Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Kể từ khi Tiết thị chết đi, ngoại trừ lần trước phân chia sản nghiệp, Tiết đại cữu tới Cung gia một cách nở mày nở mặt, gióng trống khua chiêng như thế thì việc ông ta đến đây vì chuyện vui cũng là lần đầu tiên.
Đợi cho đám sai vặt khiêng mười mấy hòm xiểng lớn nhỏ do Tiết đại cữu mang tới xuống xe ngựa, Cung Trung Tố bước tới chào đón, nhịn không được mà nở nụ cười, một nửa hàm chứa ý tứ mỉa mai, một nửa không cho là đúng, ông nói: “Chẳng qua chỉ là một nữ hài tử còn chưa sang tháng, ngươi làm vậy sẽ khiến bé hư, bé cũng chẳng nhận nổi đâu.”
Tại sao? Lại còn ghét bỏ nữ hài tử à? Bé không nhận nổi thì ai nhận được? Tiết đại cữu vừa nghe đã mất hứng, lôi kéo Cung Trung Tố, nhìn lên nhìn xuống để đánh giá, vừa thông suốt đã cười nói: “À há, coi như ổn, không tính là gầy, cũng còn tinh thần lắm.”
Cung Trung Tố bị Tiết đại cữu nhìn ngó khắp người mình nên khó chịu, nghe đối phương nói vậy lại cảm thấy không có ý tốt gì, ông lập tức nổi giận, giật tay mình đang nằm trong tay ông ta lại, nói lời châm chọc: “Vài năm không gặp, ngươi càng gầy hơn đấy, chẳng biết tới lúc nào đó có bị gió thổi bay khỏi thuyền không nhỉ? Có phải dùng dây thừng để cột chặt không?”
"Ta cũng không giống như ngươi, chỉ cần ta không muốn đổi chỗ, cho dù là gió Đông Tây Nam Bắc cũng đừng hòng thổi trúng ta!” Tiết đại cữu vuốt râu, liếc xéo và nói với Cung Trung Tố: “Nói đến gầy ấy nhỉ, không có cách khác, ta quan tâm lo nghĩ cho bọn nhỏ, sao có thể không gầy? Nhưng ngươi, ngươi từng trải rất nhiều chuyện rồi mà vẫn còn béo như thế, còn tinh thần như vậy, ta thật sự bội phục, bội phục đấy!” Nói xong, ông ta vái chào một cái thật sâu với Cung Trung Tố, nghiêng mặt qua nhìn ông: “Lát nữa thể hiện hai chiêu với ta xem sao nhé?”
Cung Trung Tố tức giận đến mức sắc mặt hóa màu tím nhạt, run run, bắt đầu chỉ tay vào Tiết đại cữu: “Ngươi, ngươi, có phải ngươi rất vui sướng khi người gặp họa không?!”
Tiết đại cữu cười to: “Nào có, ta chỉ muốn đến thăm tôn nữ của tỷ tỷ mà thôi, vậy mà bây giờ lại nói thêm nhiều câu thế này quả là không thỏa đáng cho lắm, mong Cung lão gia thứ tội nha, thứ tội...”
Cung Viễn Hòa thấy hai người kia vừa gặp nhau đã ầm ĩ, hắn bước lên phía trước để hòa giải: “Bên trong đã chuẩn bị yến tiệc, phụ thân tiếp đãi cữu cữu uống hai chung được không ạ?”
"Đầu ta đau.” Cung Trung Tố thấy Tiết đại cữu cười đến mức điên cuồng, ông định phất tay áo để chạy lấy người thì nghe tiếng thở dài bi thương của Tiết đại cữu: “Phụ thân con vẫn còn vì chuyện lần trước phân chia sản nghiệp mà hận ta đấy, huống hồ lần này là chuyện của Thư Mi... Trong lòng ông ta... ôi, con đường miễn cưỡng ông ta nữa... không phải người nào cũng thương yêu nữ nhi như ta với con đâu.”
Cung Trung Tố tức giận muốn ngã ngửa, đi cũng không được mà không đi cũng chẳng xong. Nếu ông đi thật thì chứng tỏ ông không hài lòng chuyện phân chia sản nghiệp và chuyện Minh Phỉ sinh ra cái thai đầu là nữ nhi; nếu như không đi, Tiết đại cữu khinh người rõ ràng như vậy, đối với khuôn mặt đáng ăn đòn của ông ta, cho dù là sơn hào hải vị ông cũng nuốt không trôi. Trong một lúc, lòng tự trọng chiếm ưu thế, ông nhấc chân muốn đi, Tiết đại cữu lại bật cười: “Sao nào? Sao nào? Miễn cưỡng cũng không miễn cưỡng được.” Ông tức giận đến mức bày ra khuôn mặt sưng tím với ông ta.
Trước đó Tiết cữu mẫu chỉ đứng bên cạnh, xem mà buồn cười, sau đó thấy Cung Trung Tố tức giận đến mức tay chân run rẩy, da mặt càng sưng tím, chỉ thiếu mắt trợn trắng nữa thôi, Tiết đại cữu vẫn cứ đứng đây và nói xấu trêu chọc ông, trong lòng Tiết cữu mẫu bỗng thấy không yên, thầm nghĩ không nhìn mặt mũi Cung Trung Tố cũng phải nể mặt Cung Viễn Hòa, bà nói: “Tỷ phu đừng đáp lại ông ấy, tính tình ông ấy thích nói thích cười, nhiều năm như vậy, tỷ phu cũng đâu phải là không hiểu ông ấy.”
Tiết đại cữu cứ nhìn Cung Trung Tố rồi cười, trong lòng ông ta hận Cung Trung Tố, hận nghiến răng nghiến lợi, không để miệng ông ta nói mấy lời độc ác này, ông ta ngủ không yên.
Cung Viễn Hòa thấy hai người cứ đứng ở cửa thùy hoa*, chẳng hề di chuyển, càng ầm ĩ lại càng hung tợn thì thật sự không ổn, hắn nhân tiện nói: “Không phải cữu cữu muốn thăm bé sao? Lúc này hẳn là con bé dậy rồi, nếu người còn không vào, chỉ sợ bé lại muốn ngủ nữa đấy.”
*Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Tiết cữu mẫu thuận tiện đi vào trong trước: “Ta muốn vào trước, lão gia cứ từ từ vào.”
Có như thế, Tiết đại cữu mới buông tha cho Cung Trung Tố, cợt nhả một phen, kéo tay Cung Trung Tố đi vào trong: “Đi thôi, đừng keo kiệt như vậy, chúng ta đã nhiều năm không gặp, đi thăm tôn nữ, sau đó uống hai chung rồi ôn chuyện cũ.”
"Buông ra, tự ta đi được!” Cung Trung Tố giãy giụa mấy cái để tránh nhưng không tránh được, đành để mặc Tiết đại cữu kéo mình vào trong, vẻ mặt ông ta khó chịu giống như bị véo rồi dìm xuống nước vậy.
Thư Mi rất nể mặt Tiết đại cữu, không ngáy ò ó o, Tiết đại cữu ôm “tâm can bảo bối”, bảo bé nghỉ ngơi một chút cho khỏe, sau đó lại bình phẩm ngũ quan và dáng vẻ của bé cực kỳ giống Tiết thị, không nỡ trả bé lại cho nhũ nương. Mãi đến khi vẻ mặt của Tiết cữu mẫu trầm xuống và nói đứa bé thức dậy sắp phun nước miếng, ông ta mới trả bé với vẻ quyến luyến, khen không dứt miệng: “Bé ngoan quá, xinh đẹp quá, thông minh quá nè!”
Cung Viễn Hòa bật cười một tiếng: “Bé còn nhỏ như vậy, có thể nhìn ra được gì chứ?”
Tiết đại cữu nói y như thật: “Đương nhiên có thể nhìn ra, lúc con mới sinh, ta đến thăm con, khi ấy con cũng nhỏ như vậy, ta đã biết con lớn lên nhất định rất có tiền đồ rồi.”
"Chỉ sợ Thủ Chân Tử cũng chưa lợi hại bằng ngươi.” Cung Trung Tố châm chọc và nói: “May mắn nhà ngươi cách xa nhà ta, bằng không ngươi đã liên tục làm hư tiểu hài tử nhà ta rồi. Tiểu hài tử phải được dạy dỗ, không được cưng chiều.”
"Ngươi có ý gì? Có phải muốn nói ta sai không?” Tiết đại cữu lập tức trợn mắt: “Cưng chiều còn chưa cưng chiều, ngươi bảo con bé nghe lời ngươi kiểu gì? Ta chưa từng thấy loại tổ phụ nào như ngươi, người khác khen tôn nữ của ngươi mà ngươi lại không muốn nhìn! Được được được, ngươi không thích chứ gì? Ta thích!”
Cung Trung Tố bị ông ta ầm ĩ nên cực kỳ nhức đầu: “Ta nhận thua, ta nhận thua, được chưa?”
Tiết đại cữu cất tiếng cười, đuổi Cung Viễn Hòa ra ngoài: “Con đi đi, để hai người cữu cữu (và Cung Trung Tố) uống rượu trò chuyện rồi ôn chuyện cũ.”
Cung Viễn Hòa thấy đồ ăn đã được bày ra đầy đủ, lửa than cũng cháy mạnh nên nghe lời đi ra ngoài đóng cửa lại. Đứng ở cạnh cửa, nghe rồi nghỉ một chút, chỉ nghe Tiết đại cữu nói: “Tỷ phu, ta không nói ngươi, nhưng ngươi dạy con đúng là không dạy được! Nếu như ngươi đừng nhìn người mơ hồ, rắp tâm bất chính, cuối cùng lại vụng vụng về về thì cũng chẳng rơi vào hoàn cảnh này đâu.”
Cung Trung Tố no bụng kiến, xả cơn giận và nói: “Phải, ta dạy không bằng ngươi! Ngươi nói xem ngươi muốn thế nào hả? Không phải ngươi luôn hận ta sao, bây giờ ta rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng ngươi dễ chịu rồi chứ? Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải ta coi đây là việc vui, ngươi lại chạy từ xa tới, ta chẳng thèm quan tâm một tên không có phép tắc như ngươi đâu! Đến nhà người ta làm khách mà không chú ý một chút nào cả.”
"Biết chứ, đúng là nếu như không phải đại phòng, ngươi không làm chủ được, hoàn toàn không cho ta vào cửa thôi.” Tiết đại cữu nói với vẻ lười nhác: “Đừng có giận nữa, uống ly rượu này trước rồi nói.”
Cung Trung Tố khẽ nói một tiếng rồi than thở câu gì đó, Cung Viễn Hòa không nghe rõ, chỉ biết chung chung là hai người bọn họ không ầm ĩ và cũng không đánh nhau được, hắn lập tức xoay người đi từng bước về Noãn Tê các, cũng không biết còn thiếu thứ gì. Bây giờ Minh Phỉ không thể trông coi công việc, dù sao cũng không thể giao hết từng việc cho hạ nhân đi làm, hơn nữa chính hắn còn phải tự mình đi kiểm tra một lần, cần tăng thêm cái gì thì tăng thêm cái ấy mới được.
Cung Trung Tố và Tiết đại cữu vẫn luôn uống từ sáng cho đến giữa trưa, đổi mấy lần đồ ăn hâm nóng, uống xong hai hũ rượu Kim Hoa mới chịu giải tán. Tiết đại cữu không tệ, gục xuống bàn chỉ biết cười, Cung Trung Tố cũng lệ rơi đầy mặt, khóc đến mức đổi tim cắt gan.
Cung Viễn Hòa dẫn người theo, muốn đỡ ông về phòng nghỉ ngơi, ông lại sống chết ầm ĩ đòi về Thương Hàn đường. Cung Viễn Hòa bất đắc dĩ, đành bảo người ta khiêng kiệu ấm, tự hắn đưa ông về. Lí di nương đỡ lấy Cung Trung Tố, thấy cả người ông đầy mùi rượu, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ khóc to, bà ta không khỏi phát hoảng: “Chuyện này là thế nào?”
Cung Viễn Hòa nói: "Không có việc gì đâu, ông ấy uống say với cữu cữu của con, một người cười một người khóc.”
Lí di nương thở ra nhẹ nhàng và nói: “Lớn tuổi rồi, uống chút rượu là dễ động tình cảm. Đại gia người trở về đi, cứ giao nơi này cho ta là được.”
Cung Viễn Hòa xoay người sắp đi, Cung Trung Tố lại níu lấy ống tay của hắn một phen, khóc lóc nức nở rồi nói: “Cữu cữu con nói đúng, ta có lỗi với mẫu tử các con, ta vừa hồ đồ lại vô dụng còn thêm lòng tham, tự cho mình vượt trội hơn người, đều là ta sai hết cả.”
Cung Viễn Hòa bỗng đứng thẳng người bất động, Lí di nương thấy thế, vội lặng lẽ lui ra ngoài.
Cung Trung Tố lại buông tay áo Cung Viễn Hòa ra, kêu tên Cung nhị phu nhân rồi chửi bậy: “Thiệu thị, là ngươi hại ta đấy...”
Cung Viễn Hòa cau mày, tung chăn mở ra, đắp chăn bao người ông lại, xoay người đi ra ngoài. Thấy Lí di nương bưng canh giải rượu và đứng ở ngoài cửa, hắn nói: “Ông ấy uống nhiều, nếu tỉnh lại mà nhớ tới việc này nhất định sẽ nổi giận, di nương nhớ né tránh, hỏi cái gì cũng nói không biết là được.”
Lí di nương thấy sắc mặt hắn trông có vẻ không tốt, bà cũng chẳng dám nói nhiều, chỉ nói rằng: “Ta biết rồi, nếu chỗ của đại nãi nãi cần ta giúp vội, đại gia chỉ cần bảo người đến nói với ta một tiếng, cho dù là ta hay Tam tiểu thư cũng có thể giúp đỡ trông nom.”
Cung Viễn Hòa gật đầu, bước nhanh rời đi. Những năm gần đây, trong lòng hắn luôn oán, oán Cung Trung Tố hồ đồ, chẳng những dung túng Thiệu thị hại chết mẫu thân thân sinh của hắn mà còn đẩy hắn vào chốn nguy hiểm đến mấy lần. Tuy rằng Cung Trung Tố cũng coi trọng việc học của hắn nhưng ông lại tham tài sản của đích tôn (cháu đích tôn), xử sự bất công, chỉ biết đòi lấy đồ từ chỗ hắn, ngay cả nói một câu tạ lỗi cũng chưa từng nói tiếng nào. Bây giờ được một câu này thì lại là lời kẻ say.
Thừa dịp Hoa ma ma đến Noãn Tê các tiếp đón Tiết đại cữu và Tiết cữu mẫu, Thư Mi cũng ăn no, đổi tã rồi, ngủ rất thoải mái dễ chịu, trong phòng không có ai khác ngoài mình, Minh Phỉ mới đứng dậy, vịn theo vách tường trong phòng rồi đi vài vòng, buộc Kim Trâm nấu nước rồi gội đầu xoa bóp cho mình.
Minh Phỉ vừa thay một bộ đồ trong (đồ mặc lót) sạch sẽ, ngồi bên cạnh lò xông hương, Kim Trâm hơ tóc cho nàng. Cung Viễn Hòa rầu rĩ bước tới, không hề nói chuyện, chỉ ngồi yên bên cạnh Thư Mi, nhìn Minh Phỉ mà ngẩn người. Minh Phỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, cho rằng hắn đang trách mình gội đầu xoa bóp, nàng vội cười nói: “Ta rất chú ý, không có gió thổi đâu, người ta vừa hôi vừa bẩn, thật sự không chịu nổi.” Đối với tập tục khi đang trong tháng thì không được gội đầu tắm rửa này, nàng thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể thừa dịp Hoa ma ma và Cung Viễn Hòa không có ở đây mới dám ép Kim Trâm thôi.
"Ngươi đi ra ngoài đi." Cung Viễn Hòa đứng dậy, nhận lấy khăn trong tay Kim Trâm rồi lau khô tóc cho Minh Phỉ thật nhẹ nhàng, kéo nàng đến lò xông hương, vừa lau vừa hơ khô.
Minh Phỉ thoải mái, nheo mắt nói: “Ta vừa nghe nói cữu cữu và công đa (cha chồng) đều uống say cả rồi.”
Cung Viễn Hòa nói: "Phải, ông ấy khóc rất lợi hại, ta đưa ông ấy về, ông ấy còn nói có lỗi với mẫu tử ta. Ta không thèm cảm kích đâu, nếu không nhờ cữu cữu, ông ấy không thể nói mấy câu đó được.” Không đợi Minh Phỉ trả lời, hắn vừa cười vừa nói: “Nàng chờ đi, đợi ông ấy tỉnh lại, nhất định không nhớ ra chuyện này, cho dù nhớ được cũng sẽ không thừa nhận. Ông ấy còn nợ ta mà.”
Minh Phỉ nắm lấy tay hắn, nói rất nghiêm túc và cẩn thận: “Bây giờ ông ấy phải trải qua những ngày tháng rất khó chịu, chàng coi như đã nhận lời xin lỗi thành tâm thành ý của ông ấy được không? Đừng truyền những nỗi buồn này cho con.”
Cung Viễn Hòa thở dài, dịu dàng xoa đầu nàng: “Được.”