Hỉ Doanh Môn

Chương 290: Nhân duyên (2)

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn


Tiêu Từ nghe được lời của Minh Phỉ, không nhịn được liếc mắt qua, quả thực thấy Thanh Hư đổi cách ăn mặc tục gia đứng ở chỗ không xa, mặt đen lại nhìn mình. Có lẽ là tâm cảnh bất đồng, ngày trước nhìn thấy Thanh Hư đen mặt nàng cảm thấy thích thú, càng muốn trêu chọc hắn.


Nhưng hôm nay nhìn liền tức lên, nghĩ thầm nếu mình không đi cùng Minh Phỉ, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, hắn lập tức sẽ đi theo sau dây dưa không rõ, suy cho cùng cũng không có kết quả, thay vì như vậy, còn không bằng đi theo Minh Phỉ cho thanh tịnh. Dứt khoát nhìn Minh Phỉ nói: "Vừa rồi ngươi nói muốn mời ta ăn cơm tối, bây giờ còn tính hay không?"


Minh Phỉ nhìn vẻ mặt đen kịt cùng đôi mắt hồ ly bốc lên lửa giận của Thanh Hư, trong lòng buồn cười, liền nói: "Đương nhiên tính, từ trước đến giờ ta đều giữ lời. Đi thôi, ngươi muốn ăn cái gì? Chúng ta lên xe ngựa từ từ nói."
Thanh Hư không thể tin nhìn Minh Phỉ, thiếu chút nữa đi lên lý sự.


Tiêu Từ thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, ngước đầu đi theo Minh Phỉ đi ra ngoài. Hai người đi tới cửa lớn, Thanh Hư còn sững sờ đứng bất động ở tại chỗ, gương mặt bi thương cùng buồn bực. Xe ngựa đi về phía trước, Tiêu Từ tâm thần không yên nhìn người lui về phía sau từ trong cửa sổ xe, trên đường người đến người đi, nàng cũng không còn hi vọng trông thấy cái bóng dáng kia, đợi đến cửa lớn Cung gia, cũng là như thế. Nàng tự giễu cười một tiếng, cũng không quay đầu lại đi theo Minh Phỉ vào phòng.


Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ giọng dặn dò Kim Trâm đi lấy ngọc lục bảo Cung Viễn Hòa ủy thác cho Đặng Quang ra đưa cho Tiêu Từ xem.
Lực chú ý của Tiêu Từ rất nhanh bị ngọc lục bảo kia hấp dẫn, chỉnh đốn tâm tình, tinh thần sung mãn cùng Minh Phỉ vây quanh bàn luận kiểu dáng và kỹ thuật tỉ mỉ.


Bất tri bất giác đã đến giờ Thân, Vân Cẩm đi vào nói: "Nãi nãi, đại gia đã trở về, cũng dẫn theo một vị khách trở về. Nghe nói nơi này người có khách, ngài ấy không tiện tới đây, để cho nãi nãi chiêu đãi khách thật tốt đấy."


Minh Phỉ cười nói: "Khách nhân nào? Lại là người trong nha môn sao?"
Vân Cẩm cười nói: "Không phải, là Thanh Hư Đạo Trưởng trong Thiên Khánh Quan."


Tiêu Từ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Minh Phỉ, ý đó là, sao Thanh Hư lại chạy đến đây? Minh Phỉ ung dung thản nhiên giải thích cho nàng: "Hắn và nhà ta cũng rất quen thuộc." Chỉ có điều người này chủ động đi theo Cung Viễn Hòa cùng vào cửa vẫn là lần đầu tiên.


Tiêu Từ cười gượng một tiếng, lần nữa đánh mất trấn định vừa rồi.
Minh Phỉ dặn dò Vân Cẩm: "Bảo trù phòng chuẩn bị tiệc rượu chay, sau đó mang thực đơn tới ta xem." Lại hỏi ai đang ở phía trước dâng trà, nhất định phải phục vụ cho tốt.


Vân Cẩm lãnh mệnh rời đi, Minh Phỉ liếc mắt nhìn Tiêu Từ lòng không yên, cười nói: "Ta có một biểu tỷ quan hệ rất tốt sắp xuất giá, ta muốn thêm trang cho nàng, vốn định làm một bộ trang sức cho nàng, hiện tại lại nghĩ nàng không thiếu cái này, ngươi giúp ta ra một chủ ý, làm cái gì tặng thì tốt hơn?"


Ánh mắt của Tiêu Từ còn dừng lại trên khối ngọc lục bảo lớn kia, vô thức nói: "Hiếm có khối ngọc lục bảo lớn mà thuần túy như vậy, nếu cắt nhỏ thì thật là đáng tiếc, phải tận lực giữ nguyên trạng, đặc điểm nổi trội của nó mới được......"


Minh Phỉ phì cười một tiếng, đưa tay đậy nắp hộp lại: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ta nói cái gì đều không nghe thấy thì phải?"
Mặt của Tiêu Từ hơi đỏ lên, che giấu nói: "Đang suy nghĩ như thế nào mới có thể không cô phụ nhờ vả của ngươi, chuẩn bị cho xong vật này."


Minh Phỉ cười ranh mãnh nói: "Ngươi yên tâm, ngoại nam không vào được nội trạch này. Cho dù hắn gấp gáp đi nữa, cũng không có cách nào, đợi lát nữa ta lặng lẽ cho người đưa ngươi đi ra ngoài, hắn hoàn toàn không biết gì." Tiêu Từ nói: "Ta mới không sợ hắn, sao phải tránh hắn? Hắn có tới hay không có quan hệ gì tới ta?" Minh Phỉ chỉ cười nhìn nàng không nói lời nào, Tiêu Từ có chút quẫn bách, buông mắt xuống nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"


Dù cởi mở hào phóng thế nào, suy cho cùng cũng là cô nương tuổi còn trẻ, da mặt mỏng. Minh Phỉ thấy cánh mũi nàng thấm mồ hôi, ra hiệu Đan Hà lui ra, cầm cây quạt khẽ quạt cho nàng, nhẹ giọng nói: "Ta có mấy câu muốn khuyên ngươi, có thể chỉ xem như mới thân quen, nhưng mọi người đều là nữ nhi, cũng nói chuyện rất là hợp ý, ta không thể không nói thêm vài câu."


Tiêu Từ trầm mặc chốc lát, nói: "Ngươi nói đi."


Minh Phỉ đắn đo nói: "Chuyện trước kia ta đều nhìn ở trong mắt, chuyện hôm nay ta cũng đoán biết mấy phần. Ta biết trong nhà của ngươi có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa rất khó giải quyết, vì thế, trong lòng ngươi rất khó chịu. Ngay cả ta không thể giúp ngươi đại ân, nhưng sẵn lòng nghe ngươi nói một chút, trấn an ngươi, giúp ngươi giải quyết một chút ưu sầu."


Tiêu Từ cho rằng nàng sẽ trực tiếp nói chuyện của Thanh Hư, ai ngờ lại hỏi chuyện nhà mình, do dự một chút, nói: "Chắc hẳn ngươi cũng biết, nữ tử chúng ta  ở trong mắt người khác không tính là cái gì, không có nhi tử chỉ có nữ nhi chính là tuyệt hậu. Nhà người bình thường có mấy mẫu đất cằn còn có người đánh chủ ý, huống chi thương hành chúng ta. Vì lần này cha ta bệnh nặng, thúc bá đường huynh đệ trong nhà đã lật mặt, ta ở trong nhà bước tiếp bước gian nan. Cha ta đã sớm có tính toán, buông lời ra ngoài bảo là muốn kén rể, tương lai do tôn tử thừa kế gia nghiệp."


Tiêu Từ nói đến đây, bất đắc dĩ cười khổ một cái: "Kể từ đó, ngươi có thể tưởng tượng ra, có bao nhiêu người muốn nhúng tay vào chuyện chung thân của ta. Phụ thân bệnh nặng ta ở trong nhà còn suýt nữa bị người làm bẩn, đi ra khỏi nhà thì sao có thể sống yên ổn chứ? Nhờ có phụ thân khỏi bệnh lại lần nữa chưởng quản đại cục, dĩ nhiên ta chỉ có thể theo như lão nhân gia ông dặn dò tận lực những thứ nên nắm giữ đều nắm giữ ở trong tay mình. Ta không tính toán vì mình, cũng phải vì cha và nương suy nghĩ một chút, không thể để bọn họ bị người ức hϊế͙p͙ quá mức.” Trong lòng Minh Phỉ có mấy phần hiểu rõ, tim cũng thắt lại: "Vậy không phải trong nhà ngươi đã định chuyện hôn sự cho ngươi rồi sao?"


Tiêu Từ thở dài: "Chưa từng, nhưng cũng nhanh thôi."
Minh Phỉ kinh hãi: "Vậy hắn làm thế nào?"


Tiêu Từ lắc đầu một cái, chán nản nói: "Có thể làm sao? Chuyện của hắn, cha ta cũng đã biết, vì thế mới kéo dài tới bây giờ. Nhưng cũng chỉ là ta đơn phương thôi, ta vốn tưởng rằng, hắn xác định dược liệu với ta, ước định mùa xuân năm nay  để cho ta tự mình đưa tới, coi như là nước chảy đá mòn, có hi vọng. Nhưng ta đi lâu như vậy, hắn lại chưa từng hỏi một câu đi như thế nào. Có thể thấy được cũng chỉ là ta đơn phương mà thôi, dưa hái xanh không ngọt, ta bị người ép buộc còn khổ sở muốn chết, ta cần gì phải đi ép người khác? Huống chi, cái loại tính tình kia, làm sao chịu ở rể? Đã như vậy, không bằng không gặp, ta chặt đứt vọng tưởng, hắn cũng sẽ tự tiêu dao qua ngày."


Mặc dù Tiêu lão gia sáng suốt ngầm cho phép nữ nhi cùng một đạo sĩ dây dưa như vậy cũng coi như là kinh thế hãi tục, Thanh Hư cũng sớm có dự định hoàn tục, nhưng ở rể đích xác là một vấn đề. Aiz, Minh Phỉ ngẫm nghĩ một hồi, thở dài nói: "Thật ra thì trong lòng ngươi cũng chưa hoàn toàn buông tha phải không? Nếu không ngươi cũng sẽ không đến Thủy Thành Phủ. Nhưng đã tới, tại sao không tự mình đi hỏi thử ý tứ của hắn? Ta cảm thấy, đời người khó gặp được một người mình hài lòng, cứ không rõ ràng bỏ qua như vậy thật sự đáng tiếc."


Tiêu Từ rơi lệ nói: "Ta cũng không muốn, nhưng không quản được mình thì có biện pháp gì? Ngươi xem bộ dạng kia của hắn xem, thấy ta giống như thấy kẻ thù vậy."


Minh Phỉ cúi xuống ho khan một tiếng, nói: "Ngươi quen biết hắn cũng có chút lâu rồi, cái tính tình kia thật quái gở, không làm cho người thích, chỗ hợp ý cũng không tệ. Hắn càng thân cận người nào, thì càng hung dữ đối với người đó, ngươi không thấy hắn cũng thường mắng Lão Đạo Sĩ sao? Đối với ta cũng không có sắc mặt tốt gì."


Tiêu Từ nức nở nói: "Coi như tính tình hắn chính là như vậy, nhưng ta đi lâu như vậy, hắn cũng không phải không biết nhà chúng ta ở nơi nào, tại sao không chịu sai người đi hỏi một chút? Có thể thấy được hắn ước gì ta vĩnh viễn không xuất hiện nữa mới tốt."


Minh Phỉ kéo tay của nàng, dịu dàng nói: "Thật ra thì ta cảm thấy còn có một khả năng khác. Có lẽ là hắn tự ti cũng không chừng. Ngươi ngẫm lại xem, ngươi giỏi giang như vậy, xuất chúng như vậy, bao nhiêu người cầu cũng cầu không được, mà hắn thì sao, chính là một đạo sĩ nghèo, hắn từng nói phải đợi ngươi, ngươi cứ thoải mái đính ước, nhất định tính nhỏ mọn sẽ phát tác. Huống chi thân thể Lão Đạo Trưởng vẫn luôn không tốt, trong lòng hắn khổ sở, hai chuyện chung vào một chỗ, khó tránh khỏi chui vào ngõ cụt."


Tiêu Từ khinh thường nàng nói: "Hắn sẽ khổ sở sao? Hắn sẽ tự ti sao? Hắn vĩnh viễn đều làm ra bộ dạng người ta thiếu hắn gạo lại trả hắn hạt kê (hạt thóc) vậy." Nàng liếc nhìn Minh Phỉ một cái, nhẹ giọng nói, "Ta biết trong lòng hắn có một người, cho nên ta......"


Tim của Minh Phỉ khẽ đập mạnh, nụ cười cũng thiếu chút nữa cứng ngắc lại, dùng sức cắn đầu lưỡi một cái, giả vờ tò mò nói: "Vậy sao? Thời gian ta quen biết cũng coi như dài, chỉ có điều ở giữa từng tách ra vài năm, cũng không biết những chuyện riêng này của hắn. Nhưng từ trước đến nay ta không có nghe Lão Đạo Trưởng nói qua chuyện như vậy, chỉ biết là hắn đối với ngươi rất để bụng. Coi như là có người kia, nhất định cũng là chuyện trước đây, nếu không hắn sẽ không giữ ngươi lại."


Ai sẽ đứng nguyên tại chỗ cả đời? Hôm nay cảm thấy chuyện đau lòng nhất, một thời gian sau cũng sẽ dần dần phai nhạt. Mặc kệ như thế nào, mặt trời mỗi ngày vẫn mọc lên, cuộc sống cũng phải tiếp tục.


Tiêu Từ nói: "Ta cũng không biết người đó là ai, chẳng qua cảm thấy nhất định có." Dừng một chút, nhỏ giọng hỏi Minh Phỉ: "Ngươi cảm thấy hắn để ý ta ở chỗ nào? Sao ta không cảm giác được?"


Minh Phỉ cười nói: "Ngươi nhất định rất tức giận tại sao lúc trước hắn không có đuổi theo ngươi mà là đuổi theo ta phải không? Ngươi suy nghĩ một chút ah, suy cho cùng hắn còn chưa hoàn tục, toàn thân mặc đạo phục đuổi theo ngươi, người ta sẽ nhìn ngươi như thế nào?  Không có quần áo còn đuổi theo, vậy ngươi muốn nghĩ như thế nào, một đấng mày râu chạy đuổi theo xe ngựa, người ta nói thế nào? Cho nên phương pháp thỏa đáng nhất chính là, đi tìm nhà ta cùng đi vào, thuận nước đẩy thuyền tới cửa làm khách. Săn sóc tỉ mỉ như vậy, ngươi còn muốn hắn thế nào?"


Tiêu Từ nhếch khóe miệng lên, con mắt lóe sáng nhìn Minh Phỉ: "Vậy ta sẽ hỏi hắn một chút?" Nàng không phải là không có dũng khí, sự do dự của nàng đến từ nguyên do không tự tin, người kia không thích nàng, nàng làm cái gì đều là dư thừa, nhưng khi biết trong lòng người kia có nàng, nàng sẽ lại trở thành Tiêu Từ gan dạ lúc trước kia.


Minh Phỉ cười nói: "Tóm lại ta cho là, nếu thật sự muốn ở chung một chỗ, vấn đề nan giải gì đều không phải là vấn đề khó khăn." Ở rể thì tính là cái gì? Gia sản cũng không phải là vấn đề. Chỉ bằng hai người này liên thủ, ngày tốt gì không thể qua?


Đan Hà ở ngoài rèm nói: "Nãi nãi, thực đơn tới? Hiện tại người muốn xem không?"
"Vào đi." Minh Phỉ nhận lấy thực đơn, đưa cho Tiêu Từ: "Bọn họ ăn chay, hai chúng ta làm món ngon khác ăn. Ngươi xem ngươi thích ăn cái gì? Không nên khách khí."


Tiêu Từ cũng không thèm nhìn tới, vẻ mặt nôn nóng, "Cái gì cũng được, chỉ cần nhanh lên một chút là được." Minh Phỉ biết nàng nóng lòng. Cười bảo Đan Hà thông báo trù phòng nhanh chóng bày cơm.


Kết quả ngày hôm nay, bọn họ ăn cơm sớm hơn ngày hôm qua, hai khách nhân chân trước theo chân sau rời khỏi phủ. Mặc dù Minh Phỉ không biết bọn họ còn có thể vì chuyện này làm ầm ĩ bao lâu, nhưng có thể khẳng định là, nhất định sẽ có một kết quả tốt.