổ sở nhiều, chân trời nào mà không có hoa thơm cỏ lạ chứ? Hắn vào Hàn Lâm viện so với việc hôn sự với nữ nhi Thái gia thì tốt hơn nhiều, hắn không tin sau này hắn không tìm được Nhan Như Ngọc của hắn.
Sau đó, hắn cũng cưới được thê tử, không chỉ là nữ nhi của quan viên trong triều mà còn là trưởng nữ của quan tứ phẩm. Thì ra là, có rất nhiều người yêu mến hiền tài, nhưng là người có hoàn cảnh gia đình gia tộc mới là quan trọng nhất. Hắn không có được vận số tốt như Thôi Mẫn, cũng không có được thủ đoạn như Thôi Mẫn. Người như hắn, trong mắt người quyền quý, trong mắt thế gia đại tộc thì thật sự không coi là cái gì cả, hắn không có gặp gỡ được Bá Nhạc của cuộc đời mình.
Khi Thái gia gặp xui rủi, hắn rất may mắn mình không cưới Thái Tam tiểu thư, nếu không thì hắn cũng bị mắng chửi khinh bỉ như vậy. Hắn đến Thái gia, tự cho là mình có thể đúng lúc đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi nhưng người Thái gia lại không đặc biệt bày tỏ thái độ gì, còn nói sợ liên lụy đến hắn nên hắn cũng rời đi. Vận số của Thái Quốc Đống đúng là rất được, thế nhưng sau đó đảo mắt cái đã trở thành Thị Lang tam phẩm, được ngự tứ tòa nhà, hắn tới cửa chúc mừng, Thái gia vẫn không đặc biệt bày tỏ tình cảm gì, lần sau hắn tới nữa, thì phụ tứ Thái gia đã không còn ở đó nữa.
Thời gian trôi qua mau, thoắt cái đã mười năm, quan đồ của hắn không thuận lợi, hắn dùng trăm phương ngàn kế để leo lên chức Lục phẩm thì dừng lại ở đó, ở Hàn Lâm viện hưởng cuộc sống an nhàn. Hắn tin tưởng có nhiều con thì nhiều phúc nên ngoài thê tử ra, hắn còn có hai thϊế͙p͙ thất nữa, tất cả đều sinh hài từ cho hắn, nhìn chung mọi người đều sống hòa thuận với nhau, nhưng về sau con cái đông đúc ồn ào khiến đầu hắn đau nhức. Về nhà tổ xây lại mộ, mời hương thân phụ lão đến uống ly rượu nói chuyện, tiêu pha nhiều hơn chút tiền đã bị thê tử hắn cằn nhằn hành hạ tai hắn suýt chút bị điếc, haai thϊế͙p͙ được thê tử làm chủ dẫn mấy đứa bé đến canh chừng hắn, mấy đứa bé khóc la cả ngày, từ đó hắn không dám nói chuyện hồi hương nữa.
Lại một năm nữa trôi qua, thái tử bị bệnh mất, Thất hoàng tử trở thành thái tử, Thất hoàng tử phi trở thành thái tử phi, bốn phương tám hướng đến chúc mừng, nhân duyên trùng hợp, hắn gặp lại Thái tam tiểu thư giờ đã trở thành Tứ phẩm cáo mệnh phu nhân. Dường như năm thắng không có lưu lại dấu vết trên người nàng, mắt nàng vẫn sáng long lanh, khi giơ tay nhấc chân vẫn mang một loại phong tình khó nói được. Bên người nàng có hai hài từ xinh đẹp, thông minh, vừa nhìn đã biết là nhi tử của nàng. Thê tử hắn chua xót ghé vào tai hắn nói: “Mọi người đều nói Cung phu nhân có vận giúp chồng, làm vượng gia nhưng thϊế͙p͙ xem ra cũng không đúng như thế, không phải cũng chỉ là dựa vào phụ mẫu thôi sao? Người này chẳng qua chỉ là một nữ nhân đanh đá, hung dữ thôi, khiến cho Cung đại nhân một người thϊế͙p͙ thông phòng cũng không có. Nhìn xem đi, nhi tử cũng chỉ có hai đứa mà thôi.”
Hắn cảm thấy lời nói này rất lọt tai, đúng vậy nha, làm sao Cung Viễn Hòa có thể hơn hắn được? Này rõ ràng chính là một hoa hoa công tử nhưng lại cưới một phụ nhân hung hãn như vậy nên cuộc đời mới như thế, thật may mắn là hắn không có cưới nàng, nếu không sẽ khiến cho gia đình ồn ào không yên rồi. Nhưng hắn không nhịn được lại nghĩ, nàng thật là xinh đẹp nha, nếu như năm đó hắn không có suy nghĩ nhiều như vậy, làm nhiều như vậy thì đã có thể cưới Thái tam tiểu thư, thì hôm nay có phải hắn cũng là quan Tứ phẩm, có tiền đồ vô lượng rồi không?
Nhưng tất cả đều chỉ là do hắn suy nghĩ một chút mà thôi.