Edit: Um-um
Minh Phỉ vội vàng sai gã sai vặt ở phía sau nàng mang hai con chó lớn đến trông coi cẩn thận cửa chính, thần sắc nghiêm túc dặn dò: “Nếu ngươi thấy có ai đó khả nghi thì thả chó ra! Đừng sợ đắc tội với người, chuyện gì xảy ra có ta gánh vác.”
Hoa ma ma do dự nói: “Nãi nãi làm vậy sẽ đắc tội người khác đấy.” Vì chi thứ hai mà đắc tội láng giềng xung quanh thật không đáng giá tí nào.
Minh Phỉ nhỏ giọng: “Thừa dịp cháy nhà hôi của là số ít, chưa kể tà không thể thắng chính. Nếu họ thật sự tham gia, ta cũng không quan tâm, ở bên cạnh xem họ diễn trò cười. Sau này Cung gia cũng đừng nghĩ đặt chân ở đây nữa.”
Hoa ma ma không dám nhiều lời, cùng với Kim Trâm mỗi người một bên cẩn thận đỡ Minh Phỉ, né tránh đám người đang vào ra loạn xạ, từ từ men theo ánh lửa mà đi tới.
Đúng là lửa ở An Nhàn đường đã cháy xong. Tiết Minh Quý đang ở phía trước chỉ huy chữa cháy cửa hàng, lính cứu hỏa đã đến, sẽ mau chóng khống chế tình hình, thế lửa không có lan ra xung quanh nhưng An Nhàn đường gần như đã cháy sạch sẽ, một tòa tiểu viện bên cạnh cũng bị cháy hơn phân nửa. Điều đáng tiếc là đừng nói đến tài vật bên trong không kịp mang ra, ngay cả người cũng không thể cứu được.
Ba thi thể bị đốt cháy đến biến dạng đang được đắp bằng một tấm vải trắng, đặt ngay giữa viện. Một người trong đó là Cung nhị phu nhân, một là ma ma bên cạnh bà, một còn lại là nha hoàn hầu cận của bà.
Lý di nương và Cung Tịnh Kỳ chỉ mặc áo trong, tóc tai tán loạn, bên ngoài khoác vội chiếc áo choàng, quỳ rạp dưới đất gào khóc. Cung Viễn Quý giống như bị dọa đến ngớ ngẩn, run rẩy nhào vào lòng bà vú, không dám quay đầu lại nhìn.
Minh Phỉ không có thời gian an ủi họ, đầu tiên để Tiết Minh Quý dẫn quản sự của chi thứ hai tiễn lính cứu hỏa ra cửa, sau đó mới đi tạ ơn các đồng hương đã nghe tin tới giúp một tay. Chờ đến khi mọi người tản đi, nàng mới đi khuyên nhóm người Cung Tịnh Kỳ.
Nhìn thấy Cung Viễn Quý hình dáng đáng thương, Minh Phỉ vội bảo bà ɖú của hắn mang hắn về phòng nghỉ ngơi, nếu hắn không khỏe thì mời đại phu đến xem ngay.
Cung Tịnh Kỳ bổ nhào trên mặt đất, khóc đến khàn cổ họng, chỉ gào lên tiếng: “Nương”. Cho dù Minh Phỉ khuyên thế nào cũng không nghe, khóc đến trời tối mịt. May là không biết thi thể nào là của Cung nhị phu nhân nếu không đã sớm lao tới.
Ánh mắt Lý di nương đờ đẫn, chỉ gào khan, thấy Minh Phỉ đi qua, chộp lấy tay Minh Phỉ, giọng nói khàn khàn: “Đại nãi nãi, đúng là tai họa bất ngờ. Người hãy cứu mạng tỳ thϊế͙p͙ đi.” Bà được Cung Trung Tố giao trách nhiệm quản gia, Cung Trung Tố vừa đi không lâu đã xảy ra cớ sự này, chủ mẫu chết cháy, số mạng của bà có thể đoán được. Cho dù Cung Trung Tố không muốn tính toán với bà thì Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ cũng không bỏ qua việc giận cá chém thớt.
Minh Phỉ vỗ tay Lý di nương với vẻ đồng tình, dịu dàng nói: “Di nương, nắng mưa là chuyện của trời, ai có thể đoán trước sẽ xảy ra chuyện này? Bây giờ tình huống trong nhà đã thành ra thế này, Tam tiểu thư và Tứ công tử đang rất mực bi thương, không thể quan tâm chuyện khác. Chỉ có mình người có thể chống đỡ, người phải cố gắng chịu đựng. Trước khi lão gia và Nhị công tử về đến mà chưa thu dọn tươm tất, đến lúc đó…”
Đến lúc đó càng thêm đổ dầu vào lửa, bây giờ vẫn chưa tới lúc gọi cứu mạng. Lý di nương nghe thế liền xốc lại tinh thần, đứng dậy lau hai hàng lệ, vẻ mặt tỉnh táo phân phó người làm: “Lập tức kiểm tra tất cả các phòng các viện xem còn sót người vật nào không, sáng sớm mai sai người mời tam công tử trở về, đồng thời đưa tin cho lão gia và Nhị công tử, chuẩn bị đồ tang để làm tang sự.”
Minh Phỉ thấy bà đã lấy lại bình tĩnh, làm việc đâu vào đấy liền không nói nhiều nữa, đến bên cạnh Cung Tịnh Kỳ khuyên: “Tam muội muội, người chết không thể sống lại, ngươi đừng quá đau thương. Lão gia và Nhị công tử đều không ở đây, trước tiên cần phải lo liệu hậu sự cho tốt. Ngươi phải mạnh mẽ lên, giúp đỡ Lý di nương xử lý tốt việc nhà, chăm sóc tốt Tứ đệ mới được.”
Cung Tịnh Kỳ đã khóc đến mệt lả, không rõ có nghe vào lời nói của Minh Phỉ hay không, chỉ ngồi xổm trên mặt đất nhỏ giọng nỉ non. Minh Phỉ thấy nàng ngừng khóc, nhanh chóng gọi nha đầu bên cạnh nàng dìu xuống rửa mặt, thay trang phục.
Tiết Minh Quý đến hỏi Lý di nương: “Bắt được mấy tên trộm đục nước béo cò, đồ cũng lấy lại được. Có muốn báo quan không?”
Lý di nương chần chừ nhìn Minh Phỉ: “Ý của đại nãi nãi thế nào?”
Việc này phải do chi thứ hai tự quyết định mới đúng, Minh Phỉ đáp lời: “Di nương thấy sao?”
Lý di nương cúi đầu: “Ta mới cho người đi thăm dò tài vật ở tất cả các viện, nếu không bị thất thoát gì khác, hiện đang lúc hỗn loạn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thả đi.”
Minh Phỉ gật đầu: “Di nương quyết định là được rồi.”
Lý di nương khụt khịt mũi, nói: “Làm phiền Đại nãi nãi và Tiết tổng quản trông chừng chỗ này giúp ta. Ta đi vào sửa soạn lại một chút. Đến lúc trời sáng, quan phủ đến nhìn thấy bộ dạng này của ta thì kỳ cục lắm.” -umum
Tiết Minh Quý biết Minh Phỉ đang có thai, không thể ở trong sân nhìn cảnh tượng khủng bố dữ tợn như thế này, liền làm chủ: “Đại nãi nãi nếu không ngại thì đi chung với di nương đi, tiểu nhân trông chừng ở đây là được.”
Lý di nương giật mình hiểu ra, kéo Minh Phỉ, nói xin lỗi: “Người về nghỉ ngơi đi, xung quanh đây cũng không còn việc gì. Đợi đến khi trời sáng, ta sai người gọi Tam công tử trở về nhà, nơi này cũng mau chóng có người tâm phúc.”
Cung Viễn Khoa trở thành người tâm phúc? Đừng nói là Minh Phỉ không tin, bản thân di nương cũng không thể tin được, bởi vì hắn cũng xem như là một người đàn ông trưởng thành chẳng qua Lý di nương cố ý nói như vậy mà thôi. Minh Phỉ cũng không vạch trần, vuốt vuốt tay Lý di nương, nói: “Không sao, ta không mệt cũng không thấy phiền. Ta với người trở về phòng. Không biết chuyện gì đã xảy ra? Sao đột nhiên lại cháy? Thế nào mà cháy sạch đến như vậy?”
Lý di nương không kềm được dòng nước mắt: “Có ai biết là chuyện gì đâu? Tối nay gió lớn, không thể nghe thấy được gì, không phải người trực đêm của nhà chúng ta phát hiện lửa cháy mà mấy người trực đêm bên kia nhìn thấy ánh lửa, gọi người đến đập cửa mới biết! Vì lão gia không có nhà nên ban đêm cửa nội viện phải khóa lại, gọi mở cửa phải tốn chút thời gian. Đến khi ta biết được thì lửa kia giống như nổi điên, ngọn lửa bùng phát mạnh đốt đỏ cả bầu trời. Dù Tiết tổng quản lập tức dẫn người đến dập lửa nhưng cũng không thể kịp nữa.”
Minh Phỉ thử dò xét: “Di nương có định báo quan không?” Người trong sân của Cung nhị phu nhân bao gồm cả bà, toàn bộ ba người cũng không một ai phát hiện cháy, không một ai có thể chạy thoát. Nếu lúc bình thường Cung Trung Tố ở nhà, viện kia bị khóa, không ai chạy thoát thì cũng có thể, thế nhưng hiện giờ Cung Trung Tố rõ ràng không ở nhà, Cung Nhị phu nhân không cho khóa viện. Dưới tình hình như vậy mà tất cả mọi người đều chết bên trong, thật là làm người ta không thể không nghi.
Lý di nương cúi thấp đầu nói: “Ta cũng không biết. Lão gia và Nhị công tử đều không ở nhà, ta không thể tự làm chủ.”
Minh Phỉ liền nói: “Hay là thử nghe ý kiến của Tam tiểu thư thế nào?”
Lý di nương thở dài: “Bây giờ cũng chỉ có nàng là người có quyền quyết định. Ta đã là người mang trọng tội, nàng nói sao thì nghe vậy.”
Minh Phỉ bồi Lý di nương trang điểm xong, thấy tâm trạng bà đã hoàn toàn ổn định, liền để Hoa ma ma và Tiết Minh Quý ở lại giúp bà một tay, mình đi về nghỉ. Dù sao tình trạng thân thể mình thế này cũng không thể coi thường.
Về đến nhà, Minh La thu binh, Minh Phỉ dạy dỗ vài câu, dặn dò ma ma trực đêm canh giữ, những người còn lại tất cả về ngủ, nàng buông lỏng đầu óc, được Kim Trâm bồi ngủ không đề cập đến.
Minh Phỉ ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh, lúc này Hoa ma ma và Tiết Minh Quý đã về đến, cùng nhau bẩm báo chuyện sau đó với nàng.
Khi mọi người di chuyển thi thể đám người Cung Nhị phu nhân, tình hình cụ thể xác của bọn họ như thế nào cũng không ai biết được. Khám nghiệm tử thi chỉ có thể căn cứ vào việc có bụi trong mũi miệng hay không, tay chân có co rút hay không rồi phán định đúng là họ thật sự bị thiêu chết bên trong. Bởi vì đồng thời không có ngoại thương và đây là đương gia chủ mẫu nên cũng không ai suy nghĩ đến những phương diện khác.
Vì vậy nguyên nhân của vụ cháy ban đầu xác định là do nha đầu trực đêm ngủ say, trong cơn mê không cẩn thận làm đổ đế đèn dẫn lửa cháy lan vào chăn nệm từ đó sinh ra hỏa hoạn. Trời khô hanh gió lớn, thế lửa hung mãnh, đến khi mọi người tỉnh mộng thì đã không thể chạy thoát, trở thành bi kịch.
Sau khi Lý di nương và Cung Tịnh kỳ thương lượng, căn cứ vào nguyên tắc chuyện lớn hóa nhỏ, xin quan phủ nhanh chóng kết án. Khổ chủ không truy cứu, vụ án cũng không có chỗ kỳ quái nào, người phá án nhờ đó thuận lợi chấm dứt.
Quan tài Cung nhị phu nhân có sẵn, Lý di nương dẫn Cung Tịnh Kỳ và mấy ma ma đắc lực dọn dẹp sạch sẽ cho bà rồi tiến hành liệm, chờ Cung Trung Tố và Cung Viễn Trật trở lại mới quyết định.
Cái gọi là trời cao có mắt, báo ứng xác đáng, Cung Nhị phu nhân và Chu di nương tranh đấu cả đời, làm ra vô số chuyện thất đức, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi một chữ “Chết”. Minh Phỉ trầm ngâm chốc lát, nói: “Tam công tử đã trở lại chưa?”
Hoa ma ma đáp: “Trời vừa sáng đã phái người đi báo tin, chắc là không ở nơi lân cận trong trang, có thể gần tối mới trở về.” d.i.e.n.d.a.n.lqd
Minh Phỉ lại hỏi Tiết Minh Quý: “Chi thứ hai không có người nào dùng được, chuyện đưa tin này do chúng ta làm, những tin này đã đưa ra ngoài xong chưa?”
Tiết Minh Quý nói: “Sáng sớm đã truyền tin đi, tất cả đều là tin khẩn.”
Minh Phỉ gật đầu một cái: “Vất vả rồi. Nếu họ có gì không thể đối phó, Tiết tổng quản có thể giải quyết được thì cứ làm trước rồi báo.” Sau đó phân phó Hoa ma ma đi phòng thu chi mang năm trăm lượng bạc đến, chuẩn bị đưa sang đó, trước mắt chống đỡ trước bên ấy rồi lại tính.
Minh Phỉ ăn cơm, chợt nghĩ thoáng qua, sát vách sẽ đến mượn băng. Cung Trung Tố và Cung Viễn Trật còn ở rất xa, nếu không dùng băng, chỉ sợ người còn chưa đến đã thối rữa không chịu nổi.
Tiết Minh Quý hỏi rõ ý tứ Minh Phỉ: “Có muốn bọn họ viết giấy vay nợ không?” Băng này không hề rẻ, nếu đi mua bên ngoài còn không phải là tốn rất nhiều bạc sao?
Minh Phỉ nói: “Thôi! Thời điểm đặc biệt, chuyện đặc biệt, dùng xong coi như thôi.” Người chết như đèn tắt, không còn gì nữa mà so đo.
Cung Tịnh Kỳ thu hồi hơn phân nửa quyền lực trong tay Lý di nương, chỉ giao cho bà một ít việc vặt. Lúc Minh Phỉ đến thì nàng đã sửa soạn lại rồi vội vã chế tạo đồ tang, đôi mắt vẫn sưng đỏ chỉ huy người làm việc.
Cung Tịnh Kỳ thấy Minh Phỉ, mũi cay xè, chảy nước mắt tiến ra đón, nức nở: “Tẩu tẩu, ta nên làm thế nào?”
Minh Phỉ chỉ vào cái rương sau lưng, nhỏ giọng: “Ở đây có năm trăm lượng bạc, băng thì lấy từ hầm băng nhà chúng ta. Trước tiên chống đỡ chỗ này đã, chuyện sau này thì từ từ nói.”
Cung Tịnh Kỳ chảy nước mắt, nắm tay Minh Phỉ không buông, trong lòng tự hỏi: “Đây có được coi là báo ứng hay không?” Thế mà không thể nói ra miệng. Ban đầu Cung Nhị phu nhân tính toán muốn Minh Phỉ chết cháy, bây giờ chính bà lại bị chết cháy, đây còn không phải là báo ứng ư?