Hỉ Doanh Môn

Chương 305: Thời gian trôi qua

Edit: hoada


Chẳng biết tại sao nhưng Minh Phỉ nghe Tống đạo sĩ nói như vậy lại cảm thấy có gì đó rất kì quái, hình như trong lòng không có vui mừng, ngược lại mơ hồ cảm nhận một loại tình cảm rất bi ai. Liên tưởng đến lời Vô Bờ nói lúc trước, nàng khẽ rùng mình đứng ở cửa nhìn lại, chỉ thấy tinh thần Tống đạo sĩ rất phấn chấn, trên khuôn mặt vẫn luôn giữ nụ cười xấu xa nên lắc lắc đầu xua đuổi cảm giác cổ quái kia đi.


Cũng không biết cuối cùng Tống đạo sĩ nói gì với Tiền phu nhân và Chu Thanh mà lúc rời đi Tiền phu nhân và Chu Thanh cười híp cả mắt, luôn miệng nói cảm ơn, tâm tình có vẻ rất vui vẻ. Tiền phu nhân cực kì hào phóng ra tay quyên cho Nhật Khánh trăm lượng bạc tiền nhang đèn, đối đãi với Chu Thanh càng thêm săn sóc che chở đủ điều.


Minh Phỉ cảm thấy kì quái hỏi lại Tống đạo sĩ: “Ngài đã nói gì với họ vậy? Có phải thai này của nàng là nam hài không?” Chẳng lẽ Tống đạo sĩ thật sự có một đôi nhãn có thể nhìn thấu hết?


Tống đạo sĩ tặc lưỡi cười hề hề: “Ta nào có bản lĩnh kia chứ? Ta chỉ nói cho nàng biết là Tiền gia có mệnh phú quý nam nữ song toàn, nữ nhi vượng gia, nhi tử có tiền đồ, không cần gấp gáp, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi và nuôi dạy tốt là được.”


Minh Phỉ bật cười: “Nói như vậy cũng giống như không nói gì cả nhưng thật sự là ai nghe cũng cảm thấy rất vui vẻ.”


Tống đạo sĩ cười cười nhỏ giọng nói với nàng: “Thật ra cả đời ta đây có mấy lời là nói lời thật đâu. Khó có được lúc nói thật lòng thì người ta còn tưởng ta nói láo. Như thế có thể thấy được, người đời chỉ ưa thích nghe nói dối thôi.” Nói xong thì đứng dậy vuốt ve ống tay áo: “Ta mệt mỏi á… ngươi lấy thuốc rồi trở về đi.”


Một đêm này Minh Phỉ ngủ không yên ổn. Lúc nửa đêm bị tiếng sét đánh thức, chỉ nghe bên ngoài tiếng mưa gió dữ dội, nhẹ giọng dỗ Thư Mi bị dọa cho khóc lớn, lúc này đây, Minh Phỉ cảm thấy nhớ Cung Viễn Hòa đến phát điên. Trằn trọc đến khi trời gần sáng mới vất vả chợp mắt được một chút.


Mới chợp mắt được không lâu thì giật mình thức giấc, mơ hồ nghe được Hoa ma ma ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Nãi nãi, ngài đã thức dậy chưa? Đêm qua lão chân nhân đã đi rồi.”


Minh Phỉ giật mình bật dậy. Vội vàng trở dậy tìm quần áo trắng, Hoa ma ma và Vân Cẩm, Cẩm Tuệ đi vào, im lặng không lên tiếng giúp đỡ nàng chải đầu, thay y phục, mặc tang phục. Đợi đến khi tất cả đều lo liệu xong xuôi, Minh Phỉ mới kinh ngạc nhìn nhìn bóng người trong gương rồi nghe Hoa ma ma miêu tả tình hình lúc đó khó nhịn được bật khóc thất thanh.


Tối hôm qua Tống đạo sĩ ngủ rất sớm, lúc đó Hoa Hoàn còn đi qua xem thử thấy Tống đạo sĩ vẫn khỏe mạnh nên đi cũng đi ngủ. Đến canh năm, Đạo Đồng theo thói quen đi vào hầu hạ, lúc này mới phát hiện không thấy người đâu, đang chuẩn bị cho người đi tìm thì phát hiện Tống đạo sĩ nằm trong quan tài đã chuẩn bị sẵn trước đó. Bởi vì Tống đạo sĩ ăn mặc rất chỉnh tề, mặt mũi cũng giống như là ngủ say còn tưởng ông ấy đang đùa nên duỗi tay sờ vào mới phát hiện đã sớm không còn hơi thở nữa.


Trên án, Tống đạo sĩ có lưu lại di ngôn, ông ấy nói cả đời ông ấy xem tướng cho người, coi bói, xem phong thủy, xem ngày tốt nên dặn dò lại lúc hạ táng không cần xem ngày lành giờ lành, chỉ cần nhanh chóng đưa xuống mồ là được, không cho phép để lâu. Khi hạ táng, chỉ cho phép hạ táng cùng một bộ thanh bố đạo bào, một đôi giày thanh bố mà tự tay Minh Phỉ làm, một cây tiểu ngọc trâm là năm đó vào kinh thành Hoa Hoàn đã mua cho ông ấy. Còn tất cả đồ vật ngự tứ vua ban khi ông ấy vào kinh chữa bệnh cho thái hậu thì đều được ông ấy bày biện chỉnh tề, cung phụng đặt trên án rất đàng hoàng.


Tống đạo sĩ đã qua đời, đồ đệ duy nhất là Thanh Hư thì đã hoàn tục, mà Nhật Khánh thì không thể vô chủ, Thành tri phủ đã nhanh chóng tấu biểu lên triều đình, muốn thỉnh một lão đạo chân nhân tới để chủ trì sự vụ ở Nhật Khánh.


Nhưng Thủ Chân Tử chỉ có một, mà khi ông ấy mất thì cây quất trong Nhật Khánh ngày thường xanh tốt như thế cũng từ từ héo úa, không còn những người tâm cam tình nguyện tùy tiện có thể lấy ra mấy lượng bạc đi mua một trái quýt nữa.


Còn Hoa Hoàn, sau thất đầu của Tống đạo sĩ thì rời Nhật Khánh, đến ở trong hiệu thuốc của mình, từ đó ngậm miệng không nói gì cả, hoàn toàn cắt đứt với đạo gia. Phụ thân Tiêu Từ đến Thủy Thành phủ một chuyến, sau một đêm nói chuyện với hắn thì đồng ý để hắn thành thân với Tiêu Từ khi qua một trăm ngày của Tống đạo sĩ, không cần hắn ở rể, cũng không miễn cưỡng hắn vì Tiêu gia mà làm việc, có thể độc lập tự chủ nhưng khi sinh đứa con đầu lòng bắt buộc phải mang họ Tiêu.


Lại nói về Tiết Minh Qúy, sau 7 ngày đã tới Phủ Minh, mang tin tức hỏi thăm cụ thể trở về. Qủa thật, người trong cung phái bốn ma ma đến Thôi gia mang theo ban thưởng hậu hĩnh, người Thôi gia từ đó làm việc càng thêm khiêm tốn hơn, kể cả Viên Mai Nhi ngày trước thích thú tham gia tiệc tùng, thích nổi bật hơn người khác thì nay cũng giảm bớt các hoạt động xã giao, Thôi Cát thì càng thêm không thấy xuất hiện nữa. Ở trên phố, người khác bàn luận về chuyện của Ngũ Hoàng Tử ngày càng nhiều nhưng người Thôi gia lần này một mực giữ im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.


Mặc kệ như thế nào thì ngày vào cung của Thôi Cát Cát đã định trước rồi. Minh Phỉ tính toán thời gian một chút, có lẽ giờ này Tôn Minh Kiệt đã đưa thuốc đến Thượng Kinh chắc được một nửa đường rồi, bản thân nàng cũng nên sắp xếp chuẩn bị một chút là vừa, chậm nhất là trung tuần tháng chín có thể lên đường, chỉ như vậy mới kịp đưa Minh Bội xuất giá.


Một ngày gần tối nọ, Minh Phỉ đang kiểm tra đồ đạc lần cuối, dự định may xong quần áo mùa đông cho Cung Viễn Hòa, chuẩn bị đầy đủ, thỏa đáng tất cả mọi thứ từ thịt muối, đến gà xông khói, viết thư rồi phân phó Hoa ma ma: “Ma ma đi bàn chuyện với Tiết tổng quản, an bài một người tin cậy ngày mai đưa đồ đạc đến Thanh huyện đi.”


Hoa ma ma chỉ cười cười không nói, không đi mà cũng không sai người đi, Minh Phỉ thấy vậy thì kì quái hỏi: “Ma ma có chuyện gì muốn nói với ta phải không?” Nàng càng ngạc nhiên hơn khi thấy mọi người trong phòng đều chỉ nhìn nàng cười cười.


Minh Phỉ không giải thích được, nhìn xung quanh cũng không thấy Thư Minh ở trong phòng thì liền hỏi: “Thư Mi đâu rồi? Bây giờ trời rất lạnh, đừng có chiều theo tính tình của nó cứ để nó ngây ngô trong sân kẻo cảm lạnh, mau mau ôm nó vào nhà đi.”


Hoa ma ma nhìn ra ngoài cười: “Vâng” nhưng chưa đi ra cửa thì từ ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười đùa non nớt của Thư Mi, Minh Phỉ bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh vội bật dậy chạy nhanh ra ngoài hốt hoảng hỏi: “Thế nào? Ai ôm Thư Mi vậy?”


Màn cửa vừa nhấc lên, lọt vào tầm mắt của Minh Phỉ là Cung Viễn Hòa đang ôm Thư Mi nâng lên cao. Hắn thấy Minh Phỉ vội vàng đi ra ngoài lập tức để Thư Mi xuống đứng yên mỉm cười nhìn Minh Phỉ. Thư Mi đang hưng phấn đưa tay cười tươi, thấy phụ thân đột nhiên dừng lại thì bất mãn nắm lỗ tai hắn kéo kéo, Cung Viễn Hòa bắt được cánh tay mập mạp của nữ nhi đưa vào trong miệng cắn cắn nhẹ, Thư Mi nhíu mày không vui gào lên, dùng sức đẩy phụ thân ra, không muốn hắn ôm, ủy khuất vươn tay về phía Minh Phỉ muốn ôm…


Nhưng nàng chỉ thấy mẫu thân đang nghiêng đầu dựa trên khung cửa, khuôn mặt cười vui vẻ, trong mắt chỉ nhìn người nam nhân vừa đen vừa gầy, khắp người đầy mồ hôi đang ôm mình. Mẫu thân vậy nhưng không có nhìn nàng nha… Thư Mi rất uất ức, ráng sức mếu máo nặn ra hai dòng nước mắt rồi bất ngờ khóc thật to cố gắng hấp dẫn sự chú ý của hai người kia.


Minh Phỉ tiến lên đón lấy Thư Mi, ngước mắt nhìn qua Cung Viễn Hòa một thân vừa đen vừa gầy, giọng nói run run không mạch lạc hỏi liên tục: “Làm sao chàng đã về rồi? Sao trước đó cũng không báo với ta một tiếng? Ta đang chuẩn bị ngày mai đưa quần áo và đồ ăn tới cho chàng đấy. Chàng cứ như vậy mà về vẫn không sao chứ? Khi nào chàng đi? Muốn ăn cái gì? Cần tắm rửa, thay quần áo trước không? Có mệt không? Có đói không?”


Cung Viễn Hòa chỉ nhìn nàng cười cười: “Có chút công sự nên ta phải về một chuyến. Nàng hỏi nhiều như vậy ta biết trả lời câu nào đây? Nhưng thật sự là ta rất đói bụng.” Hắn chẳng những đói bụng mà một cái miệng khác cũng rất đói đấy.


Minh Phỉ nhìn hắn chằm chằm rồi ngây ngốc nói: “Vậy chàng đi tắm trước đi, sau đó ăn cơm được không?”
Hoa ma ma thấy vậy bật cười: “Nước tắm lập tức đưa tới, thức ăn cũng đã được phòng bếp chuẩn bị xong rồi, bây giờ đại gia muốn tắm chưa?”


Cung Viễn Hòa gật đầu nói với Minh Phỉ: “Nàng đi lấy y phục tắm rửa cho ta đi.”
Hoa ma ma đưa tay bế Thư Mi dỗ dành: “Chúng ta cùng đi xem chó lớn nhé.”


Đứa bé rất nhanh quên đi uất ức bị bỏ quên lập tức cười lên, vui vẻ ôm lấy cổ Hoa ma ma. Hoa ma ma nháy mắt với mấy người đang đứng trong phòng, tất cả mọi người hiểu ý cùng nhau cười hì hì lui xuống.


Cung Viễn Hòa cầm tay Minhh Phỉ đi vào phòng khẽ cười nói: “Nha đầu kia một chút cũng không sợ người lạ. Khi ta đưa tay muốn ôm thì chỉ mở to mắt nhìn ta rồi đồng ý ngay. Bình thường nàng dạy con bé như thế hay sao?”


Minh Phỉ cảm thấy bàn tay hắn cầm rất nhột, giống như có con trùng đang bò lộn xộn, muốn nhập vào trong xương. Nhưng chính nàng cũng không chú ý mà trả lời liền: “Ta thường mang con đến nhà người khác làm khách, người khác cũng khen con bé vui vẻ, dễ chịu. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng cho bế hay có thể chọc con bé vui vẻ đâu, có lẽ con bé nhớ chàng đấy? Chàng thấy con có thích không?”


Cung Viễn Hòa căng thẳng nắm tay Minh Phỉ: “Ta đương nhiên rất thích rồi, như thế nào ta cũng đều thích cả.”
Minh Phỉ còn chưa kịp cười lên đã cảm thấy đột nhiên cơ thể mình bị bay lên, khuôn mặt chạm vào ngực hắn, lập tức hơi thở quen thuộc xộc ngay vào mũi. 


Nàng run rẩy, bản thân nàng suýt muốn ngã, chỉ nghe được giọng nỉ non của Cung Viễn Hòa ở bên tai: “Ta nhớ nàng muốn chết rồi. Thật rất muốn ăn nàng vào bụng, muốn đi đâu cũng muốn mang nàng trong người là tốt nhất.”


“Ta cũng nhớ chàng, vẫn luôn nhớ chàng.” Minh Phỉ bám chặt vào đầu vai hắn, nàng còn tưởng rằng trước tết sẽ không có cơ hội gặp hắn. Nhưng không biết thế nhưng hắn lại âm thầm trở về: “Chàng rất gầy, còn đen nữa.”
“Có phải rất khó coi hay không?”


“Cũng không phải như vậy…” Minh Phỉ chưa kịp nói hết câu đã bị hắn nuốt vào bụng, nàng cảm thấy nàng cũng chẳng khác gì hắn, vô cùng đói, vô cùng khao khát muốn nuốt hắn vào bụng. Chỉ tiếc lúc này… nước tắm được đưa tới.


Cơm tối hôm nay rất phong phú, thỉnh thoảng vừa ăn Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa nhìn nhau cười, bỏ quên luôn Thư Mi đang được quây yếm ngồi trên ghế trẻ con ăn cơm. Thư Mi bất mãn nắm chặt cái muỗng quơ quơ lên, trong miệng kêu “A a” phản ứng.


Cung Viễn Hòa khom lưng ôm con lên cười: “ Tiểu Thư Mi là đang ghen tỵ phụ thân đoạt mất mẫu thân phải không?”
Thư Mi cau mày bày tỏ không hiểu phụ thân nói có ý gì chỉ thấy khi mình được phụ thân ôm vào lòng thì rất vui vẻ nhìn về phía Minh Phỉ còn chảy xuống một dòng nước miếng trong suốt.


Minh Phỉ cầm khăn nhẹ nhàng lau nước miếng cho nữ nhi: “Con bé rất hay chảy nước miếng. Một ngày phải thay đổi mấy cái yếm như vậy.” Đang nói thì chợt giật mình khi dưới bàn có một cái chân chạm vào chân nàng, quấn quýt lấy chân nàng lúc nặng lúc nhẹ, trong nháy mắt mặt Minhh Phỉ đỏ lên, không dám nhìn nụ cười của Cung Viễn Hòa, nàng như kẻ trộm khẽ quét ánh mắt nhìn mấy nha hoàn hầu hạ xung quanh, trong lòng nhảy loạn như nai con. Thấy xung quanh không có người nào chú ý mới lấy hết can đảm nhấc chân lên cọ xát vào bắp chân Cung Viễn Hòa.


Cung Viễn Hòa lập tức hít môt hơi lạnh rụt chân trở về, mắt thấy một bàn đồ ăn nhưng một chút cũng không muốn ăn. Hoặc là nói thật ra thì hắn không muốn ăn mấy thứ này…


Minh Phỉ thu tất cả vẻ mặt của hắn trong đáy mắt, cười đến vui vẻ tiếp tục đưa chân tới đùa cợt khiến hắn liên tục lui người lại.