Hỉ Doanh Môn

Chương 198: Cạm bẫy

Edit: Thu Lệ
Đám người Cung Viễn Trật há có thể không hiểu Cung Viễn Hòa đang cảnh cáo, nếu Cung Nhị phu nhân còn tới quấy rối nữa thì sẽ thả chó. Nghĩ đến trước đây Truy Phong từng cắn ma ma nha hoàn bên cạnh Cung Nhị phu nhân, mấy người cũng có chút sợ.


Cung Nhị phu nhân ra cửa đã trách cứ Cung Viễn Trật: "Nhìn thấy chứ? Ngươi luôn miệng nói hắn tốt, hắn chính là tốt như vậy? Cha ngươi đều đã vào ngục rồi mà hắn còn có ý định du ngoạn, thật là một kẻ vong ân phụ nghĩa."


Cung Tịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói nữa! Chúng ta đi cầu xin người ta, làm gì có kiểu cầu người như vậy sao?" Không bị người ta đuổi đi mới là lạ, nhất định chính là tự rước lấy nhục.


Cung Viễn Trật cũng không muốn nói gì với bà ta, giao bà ta cho nha hoàn ma ma, lạnh lùng nói: "Nương nghỉ ngơi đi, chuyện như vậy nương đừng có xía vào, gấp cũng không gấp được, chỉ có thể đợi đại ca dò nghe tình huống rồi nói sau. Nếu trong nhà không có tiền, cũng đừng lấy đi thả trôi sông, đến lúc thật sự cần thì lại không có."


Cung Nhị phu nhân thấy nữ nhi và nhi tử cùng xoay người rời đi, không khỏi vội la lên: "Không phải at gấp gáp lo lắng cho phụ thân ngươi sao?"
Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ mặc kệ không hỏi bà ta, trực tiếp đi xa rồi.


Cung Nhị phu nhân sững sờ nhìn con cái đi xa, cụp bả vai xoay người đi trở về. Có gì ghê gớm đâu, bà ta cũng không phải là người không biết, ngày mai bà ta đi đến những nhà quen biết, tìm những người qua lại tốt lúc trước suy nghĩ biện pháp, trước tiên cứu người trong ngực ra rồi hãy nói. Bạc à, nếu không lấy được từ phòng lớn keo kiệt, cũng không ép được, bà ta chỉ có thể lấy của mình, bà ta không thể không có Cung Trung Tố, cái nhà này cũng không thể không có Cung Trung Tố.


Cung Nhị phu nhân suy nghĩ đến nửa đêm, nghĩ đến phiền lòng, mấy lần nhớ tới Chu di nương, Chu di nương thường có rất nhiều biện pháp, ánh mắt cũng chính xác, chỉ tiếc...... Cung Nhị phu nhân hận hận chửi nhỏ một tiếng, nếu không phải Chu di nương quá mức giảo hoạt, bà ta cũng sẽ không mắc lừa, giữ lại nhiều năm như vậy bây giờ muốn động thủ cũng không dễ dàng.


Ai cũng không nhờ vả được...... Cung Nhị phu nhân trằn trọc trở mình không ngủ được, đứng dậy cầm đèn cung đình sừng dê nhỏ ở góc tường, đi tới sau bức màn, nha hoàn trực đêm bên ngoài nghe tiếng vang, cần thận nói: “Phu nhân?"
Bà ta không nhịn được nói: "Ngươi ngủ đi!"


Nha hoàn kia không dám lên tiếng.


Bà ta vé màn lên ngồi xổm xuống, nắm một chân giường cẩn thận sờ sờ phía trên, chân giường phát ra một tiếng "Két" nhỏ, một miếng gỗ thật mỏng được bà ta cạy xuống. Bà ta tìm tòi bên trong một chút rồi lấy ra một xấp ngân phiếu, mở ra nhìn rồi thở dài, rút một tờ mệnh giá lớn nhất ra giấu vào trong ngực.


Đây là tiền riêng bà ta chuẩn bị để sau này hai nhi tử thành thân sẽ lặng lẽ cho bọn hắn. Bây giờ phải lấy ra dùng gấp trước.


Cung Nhị phu nhân nghiêm túc chọn lựa một bộ y phục màu vàng sậm, cài trâm vàng lên, bôi phấn tô son vẽ lông mày, cố gắng để cho bản thân có tinh thần không bị già nua nghèo túng một chút.


Nghe bà ta phải ra khỏi cửa, quản sự hoảng sợ nhảy lên: "Phu nhân muốn đi đâu?" Ánh mắt khẽ liếc, một gã sai vặt nhanh chóng chạy đến thư phòng của Cung Viễn Trật.


Cung Nhị phu nhân nhìn thấy, cũng giả bộ như không biết. Trầm mặt quát lớn quản sự, quản sự đã biết đến uy lực của bà ta, chảy mồ hôi sai người chuẩn bị xe ngựa, cố gắng kéo dài, cuối cùng nhìn thấy Cung Viễn Trật vội vã chạy tới, mới thở dài một hơi.


"Nương, người muốn đi đâu?" Cung Viễn Trật ngăn Cung Nhị phu nhân lại.
Cung Nhị phu nhân nói: "Ta đi tìm một số người quen lúc trước, xem xem các nàng có biện pháp gì không."
Cung Viễn Trật nghi ngờ nói: "Nhưng đại ca nói trước tiên không cần xài tiền bậy bạ."


Cung Nhị phu nhân không nhịn được nói: "Ai nói ta phải tốn tiền? Ta chỉ đi hỏi thăm tin tức. Cả đám các ngươi đều mặc kệ cha ngươi, dù sao đi nữa ta cũng không thể nhìn hắn chịu tội mà không lo chứ?"


Nếu như bà đến phòng thu chi lấy tiền, mình không thể không biết, để cho bà đi ra ngoài đi một vòng cũng tốt, bớt suốt ngày ở nhà hồ đồ. Cung Viễn Trật trầm ngâm một chút, nói: "Vậy con cùng đi với người?"


Cung Nhị phu nhân nói: "Ta đi thăm hỏi nữ quyến, ngươi đi theo làm gì?" Thấy gương mặt Cung Viễn Trật không yên lòng, nàng cười nhạt: "Con yên tâm, ta sẽ không cãi vả với người ta." Vì muốn Cung Viễn Trật yên tâm để cho bà ta ra cửa, bà ta cố ý cường điệu một câu: "Hôm nay ta có uống thuốc, rất khỏe. Những người khác không giống với ca ca với cữu mẫu con, sao ta có thể cãi vả với bọn họ?"


Cung Viễn Trật thấy nụ cười không màng danh lợi của bà ta, giống như trở về con người trước kia, trong lòng có chút trấn an, nghĩ thầm bà không nói đạo lý xác thực cũng chỉ với người trong nhà, liền liên tục dặn dò, còn gọi là ma ma đắc lực đi theo, rồi để bà ta ra cửa.


Cung Nhị phu nhân đi liên tục mấy nhà, người ta không phải đùn đẩy nói không có người ở nhà thì nói bị bệnh, thế nhưng không ai chịu cho bà ta vào cửa. Bà ta vừa khổ sở, xấu hổ vừa lo lắng, nhắm mắt đến nhà Chu Đồng Tri. Chu Đồng Tri phu nhân vẫn gặp mặt bà ta, trấn an bà ta mấy câu, nói có lẽ chỉ là tin đồn thất thiệt bảo bà ta không nên tin. Nhưng nghe bà ta hy vọng bắt cầu với Hồng tri phủ phu nhân giúp một tay thì bất động thanh sắc dời đề tài đi, sau đó lấy cớ có khách đến tìm, bà ta không thể không cáo từ.


Bôn ba đến gần tối cũng không có chút tiến triển nào, Cung Nhị phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi đay buồn gần như muốn khóc lớn một trận. Chợt nghe có người nói: "Là cô mẫu sao?"
Là giọng nói của Thiệu Ngũ.
Cung Nhị phu nhân giận người nhà mẹ đẻ vô tình, không muốn trả lời, trầm mặt im lặng.


Thiệu Ngũ lại cười đùa cợt nhã ngăn xe lại, bên ngoài thở dài nói: "Đã lâu không gặp cô mẫu, không biết gần đây có khỏe mạnh không?" Cẩn thận từng li từng tí thăm dò vào trong xe, thấy Cung Nhị phu nhân xanh mặt không nói một lời, khẽ mỉm cười, nói: "Cô mẫu đừng giận ta, chuyện này là phụ mẫu không đúng, ta chỉ là phận con cái, không tiện nói đến sai lầm của phụ mẫu. Khiến cô mẫu uất ức."


Cung Nhị phu nhân nghe nghe hắn nói như vậy, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Vén rèm xe lên nói: "Ngươi đi đâu vậy?"


Thiệu Ngũ lo lắng trùng trùng mà nói: "Chất nhi nghe nói cô phụ xảy ra chuyện, trong lòng rất lo lắng, nên hẹn mấy bằng hữu thân quen ở quán rượu phía trước, thảo luận vài đối sách xem có thể giúp cô phụ hay không."


Một đứa nhi tử của thương hộ, thường ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, có thể giúp đỡ được cái gì? Cung Nhị phu nhân nói: "Chuyện như vậy ta cũng không có cách nào, ngươi đừng lãng phí tinh lực."


Thiệu Ngũ khẽ mỉm cười, "Cô mẫu chướng mắt chất nhi chứ gì? Ta không thể học giỏi như mấy người biểu ca, nhưng cũng nhờ phúc của cô mẫu nên được quen biết con cháu quan gia. Ví dụ như công tử nhà Chu Đồng Tri, Hồng tri phủ  nha nội(*), ta đều quen biết bọn họ. Việc lớn không giúp được nhưng xin bọn họ hỏi thăm chút tức cũng tốt. Không nói những thứ xa xôi, có thể biết được cô phụ bị giam ở đâu cũng được nha."


(*): Chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu


Ý định bị vạch trần, Cung Nhị phu nhân cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng, chỉ nói: "Thời gian Hồng tri phủ tới đây không lâu, sao ngươi quen biết với công tử nhà hắn được?"
Thiệu Ngũ ngượng ngùng cười một tiếng: "Là công tử nhà Chu Đồng Tri giới thiệu cho ta biết. Hắn có một số ham mê."


Con cháu quan gia thật sự không mấy sạch sẽ, trong lòng Cung Nhị phu nhân cũng tin tưởng mấy phần, dịu dàng nói: "Đứa bé ngoan, vậy làm phiền ngươi."


Thiệu Ngũ dịu dàng nói: "Lúc ta còn nhỏ suốt ngày cô mẫu ôm ta vào trong ngực, có món ăn gì ngon hay đồ chơi tốt đều chưa từng quên ta, so với tấm lòng từ ái của cô mẫu, ta chỉ chút chuyện nhỏ này cho cô mẫu thì có gì đâu chứ?"


Đã lâu rồi không ai nói những lời dễ nghe này với mình, ngay cả nhi nữ ruột thịt gần đây cũng lạnh nhạt, chứ đừng nói chi là Cung Viễn Hòa không nể mặt mà đuổi bà ta ra ngoài. Cung Nhị phu nhân không tự chủ mà có chút cảm động, nghĩ lại, thử dò xét nói: "Ta cho ngươi chút tiền dùng trước?"


Thiệu Ngũ vội vàng khoát tay: "Đâu cần phải dùng tới!" Nhỏ giọng nói: "Phụ mẫu ta còn thiếu tiền của cô mẫu, trong lòng ta thật sự rất áy náy."
Cung Nhị phu nhân trầm mặc chốc lát, nói: "Được, vậy ngươi nghe thấy tin tức gì hãy tới nói với ta."


Thiệu Ngũ cười, săn sóc buông rèm xe xuống cho bà ta, dịu dàng nói: "Cô mẫu, người yên tâm, cô phụ nhất định sẽ không có chuyện gì. Biểu đệ biểu muội còn bé, trong nhà cũng không thể thiếu người, người nhất định phải giữ gìn thân thể mới đúng."


Xe ngựa đi thật xa, Cung Nhị phu nhân quay đầu lại còn loáng thoáng thấy Thiệu Ngũ đứng ở bên cạnh đưa mắt nhìn mình. Người đói khát lấy được một giọt cam lộ lúc nào cũng cảm thấy hết sức ngọt ngào, cuối cùng tâm tình buồn bực của bà ta cũng được thư thái không ít.


Thấy xe ngựa Cung gia  đi xa, một người trung niên từ trong tiểu điếm bên cạnh đi ra, nhìn Thiệu Ngũ cười nói: "Không nhìn ra, Ngũ công tử còn rất có lòng hiếu thảo đấy."


Thiệu Ngũ cười vỗ vỗ đầu vai của người đó, hả hê nói: "Ta đã nói với người rồi, ta cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi. Ngươi cứ chờ xem, đến lúc đó cũng đừng quên chuyện tốt mà ngươi hứa cho ta."
Người kia cười nói: “Không dám, không dám."


Thiệu Ngũ nói: "Đi, chúng ta đi uống rượu."
Hai người kề vai sát cánh, tự đi tìm niềm vui.


Cung Nhị phu nhân về đến nhà, Cung Viễn Trật đang trông ngóng, thấy bà ta bình an trở về, tóc tai ăn mặc đều chỉnh tề mới yên lòng, tùy tiện hỏi mấy câu, liền sai nha hoàn ma ma hầu hạ bà ta dùng cơm, còn mình trở về thư phòng.


Một mình Cung Nhị phu nhân cơm nước xong, cảm thấy trong nhà vô cùng buồn bực, cũng không cần người hầu hạ tự mình tản bộ trong sân.


Tản bộ trở về, sắc trời đã tối, Chu di nương và nha hoàn cầm ngọn đèn lồng đứng ở bên đường, nhìn thấy bà ta tới đây liền cẩn thận từng li từng tí hành lễ, Cung Nhị phu nhân tức giận nói: "Ngươi đi làm cái gì?"
Chu di nương nâng cặp mắt sưng đỏ lên: "Phu nhân, lão gia không sao chứ?"


Cung Nhị phu nhân chán ghét nói: "Không cần ngươi quan tâm. Cút ngay!"


Chu di nương quỳ xuống, khóc không thành tiếng: "Phu nhân, dù nô tỳ có lỗi lớn gì đi chăng nữa thì ngài cũng không thể giận dỗi nô tỳ vào lúc này. Lão gia là trụ cột của nhà chúng ta, không có ông ấy, nhà chúng ta cũng sẽ xui xẻo theo. Trước mắt chuyện của ông ấy mới là quan trọng nhất, nếu ngài muốn phạt nô tỳ cũng phải đợi lão gia bình an, sau đó mới xử trí cũng không muộn."


Cung Nhị phu nhân cười lạnh nói: "Ngươi cũng xứng để ta giận dỗi? Ý cửa ngươi chẳng lẽ ngươi còn có thể giúp một tay hay sao? Không có ngươi ở giữa giở trò làm chuyện xấu thì sao lại xảy ra nhiều chuyện này? Mau cút! Tránh cho ta không nhịn được mà đánh chết ngươi!"


Chu di nương nhào qua ôm lấy đầu gối của bà ta, mở to hai mắt: "Phu nhân, xin ngài nể mặt nô tỳ thành tâm, để nô tỳ làm chút chuyện cho lão gia được chứ? Không giúp được đại ân, nhưng đề xuất chút biện pháp cũng được. Ngài quên rồi sao, lúc nào biện pháp của nô tỳ cũng có thể sử dụng được mà."


Trước mắt, quả thật an nguy của Cung Trung Tố là quan trọng nhất, Cung Nhị phu nhân có chút động lòng.
Thừa dịp Cung Nhị phu nhân ngây ngẩn, Chu di nương nói một câu nhỏ không thể nghe thấy: "Ngươi hận ta như vậy sao không bán ta, hoặc là độc chết ta? Chẳng lẽ ngươi sợ ta?"