Hỉ Doanh Môn

Chương 206: Thăm bệnh

Editor: Cà Rốt Hồng 
Giờ tý, Cung Viễn Hòa giẫm bùn trên đất, mệt mỏi đi vào cửa nhà, một gã sai vặt sớm được Minh Phỉ dặn dò, ngồi ở cổng trong chờ đợi, nghe tiếng động liền nhảy ra đưa đèn lồng cho Tẩy Tụy, còn mình như một làn khói chạy đi vào trong báo tin.


Đợi đến khi Cung Viễn Hòa đi tới cửa chính viện thì Minh Phỉ đã đứng ở cửa tươi cười đứng chờ. Cung Viễn Hòa nhìn dưới ánh đèn lồng đỏ lớn, Minh Phỉ mặc thu y (quần áo mùa thu) hoa văn hình mây màu vàng nhạt mới tinh, phối với váy dài nhiều nếp gấp màu phấn hồng, tóc đen vấn cao, khuyên tai hình minh nguyệt, đang nhìn mình cười thản nhiên, toàn thân mệt mỏi lập tức tản đi hơn một nữa. Hắn bước nhanh tiến lên, giận trách: "Tại sao lúc này rồi mà còn chưa ngủ? Trước đó không phải ta sai người trở lại nói với nàng, để cho nàng ngủ trước không cần chờ ta sao?"


"Đã nói cùng nhau ăn cơm." Minh Phỉ lôi kéo tay của hắn, khoa trương xoa mấy cái ở trên cánh tay của hắn, mỉm cười hỏi hắn, "Có lạnh hay không? Có mệt hay không? Có đói bụng không?"


Cung Viễn Hòa cười lắc đầu: "Vừa lạnh vừa đói vừa mệt." Mới vào phòng, một mùi thơm xen lẫn trong không khí ấm áp trong nháy mắt bao quanh hắn, hắn híp mắt nhìn gian phòng ấm áp được ánh nến chiếu lên sáng ngời, thoải mái khẽ thở dài một hơi: "Vẫn là trong nhà tốt."


Minh Phỉ đưa qua một ly trà gừng cho hắn: "Uống đi."
Hắn thấp giọng nói thầm: "Ta cũng không phải là giấy dán, gió vừa thổi thì đã gục." Trong mắt lại tràn đầy vui vẻ, rất sảng khoái uống sạch sẽ.


Ăn cơm xong, Cung Viễn Hòa mệt mỏi nằm ở trên giường động cũng không muốn động: "Hồng đại nhân của chúng ta, không nỡ bỏ bạc tu sửa đê đập, thực hiện sắc chỉ một cách nghiêm ngặt, lại hận không được tân trang tất cả trong trạm dịch, thay đồ tốt nhất. Một chiêu này của ông ta, trước kia nhất định là lần nào cũng đúng, nhưng lần này, nhất định ông ta sẽ gặp xui xẻo."


Minh Phỉ ngồi ở một bên nghe hắn nói thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng"Ừ" một tiếng, tỏ ý mình đang nghe. Cung Viễn Hòa thoải mái lật người, kéo nàng xuống nhét vào trong khuỷu tay của hắn: "Đáng ghét, ngày mai ta còn phải đến sớm, quan viên lớn nhỏ khắp thành đều phải ra khỏi thành hai mươi dặm đón người."


"Không phải đi bến tàu à?"
"Mực nước trong sông đã tăng, nơi này của chúng ta đổ mưa nhỏ, vậy mà thượng du lại hân hoan liên tiếp đổ ba trận mưa to. Hai ngày trước người trong kinh rời châu đón xe, đổi đi đường bộ."


"Có thể vỡ đê hay không?" Từ lúc Minh phỉ tới phủ Thủy Thành tới nay, cũng chưa từng nghe nói qua chuyện đê đập bị vỡ, nhưng nghe lời Cung Viễn Hòa mấy ngày trước đây nói với nàng cùng với đến xem, hình như năm nay có chút phiền phức.


Thật lâu không thấy Cung Viễn Hòa lên tiếng, nàng thò người ra nhìn xem, người đã ngủ mất rổi. Nàng nhẹ nhàng sờ sờ mặt của hắn, tinh khiết như ngọc, ấm áp mượt mà, nhìn xem vừa dưỡng mắt vừa dưỡng tâm, nàng khẽ mỉm cười, giúp hắn vén góc chăn, thò người ra thổi tắt đèn.


Sáng ngày hôm sau Minh Phỉ tỉnh lại, Cung Viễn Hòa đã không ở bên người, đã sớm đi nha môn. Nàng nhìn mưa thu liên miên không ngừng ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày, loại thời tiết này đi thăm Nhị Di Nương, cũng không biết đường có khó đi không.


Kim Trâm thấy sắc mặt nàng không tốt, vội nói: "Nãi nãi, đại gia trước khi đi có nói, nếu muốn đi thôn trang thăm di nương, nhớ để cho Hoa ma ma, nhà Vương Thiên Bảo và Tiết tổng quản đi theo."


Minh Phỉ đáp lại, đổi cái áo đơn màu ngọc phấn, phối với cái váy màu xanh, chỉ đeo một cây trâm cài khảm trân châu, phối cùng khuyên tai, không chút phấn son, gọi Hoa ma ma đi vào: "Ma ma chuẩn bị năm mươi lượng đi cùng với ta, lại đi mời Tiết tổng quản đến chờ."


Hoa ma ma nhìn sắc trời một chút, thở dài: "Thời tiết quái quỷ này."


Trong chốc lát, xe ngựa chuẩn bị tốt, Minh Phỉ dẫn theo Hoa ma ma, nhà Vương Thiên Bảo, Kim Trâm lên xe, Tiết Minh Quý thì dẫn hai gia đinh cường tráng mặc áo tơi ngồi ở một xe khác đi theo phía sau. Đến Thái gia, Tam di nương đã sớm đứng chờ. Minh Phỉ nhìn trang phục của bà ấy, đồng dạng cũng là áo trắng tất trắng, hai người hiểu ý cười một tiếng, rồi lập tức thu nụ cười lại.


Minh Phỉ vẫn là lần đầu tiên đi trang tử này của Thái gia, cách thành thật ra thì cũng không xa, cũng chỉ chừng hai mươi dặm, đường cũng vừa rộng vừa bằng phẳng, cho dù là thời tiết như vậy, cũng không tính là khó đi.


Tam di nương thấp giọng giải thích cho Minh Phỉ nghe: "Cái Trang Tử này xây dựng không tồi, sở dĩ lúc trước lão gia tán thành ý kiến của phu nhân, để cho bọn họ tới nơi này dưỡng bệnh, cũng bởi vì nơi này cách thành gần, đường đi dễ dàng, gặp chuyện cũng có thể kịp thời đến chăm sóc, cuộc sống lại không đến nỗi quá khổ. Tiếc rằng, người này hả, không thuận theo."


Thật ra thì ban đầu Thái Quốc Đống đối với mấy mẫu tử Nhị Di Nương, đúng thật là rất yêu thương, nếu như mấy mẫu tử Nhị Di Nương không làm việc đó, chưa chắc không có một con đường khác có thể đi. Đi tới tình trạng hôm nay, quả thật là gieo gió gặt bão. Bởi vì liên quan tới huynh muội nhà mình và Trần thị, Minh Phỉ cảm thấy không tiện cùng Tam di nương thảo luận cái đề tài này, liền hỏi bà ấy: "Di nương có báo việc này cho Thiệu gia hay không?"


Tam di nương nói: "Báo rồi. Vốn muốn hỏi Tứ cô nãi nãi, có muốn cùng chúng ta đến thăm Nhị Di Nương hay không, nhưng lại nghĩ đến, nàng ta đang mang thai, thân thể từ trước đến nay lại không tốt, cũng không sao. Cũng không biết Thiệu gia có nói với nàng ta hay không." Bà ấy nhíu mày: "Tính tình kia của Tứ cô nãi nãi, nếu biết được, còn không biết sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì. Ta chỉ mong sao không để cho nàng ta biết, lại sợ sau này nàng ta biết, trái lại sẽ không buông tha cho ta."


Hoa ma ma nói: "Mặc dù Di nương nghĩ chu đáo, nhưng loại chuyện này cũng là đại sự, nếu không nói cho Tứ cô, chỉ sợ ngược lại nàng ta sẽ càng không vui."
Tam di nương gật đầu một cái: "Chính là đạo lý này."


Minh Phỉ chuyển đề tài đến trên người Minh Nhã: "Thời điểm Nhị tỷ sinh, di nương có muốn ta đi cùng với di nương một chuyến hay không?" Trong mắt Tam di nương toát ra ánh sáng: "Ta đang lo lắng chuyện này, rất sợ sau khi đi, nhà bọn họ không nhìn trúng ta, ngược lại thêm phiền toái cho nàng. Nếu Nhị cô nãi nãi đồng ý đi với ta, thì cái gì cũng không sợ rồi."


Minh Phỉ cầm tay của bà ấy, cười nói: "Di nương nói gì thế? Nhị tỷ tỷ là di nương sinh, Nhị tỷ phu là người đọc sách, biết lễ nghĩa, như thế nào lại không nhìn trúng di nương? Di nương xem ngày lễ ngày tết đều đưa tới cho di nương những lễ vật kia, loại nào không phải là tỉ mỉ chọn lựa ra?"


Tam di nương bắt đầu gạt lệ: "Ta chỉ mong đợi nàng mẫu tử bình an."


Đám người Minh Phỉ không thể thiếu an ủi bà ấy một phen, nói qua vài câu nhàn thoại, đường cũng không tính là khó đi, đến trưa, mưa từ từ nhỏ lại, Trang Tử của Thái gia cũng xuất hiện ở trước mắt. So với Trang tử hồi môn kia của Minh Phỉ, thì lớn hơn gấp đôi, bởi vì không có thông báo trước, trời lại mưa, đợi đến trước cửa Trang Tử, mới có người ra nghênh đón.


Xe ngựa chạy thẳng vào hậu viện, một người nam nhân có lẽ là quản sự mặt chữ quốc, mặc áo choàng dài vải bố màu xanh, hơn bốn mươi tuổi, và một phụ nhân dáng vẻ mệt mỏi ra đón, lúc đầu vẻ mặt còn có chút sợ hãi, đợi đến khi thấy Tam di nương, liền đổi thành cười tươi như hoa: "Di nãi nãi khổ cực rồi, thời tiết thật quá bết bát."


Tam di nương "Ưmh" một tiếng, chỉ vào Minh Phỉ nói: "Đây là Tam cô nãi nãi, các ngươi chưa từng gặp qua, lần này theo ta cùng đi thăm Nhị di nãi nãi một chút." Lại cùng Minh Phỉ giới thiệu: "Đây là Triệu trang đầu và nương tử của ông ấy."


"Tam cô nãi nãi tốt lành." Hai phu thê Triệu trang đầu vội vàng hành lễ vấn an, mời mọi người vào phòng uống trà, lại sai người đi xuống bếp chuẩn bị cơm canh.
Tam di nương nói: "Chúng ta đi thăm Nhị Di Nương một chút trước, tình hình mấy ngày nay của bà ấy như thế nào?"


Triệu nương tử vội nói: "Bẩm Tam di nãi nãi, Nhị di nãi nãi mấy ngày trước đây tinh thần còn rất tốt, đại phu cũng nói phơi nắng nhiều sẽ khá hơn. Không biết tại sao, bắt đầu từ cơn mưa hôm trước, liền không được tốt lắm, có lẽ là do bởi vì thời tiết không tốt, không có phơi nắng?"


Triệu quản sự trách cứ bà ấy: "Bà hiểu được cái gì? Chớ nói càn."


Triệu nương tử thẹn thùng cười cười, cũng không nhiều lời, bảo Triệu quản sự dẫn Tiết Minh Quý và các nam nhân khác tới thính đường, còn bà ấy dẫn Tam di nương và đám người Minh Phỉ đi dọc theo con đường trải đá xanh đi vào trong. Đến một dãy nhà ngói ba gian yên tĩnh trong sân trồng vài gốc cây hạnh, phủ lên bàn đá xanh, bà ấy đẩy cửa khép hờ ra, cất giọng hô: "Ngô ma ma, Tam di nãi nãi và Tam Cô nãi nãi đến thăm Nhị di nãi nãi. " Cửa bên trái giang phòng kia "Ken két" vang lên một tiếng vang nhỏ, Ngô ma ma nhô đầu ra, thấy mọi người vui vẻ nghênh đón: "Ui chao, cô nãi nãi, di nãi nãi, tại sao thời tiết thế này lại tới? Trên đường chắc hẳn rất khó đi?"


Minh Phỉ nghe bà ta hô, có chút buồn cười. Đám người Triệu nương tử gọi mình và Tam di nương, là đặt Tam di nương ở trước, mình đặt ở sau, mà vị họ hàng Trần thị  —— Ngô ma ma này, lại đặt mình ở phía trước Tam di nương, cũng quá khôn ngoan.


Ngô ma ma rất chuyên nghiệp bắt đầu báo cáo tình hình: "Từ sau khi trời mưa, liền không có tinh thần gì, thuốc cũng uống không trôi, từ hôm qua cũng chỉ có thể uống chút cháo loãng, lúc này có lẽ là ngủ rồi."


Nhị Di Nương ở trong gian nhà ngói lớn nhất chính giữa, Ngô ma ma mới vừa đẩy cửa phòng ra, một mùi thuốc bắc nồng nặc xen lẫn một loại hơi nóng hừng hực xông vào mũi, Tam di nương và Minh Phỉ đều không khỏi nhíu mày một cái.


Ngô ma ma tập mãi thành quen: "Nhị Di Nương thân thể không tốt, đầu tháng liền đốt chậu than." Vừa nói, vừa mở cửa phòng lớn hơn một chút, để cho người bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong, cũng làm cho hơi nóng và mùi thuốc trong phòng tản đi.


Minh Phỉ thấy thế âm thầm gật đầu, trong phòng Nhị Di Nương trang hoàng thật không tồi, mọi thứ phù hợp, hơn nữa nhìn thấy được còn dọn dẹp rất chỉnh tề. Cho dù ai nhìn thấy, cũng không tìm được bất cứ lời nói gì.


Một tiểu nha hoàn nằm ở kề bên chậu than ngủ gật, nghe tiếng người, quýnh lên lau nước miếng bên miệng, đứng lên khỏi ghế, lui đến trong góc, khϊế͙p͙ sợ gọi một tiếng: "Ma ma."


Trong mắt Ngô ma ma thoáng qua vẻ tàn khốc, trước mắt đám người Minh Phỉ cũng không tiện mắng nàng, trầm mặt mà nói: "Ta bảo ngươi trông chừng di nương, ngươi lại chạy đến bên ngoài này lười biếng ngủ?"


Tiểu nha hoàn vội nói: "Di nương buồn ngủ, không cần nô tỳ hầu hạ." Lo lắng vuốt cánh tay, trong mắt đã ngấn lệ.
Tam di nương nói: "Thôi, thôi, ta hỏi ngươi, di nương các ngươi lúc này đang ngủ sao?"


Tiểu nha hoàn đang muốn trả lời, trong phòng truyền đến một tiếng ho khan thật thấp, giọng nói trầm thấp của Nhị Di Nương truyền đến: "Ai ở bên ngoài?"


Ngô ma ma nháy mắt với Tam di nương và Minh Phỉ, tiến lên nâng tấm rèm vải bông màu thiên thanh lên, cười nói: "Di nương, Tam di nương và Tam cô nãi nãi tới thăm ngài! Ngài có muốn ngồi dậy không?"


Trong phòng lập tức trầm mặc, một hồi lâu sau, Nhị Di Nương mới nói: "Xem ta như thế nào? Xem ta chết chưa?" Một chút ý tứ mời các nàng vào cũng không có.


Tam di nương nhìn Minh Phỉ một cái, trầm giọng nói: "Tỷ tỷ, thật sự là trong nhà có chuyện lớn xảy ra, không thể không đến nói với tỷ một tiếng. " Nếu Nhị Di Nương không khách khí với bọn họ, bà cũng liền miễn những lời hư tình giả ý trên mặt kia đi, thẳng vào chủ đề.


Lại là một trận trầm mặc, Tam di nương cũng không đợi bà ta, trực tiếp nói: "Tam công tử trên đường đi Đăng Châu, gặp phải thổ phỉ, đã mất, tỷ tỷ tỷ bớt đau buồn đi."
Ngoài dự đoán, trong phòng hoàn toàn không có chút tiếng động nào, ngay cả tiếng khóc cũng không có.


Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không phải tức giận công tâm hôn mê rồi chứ?