Editor: Cà Rốt Hồng -
Chuyện Chu di nương, dưới nhiều cách trấn áp của Cung Trung Tố đã đè xuống, cứ như vậy vô sinh vô tức trôi qua, đối với bên ngoài chỉ nói bà ta bệnh rồi, chờ đến sau khi Cung Nghiên Bích gả đi, sẽ nói chuyện này ra. Đưa quan tài ra ngoài nói là một thông phòng bình thường, dù Cung Nghiên Bích xuất giá vân vân, cũng không cần một di nương như bà ta lộ diện hoặc tiễn đưa.
Sau khi chôn cất người xong, để Cung Viễn Trật ra mặt đi ngoại ô tìm một ngôi đạo quan, làm một tràng pháp sự, rồi đốt những vật như giấy tiền vàng bạc, coi như kết thúc.
Cùng với Chu di nương chết đi, lời đồn Cung Trung Tố muốn gả Cung Tịnh Kỳ cho Chu Tiệm cũng tự sụp đổ, không ai nhắc tới nữa. Mà Cung Nhị phu nhân, từ sau khi ngày đó ra ngoài một chuyến, liền không có cơ hội đi ra An Nhàn Đường một bước, Cung Trung Tố không đồng ý gặp mặt bà ta nữa, bà tử chăm sóc bà ta cũng bị bán, lại đổi một người mạnh mẽ vũ lực, nghiêm túc.
Lời kêu la của Cung Viễn Khoa cũng bị Cung Trung Tố ghi nhớ ở trong lòng, ông ta rất sợ Cung Viễn Khoa sẽ ấm đầu, chạy ra ngoài nói lung tung, thậm chí chạy đến nha môn làm ầm ĩ, hạ quyết định độc ác, nhốt hắn ở trong phòng, cho người ngày đêm trông coi, ngay cả hạ táng Chu di nương, cũng không để cho hắn đi.
Vì thuận lợi xuất giá, Cung Nghiên Bích không dám công khai để tang, chỉ có thể suốt đêm làm hai bộ đồ tang vải thô, đưa cho Cung Viễn Khoa một bộ, mình giữ lại một bộ, mặc ở bên trong, bên ngoài mặc thường phục. Thỉnh thoảng được Lý di nương trợ giúp, len lén đi thăm Cung Viễn Khoa, hai tỷ muội chỉ nhìn nhau chẳng nói gì, chỉ có dòng nước mắt.
Lại không nói Nhị phòng trăm phương ngàn kế làm thế nào thuận lợi giấu được chuyện này cho qua, bên này sau khi Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ và Tam di nương thương lượng xong, trước tiên để Cung Viễn Hòa ở trong nha môn mời một đồng liêu làm người trung gian, lại mời một trưởng bối đức cao vọng trọng trong gia tộc Thái gia, chọn ngày hôm nay, trước đó cũng không thông báo trước cho Thiệu gia, dẫn theo đám người liên quan, sáng tinh mơ liền đến Thiệu gia.
Thiệu gia ứng phó không kịp, trước tiên không khỏi kinh hoảng, sau đó nghe nói là tới đón Minh Tư về nhà, rất sợ muốn mang đồ cưới của Minh Tư trở về nhà, lập tức sinh ra tâm tình mâu thuẫn, tuyên bố muốn Minh Tư thay Thiệu Ngũ thủ thân cả đời, kiên quyết không thả người.
Đợi đến khi thấy thư Thái Quốc Đống chính tay viết, lại nghe nói chỉ cần thả Minh Tư, tất cả đồ cưới không so đo nữa, Thiệu gia rất vui vẻ, thái độ thay đổi 180°.
Thiệu Đại gia lập tức dẫn đám người Cung Viễn Hòa đi đến phía trước, ngay tại chỗ đi mời người trong tộc Thiệu thị làm chứng, xuất văn thư, nói rõ về sau Minh Tư sống chết gả cưới đều hoàn toàn không có bất kỳ liên quan đến Thiệu gia.
Thiệu Đại nãi nãi nháy mắt với con dâu lớn của bà ta, cười nói: "Mau đi vào giúp Ngũ đệ muội con thu dọn đồ đạc." Lại giả vờ giả vịt cho người đi xuống bếp chuẩn bị tiệc rượu, giữ mọi người ăn cơm, Minh Phỉ một hơi cự tuyệt.
Nàng dâu Thiệu Đại Bắc nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Thiệu Đại nãi nãi, liền biết là có ý gì, đây là muốn mình đi coi chừng Minh Tư, không cho Minh Tư mang thứ đáng giá về. Lập tức giòn giã đáp một tiếng, cười nói: "Dạ, con sẽ đi giúp Ngũ đệ muội thu dọn đồ đạc.
Minh Phỉ khẽ mỉm cười, gọi hai bà tử Trần thị chuẩn bị riêng cho Minh Tư: "Hai vị ma ma hãy cùng đi theo Đại thiếu nãi nãi đi. Cũng đừng để Đại thiếu nãi nãi mệt nhọc. "
Hai bà tử kia được lệnh, cười híp mắt tiến lên, một trái một phải dìu Thiệu Đại thiếu nãi nãi, đi thật nhanh ra hậu viện.
Thiệu Đại nãi nãi sắc mặt của cứng đờ, nhìn Minh Phỉ và Tam di nương cười khan: "Thân gia nghĩ thật là chu đáo. Không dối gạt các vị, Minh Tư đi theo chúng ta, thật sự là chịu khổ, thân thể nàng thật sự quá yếu, chúng ta thắt lưng buộc bụng mua thuốc cho nàng, uống vào cũng như tát nước, không có bất cứ tác dụng gì."
Minh Phỉ lười đáp lại bà ta, chỉ có Tam di nương câu có câu không trò chuyện với bà ta. Một lát sau, Tẩy Bình đi vào nói: "Đại nãi nãi, đại gia nói bên ngài ấy đã làm xong, hỏi khi nào thì đi?"
Minh Phỉ còn chưa có nhờ Thiệu Đại nãi nãi đi thúc giục người, một bà tử của Thái gia đã trầm mặt mời Tam di nương và Minh Phỉ đi đến phòng của Minh Tư: "Cái này mà được gọi là chỗ ở của Thiếu nãi nãi sao? Bẩn thỉu như vậy! So với chỗ ở của nha đầu thô sử Thái gia chúng ta còn không bằng!"
Thiệu Đại nãi nãi mặt trầm xuống: "Nói gì vậy! Vị ma ma này nói chuyện phải cẩn thận! Nhà chúng ta hôm nay chính là bộ dạng này! Chỗ ta ở cũng không khá hơn chút nào."
Tam di nương và Minh Phỉ thấy bà ta không để ý đến thân phận cãi vả cùng một hạ nhân, cũng trầm mặc không nói, để mặc cho bà tử kia phát tác.
Bà tử kia thấy hai vị chủ nhân không lên tiếng, trong lòng hiểu rõ, lá gan càng ngày càng lớn, liếc mắt, ác thanh ác khí nói: "Trong phủ nhân hậu, mấy ngàn lượng đồ cưới không công tặng người, ngay cả trâm trên đầu Tứ cô nãi nãi chúng ta còn muốn bảo để lại hết, đây là đạo lí gì? Ngay cả thể diện cuối cùng cũng không cần, làm cho người ghê tởm! Có muốn gọi các lão tộc trưởng đến phân xử hay không? Khó trách được lão gia chúng ta không bỏ được cô nãi nãi chúng ta ở chỗ này chịu khổ chịu tội, qua ít ngày nữa, sợ là sẽ không còn thấy người.
Tiểu thư trắng nõn mềm mại, nâng niu nuôi lớn, vậy mà bị giày vò thành bộ dạng như vậy, nhờ có lão gia chúng ta, phu nhân không có thấy, nếu không nhất định không bỏ qua!"
Thiệu Đại nãi nãi giận quá chừng, biết Minh Phỉ không dễ chung sống, bèn quay sang Tam di nương phát giận, "Đây là quý phủ dung túng ác nô tới ức hϊế͙p͙ những tiểu dân như chúng ta sao? Chúng ta dầu gì, cũng là thân thích với quý phủ! Bà ta làm sao dám?"
Minh Phỉ thàn nhiên nói: "Đại nãi nãi chớ cùng bà ấy so đo. Bà ấy tuổi tác cao, trước kia từng hầu hạ lão phu nhân chúng ta, ở trước mặt phu nhân cũng được nâng đỡ, khó tránh khỏi có chút không biết trời cao đất rộng, thất lễ tiết." Rồi quay đầu nói với bà tử kia: "Ma ma nói cái này cũng không thỏa đáng, dầu gì Tứ tiểu thư của chúng ta và Ngũ thiếu gia cũng coi là phu thê một chặp, sao Thiệu gia lại vô tình vô nghĩa như thế? Mới vừa rồi Đại nãi nãi vẫn còn nói, cả nhà thắt lưng buộc bụng, mua thuốc cho cô nãi nãi đấy, có thể thấy được ma ma nghĩ sai rồi. Còn không mau tạ lỗi với Thiệu Đại nãi nãi....."
Trong lời nói của Minh Phỉ, lại không cư xử như cư xử với thân gia Thái gia mình, Thiệu Đại nãi nãi mặt thoạt đỏ thoạt trắng, lại chỉ có thể thuận theo nàng nói: "Đúng vậy! Bao nhiêu dược phí (tiền mua thuốc) đều xuất ra, ta làm sao lại ham muốn mấy cây trâm sai của nàng? Hiểu lầm, hiểu lầm!"
Minh Phỉ nói: "Nhanh lên, thu dọn xong, đỡ người ra ngoài, còn phải lên đường."
Bà tử kia giả vờ quay sang hành lễ với Thiệu Đại nãi nãi, nói: "Tứ cô nãi nãi bệnh quá nặng, không dậy nổi."
Tam di nương và Minh Phỉ liếc mắt nhìn nhau, nhờ Thiệu Đại nãi nãi cùng đi theo xem. Lúc đến bên ngoài nhĩ phòng Minh Tư ở kia, rèm mới vừa nhấc lên, một mùi than hỗn tạp kém chất lượng, mùi thuốc, mùi hôi thối ập vào trước mặt, hôi đến mọi người đều buồn nôn.
Minh Tư hình dáng mảnh khảnh nửa tựa vào đầu giường, tóc giống như một bó cỏ khô, cũng không biết bao lâu rồi không có rửa mặt chải đầu, tóc gần kề da đầu bị cháy xém, một đôi mắt phượng vốn sinh động quyến rũ trở nên trầm lặng, gương mặt gầy đến tóp lại, đôi môi khô nứt ra, nào còn loại phong thái gọn gàng lúc Thiệu Ngũ mới chết kia?
Nàng ta thấy mọi người đi vào, nhàn nhạt nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào trên người của Thiệu Nhị thiếu nãi nãi, phát ra hận ý mãnh liệt, thở hồng hộc nói: "Nhị tẩu, ta nhớ ngươi chải tóc tốt nhất, ta sắp đi rồi, nhờ ngươi chảy đầu giúp ta được không?"
Thiệu Nhị thiếu nãi nãi không nhịn được trợn mắt một cái, không nói lời nào, bày tỏ khinh thường cùng cự tuyệt của mình. Minh Phỉ cười nhìn nàng ta, nói: "Đã sớm nghe nói thủ nghệ (tay nghề) của Nhị thiếu nãi nãi rất tốt, chọn ngày không bằng hôm nay, không bằng mượn cơ hội này xin Nhị thiếu nãi nãi cho chúng ta mở rộng tầm mắt như thế nào?"
Thiệu Đại nãi nãi hận không thể nhanh chóng đuổi Minh Tư ra khỏi cửa, không nhịn được nói: "Để cho ngươi chảy cái đầu cũng muốn lười nhác? Nhanh đi!"
Thiệu Nhị thiếu nãi nãi bất đắc dĩ, chỉ đành phải cố nén ghê tởm, nhận lấy lược trong tay Hữu Nhi đi qua, nắm tóc bẩn thỉu của Minh Tư, chảy mấy phát liền nôn khan. Minh Tư mặt không chút thay đổi, giả vờ thẹn thùng, nói: "Xin lỗi, ta vốn định tắm một cái, nhưng phòng bếp nói, nấu nước phí củi."
Thiệu Đại nãi nãi cảm thấy có chút mất thể diện, cả giận nói: "Là thứ không có mắt nào? Mau nói ra, ta sẽ trút giận cho con!"
Minh Tư nói: "Nên trừng phạt ra sao? Đánh bạt tai được không?"
Một chữ "Được" củaThiệu Đại nãi nãi chưa bật ra, Minh Tư đã một phát bắt được cổ áo của người ném lược xoay người muốn chạy – Thiệu Nhị thiếu nãi nãi, vung tay lên, một mạch hung hăng đánh năm sáu cái ở hai bên mặt của nàng ta, khạc một cục đờm lên trên mặt nàng ta, hung hăng đẩy nàng ta ra, thở hổn hển, cười ha ha ngã xuống giường.
Người của Thái gia dĩ nhiên là sẽ không kéo ra rồi, mà mấy vị thiếu nãi nãi Thiệu gia cũng rất thủ đoạn, cũng không có ai đi lên kéo ra, cũng không có ai đi khuyên giải, trợn mắt nhìn Thiệu Nhị thiếu nãi nãi bị thua thiệt, bị nhục, chỉ một mực tránh ở một bên vui sướng khi người gặp họa.
Thiệu Nhị nãi nãi bị tổn thất nặng, phản ứng kịp, "Ối chao......" Gào một tiếng, muốn nhào tới, hai bà tử Thái gia động thân tiến lên, cùng nhau ngăn nàng ta lại: "Nhị thiếu nãi nãi, thật là xin lỗi, xin ngài đừng so đo với người đang bị bệnh như cô nãi nãi của chúng ta."
Minh Phỉ nhàn nhạt nói: "Nếu đi không đặng, tóc cũng không chải, trước hết khiêng đi ra ngoài, về nhà hãy nói."
Bà tử của Thái gia cũng không quản Minh Tư bẩn thối hay không, cõng người đi ra. Địch Nhi thuận tay gom mấy cây trâm sai còn sót lại của Minh Tư, cũng không cần những quần áo và đồ dùng hàng ngày còn lại khác ở trong phòng, hết sức phấn khởi đi theo người Thái gia đi ra ngoài.
Tam di nương thấy Minh Tư quần áo mỏng manh, thở dài, cởi áo choàng gấm bạc trên người mình xuống, nhẹ nhàng đắp lên trên người Minh Tư. Minh Tư lạnh nhạt quay đầu lại nhìn bà ấy một chút, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tam di nương còn muốn nói điều gì, Địch Nhi len lén kéo ống tay áo của bà ấy, ý bảo bà ấy đừng nói.
Tam di nương giờ mới hiểu được, giờ phút này trong lòng Minh Tư hận thấu xương tất cả bọn họ, về điểm này chút thương hại đồng tình lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Minh Phỉ chú ý tới biến hóa trên mặt Tam di nương, khẽ mỉm cười, kéo áo choàng của mình ra:"Di nương tới đây, ta với người cùng đắp, coi chừng lạnh."
Tam di nương bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái: "Chắc là nổi cáu chúng ta tới đón nàng ta chậm. Một ngàn hai lượng bạc kia vẫn sớm ngày trả lại cho các nàng thôi, đỡ phải nói ta lấy tiền không làm việc."
Minh Phỉ nói: "Cần gì so đo với nàng ta. Đây không phải là đón người ra ngoài rồi sao? Người cũng không có nuốt lời. Bạc này không thể rơi vào tay của bọn họ, cứ lấy mời đại phu, làm y phục, lo chuyện ăn uống cho bọn họ tốt một chút, toàn bộ dùng ở trên người bọn họ, bọn họ cũng không tìm ra được lời có thể nói. Ý tứ của phu nhân chính là như vậy."
Tam di nương gật đầu đồng ý.
Đến phía trước, Cung Viễn Hòa đã sớm cầm roi ngựa chờ ở một bên, thấy mọi người ra ngoài, liền nói với Minh Phỉ: "Ta dẫn các trưởng lão trong tộc đi Xan Hà Hiên ăn cơm, sau đó tới đón nàng."
Minh Phỉ liền dặn dò hắn: "Nếu uống rượu, cũng đừng cởi ngựa, để Tẩy Bình dắt, chàng mướn một cái kiệu về nhà, cũng không cần nhất định phải tới đón ta, sai người tới nói một tiếng là được."
Giống như dặn dò trẻ con vậy. Cung Viễn Hòa nghe được buồn cười, lại không dám không nghe, qua loa nói: "Biết rồi. Nhanh đi, sẽ chờ nàng."
Bên kia Minh Tư mới vừa được bà tử thả lên xe, liền ngất đi.