Hỉ Doanh Môn

Chương 22: Khởi đầu (ba)

Editor: Thư
"Tân lang tới rồi!" Hỉ nhạc vang lên từ ngoài cửa sổ,tiếng chiêng trống vang lên rung trời, pháo nổ rang, mọi người hoan hô, vội vàng đóng cửa chặn tân lang lại, vừa vui vẻ vừa bận rộn. Minh Phỉ khổ sở day day huyệt thái dương, tiếp tục đắm chìm trong chuyện cũ.


Vào cái ngày ba bị hỏa táng, một đêm tóc mẹ trắng, ngày hôm sau cũng trở nên hơi không được bình thường, lúc bắt đầu chỉ là hơi hồ đồ, mỗi ngày đều hỏi ba nàng đi đâu rồi, khi nào trở lại, sau đó có một lần bà ra ngoài mua thức, ngay cả đường về nhà cũng không tìm được. Chuẩn đoán cuối cùng của bệnh viện về bà là chứng đãng trí của người già, nàng khổ sở ôm đầu khóc lớn ở vườn hoa bên đường, lại nhìn thấy xe hoa tân hôn của đôi cẩu nam nữ kia. Thật náo nhiệt, hoa hồng đỏ cùng trắng bách hợp trắng ở chung một chỗ rất hợp, rất náo nhiệt.


Bọn họ không có người nào nói lời xin lỗi với nàng. Đồng nghiệp cũng nói với nàng, nếu như không phải là tính tình của nàng quá tốt, mọi việc nên hướng về chỗ tốt, nếu đó là người tốt, người ta cũng không dám khi phụ nàng đến mức độ kia, làm cha mẹ nàng tức giận đến thành bộ dạng kia--, nàng cũng sẽ không cửa nát nhà tan. Họ cổ động nàng trả thù, nàng bất đắc dĩ nói, làm thế nào trả thù? Giết bọn họ sao?


Đồng nghiệp hung hăng nói, vậy cũng không thể cứ để đôi cẩu nam nữ kia được thoải mái như thế, ba cô bị tức chết rồi, mẹ thì thành cái bộ dáng này, tiền thuốc thang, phí tổn thất tinh thần gì đó cũng phải để bọn họ bỏ tiền chứ? Nàng lắc đầu, nàng không mở miệng được. Đồng nghiệp nói, cô không nói được, tôi giúp cô! Người đàn ông kia gửi hai vạn tệ đến đây, nàng cự tuyệt gặp hắn ta, bảo hắn cầm đi. Đồng nghiệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mơ hồ nói là nàng đáng đời. Nàng khổ sở nghĩ, chính xác là nên tự trách mình phế vật quá?


Mẹ nàng mới hơn 50 tuổi mà bệnh trạng đã rất nghiêm trọng rồi, nàng không dám để mẹ ở nhà một mình, chỉ có thể mời bảo mẫu chăm sóc tận nơi. Mất đi một phần tiền hưu trí của ba, chữa bệnh cho mẹ tốn kiếm, lại phải thuê bảo mẫu, nàng mãy móc chạy từ công ty đến bệnh viện rồi lại về nhà, hằng ngày đối mặt với không biết bao nhiêu ánh mắt, có đồng tình, có khinh bỉ, có hả hê, có nộ kỳ bất tranh. Trong đầu của nàng chỉ muốn kiếm tiền, kiếm tiền, mua một nơi ở khác, dẫn mẹ đến bệnh viện lớn chữa bệnh, đồng thời cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.


Khi đó, trong lòng nàng còn ảo tưởng muốn thay đổi cái hoàn cảnh, bắt đầu lại lần nữa, cho nên người khác muốn làm thêm giờ, nàng lại rất muốn, bởi vì làm thêm giờ có thêm tiền trợ cấp. Nàng cũng rất muốn làm thêm việc, thường thường vì một trăm đồng tiền, có thể dùng một ngày Chủ nhật đứng ở đầu đường đầy gió lạnh phát truyền đơn một ngày.


Có người nói nàng đáng thương, đồng tình nàng, khiển trách đôi cẩu nam nữ kia. 


Thế nhưng đôi nam nữ kia gặp mọi người luôn nói, nhưng thật ra là nàng không biết xem ánh mắt người khác, chỉ biết làm một kẻ giả bộ hảo tâm, giả bộ làm người tốt lôi kéo mọi người đồng tình, người ta không muốn tổn thương nàng, cho nên mới bị buộc bất đắc dĩ, không thể không kéo dài tới mức không thể kéo dài được nữa mới lên diễn một màn kia, bọn họ cũng rất oan uổng. Nàng muốn giải thích, lại cảm thấy lúc này nói những chuyện này thì có ích lợi gì?


Vì vậy đã có người nói nàng ngu xuẩn, tự chuốc phiền, bây giờ bộ dạng nàng liều mạng kiếm tiền này rõ ràng cho thấy đã chịu rất nhiều đả kích nên phát điên rồi, coi nàng kiểu mẫu trở nên cực đoan sau khi thất bại, cảnh cáo các cô gái trẻ cần phải phòng bị một là bạch nhãn lang (*), hai là thần kinh biến thái sau khi gặp thất bại.


(*): kẻ vong ân phụ nghĩa


Những chuyện buôn dưa lê ấy nàng không thể nào lẩn tránh được, dao nhỏ sắc bén lần lượt phập phập cắm vào tim nàng, nàng không phải là không khó khăn, nhưng nàng nghĩ, khổ cực ắt sướng, khổ rồi thì sẽ đến ngày sung sướng, nếu nàng có cố gắng thì có thể trở mình không? Còn có thể tìm được một người chân tâm thật ý đối xử tốt với mình chứ? Nàng không có anh chị em gì, lúc trước trừ cha mẹ ra, người thân cận với nàng nhất chính là người phụ nữ đã hung hăng cho nàng một kích, nàng mệt mỏi mệt nhọc, lại không tìm được người để bày tỏ, để dựa vào. Nàng chỉ có thể an tĩnh mà nỗ lực bận rộn, chờ đợi một bắt đầu mới.


Nhưng ông trời độc ác không cho nàng cơ hội này. Chuyện tệ hơn xảy ra cũng do sự đồng tình thái quá của nàng.


Một buổi tối mùa đông nọ, nàng là người cuối cùng rời khỏi công ty, đã là tuyến xe buýt cuối cùng rồi, rõ ràng đã thấy cửa chính chung cư, chỉ cách tổ ấm của mình có 10m mà thôi. Thế nhưng nhìn người nằm trên mặt đất lăn lộn đau đớn vô cùng.


Nàng có chút kinh hoảng, do dự thật lâu, vẫn tiến lên hỏi hắn thế nào? Có cần giúp một tay hay không? Nhưng người kia lại dùng dao chĩa vào nàng, thanh âm run rẩy bảo nàng đưa túi cho hắn.


Có lẽ là gặp được tên nghiện, đến cơn nghiện mà thiếu thuốc, nàng coi như tỉnh táo: "Được, tôi đưa cho anh, nhưng điện thoại di động cùng chìa khóa không có bao nhiêu tiền, có thể trả lại cho tôi không?"


Lúc ấy nàng chỉ nghĩ, mất đi điện thoại di động cùng chìa khóa sẽ cực kỳ phiền toái. Không ngờ người kia không nói gì, một đao đâm vào bụng của nàng, sau đó không kịp chờ đợi cướp túi của nàng đi. Hắn chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.


Nàng té quỵ dưới đất, cảm thấy máu ở vết thương trên bụng kia rút dần nhiệt lượng cơ thể nàng. Nàng nghe bảo vệtiểu khu an ninh, nghe được "gọi 120" tiếng xe cấp cứu, tiếng "đến rồi, đến rồi" từ xa đến gần, thậm chí nàng đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, nhưng nàng không thể nào mơ to mắt ra nhìn.


Vào thời khắc nàng sắp mất đi ý thức, mọi suy nghĩ đều là về người mẹ nay như một đứa trẻ con. Đúng là mỉa mai a, từ nhỏ ba mẹ đã dạy nàng phải làm một người thiện lương tốt bụng, nhưng thiện lương chẳng những hại chết ba, còn hại chết con gái của ba mẹ, để lại một người mẹ khốn khổ sống một mình trên nhân gian. Nàng nắm lấy người ở bên cạnh mình vào giây phút cuối cùng ấy, người mà nàng không biết tên họ giới tính thân phận tuổi tác, lẩm bẩm nói một câu: "Mẹ, thật xin lỗi."


Người kia lớn tiếng nói câu gì đó với nàng, nàng lại không nghe rõ, nhưng nàng hoảng hốt nhớ hình như là nói, dù là muốn học Lôi Phong, cũng phải biết phán đoán một chút, ngay cả mạng cũng tặng luôn thì thật quá ngu ngốc. Đây là thế đạo gì chứ, chỉ là muốn học theo Lôi Phong một lần, thì kết quả là mất mạng, nàng nghĩ mà cười, lại chỉ chảy hai hàng lệ xuống.


Nàng chưa từng nghĩ nàng còn có thể sống lại lần nữa, nhưng ý niệm đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại chính là không bao giờ nữa làm người tốt nữa, bởi vì người tốt sống không lâu, tai họa do trời. Nếu nàng không phải người tốt, mẹ của nàng làm sao phải chịu nỗi thê lương tang chồng tang con chứ? Khi đó nàng thật là ngu xuẩn. Sau khi trở thành Minh Phỉ được một năm, ánh mắt của nàng nhìn mọi người đều là hờ hững phòng bị, lúc bị ngược đãi đến mức khó có thể nhịn, nàng cũng từng không nhịn được muốn chém Uông thị mấy cái, nghĩ thật lâu nhưng vẫn không có xuống tay, lại chém chính mình một đao vào hai năm sau đó.


"Tam Tiểu Thư đang suy nghĩ gì đấy? Nhập thần như thế?" Kiều Đào đem một ly nước mật ong ấm áp đưa cho Minh Phỉ, nhẹ nhàng sờ sờ cái trán của nàng: "Uống lúc còn nóng đi."


"Được." Minh Phỉ cong khóe miệng cười lên, nước mật ong vào miệng, ngọt đến tận tim phổi, đời này nàng muốn sống khác đi, sống thật tốt, nàng sẽ luôn luôn nhắc nhở mình không cần mềm lòng, mềm lòng đồng nghĩa với hại mình, làm người tốt chính là chuyện nguy hiểm nhất trên đời. Chuyện trước kia không cách nào vãn hồi, nhưng này một đời nếu nàng đã tên là Minh Phỉ, thì sẽ làm rõ trắng đen, lấy trực báo oán, lấy đức trả ơn, sảng khoái ân cừu một lần.


Uống rượu bình thường đều là vào buổi trưa, mọi người ăn cơm trưa xong, tân nương được đón đi sau lần này coi như là xong hết.


Sau khi đám người đưa đón dâu đi, trong sân nhỏ Ngô gia cũng chỉ còn lại vài bà bà đại nương giúp thu dọn đồ, Minh Phỉ đóng cửa nửa ngày, cảm thấy bực mình, liền thừa dịp Hoa ma ma lim dim ngủ sau bữa ăn, lặng lẽ hé của sổ một chút nhìn ra ngoài, chỉ thấy Uông thị cùng Phương Nhi đứng ở cửa, nhìn phía xa, gương mặt buồn bã. Đặc biệt là Uông thị tựa như khổ sở, nhưng lại cố gượng cười vui, khuôn mặt kia chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu.


Kiều Đào thấy Minh Phỉ mở cửa sổ ra nhìn lén, liền nhìn Hoa ma ma một cái, chỉ sợ nàng mở lời ngăn Minh Phỉ. Ai ngờ Hoa ma ma mở mắt, nói: "Người đi rồi?" Sau khi có được câu trả lời khẳng định, cũng lên trước nhìn, còn thở dài nói: "Ai...... Đây có thể nói là tấm lòng thương con của cha mẹ trong thiên hạ đều là giống nhau đo. Nuôi một nữ nhi, chờ đợi nàng có một nhà chồng tốt, trước khi ra cửa đi, lại không bỏ được, còn phải gượng cười. Có lúc còn nên khóc cũng không dám khóc."


Nghe ý này của Hoa ma ma, hình như bà cũng là người đã từng gả con gái, nhưng loại đề tài không thích hợp cho một cô bé trao đổi với một lão bà tử, huống chi lại là một lão bả tử có trách nhiệm quản giáo cùng một vị tiểu thư bị quản giáo.


Minh Phỉ chỉ cười cười, tránh ra xa cửa sổ cầm lên cuốn sách vỡ lòng tương tự cuốn Tam Tự Kinh mà Hoa ma ma mang đến, lại lấy phiến đá, dùng bút lông chấm nước viết chữ ở phía trên, cố gắng làm ra một bộ nghiêm túc biết chữ tiến tới. Trong sách chữ viết đều là chữ phồn thể, thật may là lúc đầu khi còn đi học Hán ngữ cổ đại nàng luôn luôn học không tệ, mặc dù không biết viết hết những chữ phồn thể này, nhưng đọc cũng là không thành vấn đề, chỉ là nàng không dám bại ra mình biết rất nhiều chữ, mà là căn cứ theo tiến độ dạy học của Hoa ma ma và tỏ vẻ thông minh là gặp qua một lần thì không quên được.


Nàng đến cái Đại Phong triều này, không giống với bất cứ triều đại và quốc gia nào trong lịch sử Trung Quốc, nhưng chữ viết không khác biệt lắm, phong tục văn hóa cũng không khác mấy, may mắn hơn ở chỗ là nữ nhi không cần phải bó chân, cho nên nàng cũng không cần lo lắng bị biến thành tàn tật, hoặc là bị người cười nhạo có đôi chân to khó coi.