Hỉ Doanh Môn

Chương 195: Kinh hỉ

Editor: Cà Rốt Hồng -


Chao đèn quả quýt tỏa ra ánh sáng tĩnh lặng ấm áp, Cung Viễn Hòa ngửa mặt lên trên trời, ngậm một luồng tóc của Minh Phỉ đang nằm sấp trong ngực hắn vào trong miệng, nhỏ giọng nói: "Cữu cữu của Hoa ca nhi nói cho ta biết, buộc tội phụ thân chính là vị Lương Thiết Đầu nổi danh kia, nói là hoàn toàn vô vọng. Nhưng Hồng tri phủ lại không nói cho ta biết việc này, chỉ nói là còn có thể có chổ trống vãn hồi, rất nhiệt tình, ám hiệu với ta ông ta có bạn thâm giao ở trong kinh thành, có thể chu toàn một hai."


Vẻ mặt Minh Phỉ lười nhác, hai mắt như nhắm như không nhắm lại: "Chẳng qua là cần tiền đi cầu ân tình phải không?" Vị Lương Thiết Đầu này, nàng có biết, chính là Ngự sử Thiết Đầu nổi danh Đại Phong, ông ta đã từng vì buộc tội hoàng đệ, ở trên Kim điện đâm đầu vào cột, dồn ép Hoàng đế một lòng muốn bao che không thể không hạ chỉ xử lý nghiêm khắc, người thì chưa chết, nhưng lại được cái tước hiệu này. Ai bị ông bắt được chân đau, chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Nếu Trần Văn Đồng nói không có hy vọng, thì chính là không có hi vọng rồi. Vị Hồng tri phủ này lại làm như thế, đây không phải là vì tiền hay sao?


Cung Viễn Hòa gật đầu: "Đó là đương nhiên, làm sao có thể thiếu được tiền chứ?" Mặc dù Hồng tri phủ luôn miệng nói, ông ta không lấy tiền, chỉ là thuần túy xem ở tình bạn cũ và tình cảm với Cung Viễn Hòa nên giúp một tay, nhưng Cung Viễn Hòa cũng không phải đứa trẻ ngu ngốc. Mấy lượng bạc cỏn con trong tay hắn đương nhiên không phải là đối tượng cho người ta khai đao, nhưng Nhị phòng thì lại khác.


Minh Phỉ lật người, ngón tay suông trắng nhẹ nhàng vẽ hai vòng ở trước ngực hắn: "Chàng nói chuyện này có quan hệ với ông ta hay không?" Nhị phòng Cung gia lộ ra nhiều tiền như vậy, mặc dù Cung Nhị phu nhân khóc than, có thể ngay cả nhà mẹ bà ta cũng không tin tưởng, chứ nói chi đến người ngoài? Tiết Đại cữu phơi bày tờ danh sách kia ra, chói lọi rung chuyển mắt người á.


Cung Viễn Hòa kéo tay của nàng vào trong chăn sờ mó: "Thu thập đầy đủ cặn kẽ như vậy, còn có thể truyền tin tức cho ta đầu tiên, nói không liên quan đến ông ta một chút xíu nào, ta tuyệt đối không tin."


"Nếu ông ta thật sự nổi lên tâm tư này, chàng định làm như thế nào?" Minh Phỉ chỏi người lên nhìn Cung Viễn Hòa, xem như Cung Trung Tố bị bãi quan, vẫn còn có hắn, Thái gia, Trần gia ở đây, Hồng tri phủ không dám trắng trợn không kiêng nể, nhưng nếu Cung Viễn Hòa bị lật đổ, vậy cũng không nói chính xác. Có câu nói, phá gia Huyện lệnh, diệt môn Tri Phủ, đáng sợ nhất là lòng tham của con người, nếu nàng là Hồng tri phủ, nổi lòng tham muốn chiếm tài sản, tất nhiên trước tiên phải diệt lớn lẫn nhỏ, rồi động thủ mới tốt.


"Đừng sợ, đừng sợ, trước hết để cho ông ta đắc ý. Bốn vạn lượng bạc này của ta, cũng không phải dễ cầm như vậy." Cung Viễn Hòa giống như con cá chạch láu lỉnh trơn trợt chui vào trong chăn, khoảnh khắc, Minh Phỉ thấy trước mắt tối sầm lại, cũng bị hắn kéo xuống.


Ngày thứ hai Cung Viễn Hòa thức dậy rất sớm, sau khi rửa mặt để cho Tiết Minh Quý đi trước mời Cung Viễn Trật sang.


Vẻ mặt Cung Viễn Trật rất mệt mỏi, mang theo mấy phần lo lắng mấy phần khẩn trương: "Ca ca sáng sớm tìm đệ, có chuyện quan trọng gì sao?" Gần đây chuyện phát sinh quá nhiều, làm cho hắn trong lúc bất tri bất giác cũng có chút thần hồn nát thần tính (sợ bóng sợ gió), sợ nhất có người tìm hắn, sợ nhất có chuyện phát sinh.


Cung Viễn Hòa thấy hắn khẩn trương thái quá, tận lực để giọng nói ôn hòa xuống: "Còn chưa dùng điểm tâm phải không? Cùng nhau dùng một chút."


Minh Phỉ tự mình thêm bát đũa cho hắn, cười nói: "Ăn xong hãy nói." Nhìn Cung Viễn Trật như vậy cũng thật đáng thương, nàng thật lo lắng hắn nghe xong sẽ không chịu đựng được, một chút đồ cũng ăn không trôi.


Cung Viễn Trật rất nhạy cảm, tùy tiện ăn vài miếng, liền buông đũa xuống, thấy Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ vẫn còn dùng cơm, cũng không cắt ngang hai người họ, vùi đầu lặng lẽ suy nghĩ.
Cung Viễn Hòa thấy hắn không ăn, cũng buông đũa xuống theo: "Nhị đệ, gần đây chuyện trong nhà gây rắc rối cho đệ rồi."


Cung Viễn Trật cười gượng: "Cũng không coi là rắc rối." Nói xong vành mắt cũng đã đỏ lên, hắn sống hơn chục năm, cuộc sống những năm trước đây thuận buồm xuôi gió, rất là thoải mái, cũng không biết nhân gian khó khăn như thế nào, cho đến hơn nửa năm trở lại đây, đả kích một việc nối tiếp một việc, cuộc sống càng ngày càng gian nan, mới giật mình, làm người thật sự không phải là chuyện dễ dàng.


Hôm nay Cung Nhị phu nhân hỉ nộ vô thường, vô cùng táo bạo, Chu di nương nhu nhược lại thích khóc, ngay cả sự hòa thuận ngoài mặt ở giữa hai người cũng không duy trì được, Cung Tịnh Kỳ và Cung Nghiên Bích lại càng thêm không vừa mắt lẫn nhau, Cung Viễn Khoa thì mỗi ngày nghĩ tới muốn đi ra ngoài ở riêng, Cung Viễn Qúy không nghe lời, Thiệu gia không thể giúp thu xếp một chút nào, ngược lại ở đó thêm phiền. Chu di nương còn buộc hắn, để cho hắn tìm cách giúp Cung Nghiên Bích nói cửa hôn sự tốt, nhìn thấy hắn liền khóc, ép đến hắn cảm giác sống một ngày bằng một năm, vô cùng khốn khổ. Chỉ là những uất ức này, mặc dù hắn rất muốn bày tỏ cùng Cung Viễn Hòa, nhưng gần đến lúc mở miệng, lại cảm thấy nói không nên lời.


Minh Phỉ nhìn đôi mắt ửng hồng của Cung Viễn Trật, vẻ mặt tuổi thân bất lực, không khỏi thầm nghĩ, nếu đứa nhỏ này từ nhỏ đã trải qua mưa gió, hoặc là có rèn luyện, hôm nay cũng sẽ không chịu khốn khổ lớn như vậy, nếu hắn lại biết Cung Trung Tố gặp xui xẻo, không biết sẽ thành hình dạng gì? Nhìn lại Cung Viễn Hòa, mặc dù không hẳn là lợi hại cho lắm, loại chuyện nhỏ này đối với hắn mà nói, cũng giống như mưa bụi, không lay động mảy may.


Cung Viễn Hòa cũng nhìn thấy tủi thân của Cung Viễn Trật ở trong mắt, khẽ ho khan một tiếng, nói: "Ta gọi đệ tới đây, là có chuyện muốn nói cùng đệ. Tối hôm qua ta biết được, phụ thân bị người ta buộc tội. Buộc tội ông ấy, chính là vị Ngự sử Lương Thiết Đầu nổi danh kia."


Cung Viễn Trật hoảng hốt ngẩng đầu lên, mắt cũng không chớp nhìn Cung Viễn Hòa, không hỏi có phải thật vậy hay không, trực tiếp liền nói: "Có phải bởi vì chuyện đã xảy ra trong nhà mấy ngày nay hay không?"
Cung Viễn Hòa gật đầu: "Nghe nói là vậy."
Cung Viễn Trật thử thăm dò nói: "Vậy thì như thế nào?"


Cung Viễn Hòa nói: "Bây giờ còn không biết cụ thể như thế nào, nhưng tóm lại chạy không khỏi giáng chức hoặc là bãi quan? Rất có khả năng là bãi quan." Đương Kim Hoàng Đế lấy nhân hiếu trị thiên hạ, Cung Trung Tố rơi vào trong tay Lương Thiết Đầu, hơn phân nửa là trực tiếp bãi quan, cái gì mà giáng chức…, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.


Minh Phỉ từ trong mắt của Cung Viễn Trật thấy được vẻ vui mừng. Nàng cho là nàng nhìn lầm rồi, nhìn lại lần nữa, Cung Viễn Trật đã buông mắt xuống, thản nhiên nói: "Vậy có phải ông ấy sắp trở lại hay không?"


Nghe được Cung Viễn Hòa nói, từ ra mệnh lệnh xử trí, rồi đến Cung Trung Tố trở về nhà, trước sau tương ứng không quá hai tháng mà thôi thì hắn lại không nhịn được thất vọng, trong miệng lại nói: "Cũng không biết ông ấy chịu được nổi không?"


Minh Phỉ bừng tỉnh hiểu ra, nàng không nhìn lầm, vừa rồi Cung Viễn Trật thật sự cảm thấy vui mừng, bởi vì bả vai yếu kém của hắn đã vô lực gánh chịu gánh nặng như vậy, hắn không kịp chờ đợi hi vọng có người tới thay hắn chia sẻ một chút, để hắn có thể thoát khỏi, Cung Trung Tố vừa vặn chính là người hắn chờ đợi nhất, cũng là người thích hợp nhất. Chỉ cần Cung Trung Tố về nhà, là hắn có thể chạy trốn khỏi cơn ác mộng này. Thất vọng phía sau cũng chỉ là bởi vì ghét thời gian quá dài, hắn không chịu đựng được.


Trong nháy mắt đó, Minh Phỉ không biết nếu Cung Trung Tố biết được hai đứa nhi tử của ông ta, không có một người nào vì ông ta bị bãi quan mà khổ sở, một người thờ ơ lạnh nhạt, một người thậm chí âm thầm vui mừng, ông ta sẽ cảm thấy như thế nào? Có thể cảm thấy mình làm người phụ thân này quá thất bại hay không?


"Khổ sở là chắc chắn, nhưng cũng chỉ có chịu đựng." Cung Viễn Hòa cũng nhìn thấy được các loại vẻ mặt của Cung Viễn Trật ở trong mắt, chậm rãi nói: "Bảo đệ tới đây, là muốn nói với đệ, chuyện hỏi thăm tin tức để ta đi làm, đệ và thẩm nương không cần phải đi tìm quan hệ lung tung, xài tiền bậy bạ. Lúc cần dùng tiền, ta sẽ nói với các đệ."


Cung Viễn Trật gật đầu đồng ý, đứng lên nói: "Vậy đệ đi về kể chuyện này cho nương đệ nghe trước." Đi vài bước, lại dừng lại, lưỡng lự hỏi Cung Viễn Hòa: "Bằng không tạm thời không nói với bà ấy? Nếu không bà ấy sẽ hoảng sợ, bệnh lại tái phát?"


Cung Viễn Hòa nói: "Đệ xem đó mà làm đi. Lúc này nhớ ngàn vạn lần đừng để cho bà ấy làm loạn thêm lần nữa." Dù là bọn họ không nói cho Cung Nhị phu nhân, tự nhiên sẽ có người có tâm đi nói cho Cung Nhị phu nhân, hắn gần như có thể tiên đoán được, Cung Nhị phu nhân sẽ thất vọng càng thêm điên cuồng như thế nào.


Cung Viễn Trật bước nhanh rời đi, Cung Viễn Hòa cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm: "Cơm tối đừng chờ ta, ta muốn đi ra ngoài tìm người." Vô luận như thế nào, suy cho cùng cũng là lão già của hắn, phải có biểu hiện nhiệt tình một chút.
Minh Phỉ dặn dò hắn: "Uống ít rượu một chút, trở về sớm một chút."


Cung Viễn Hòa dịu dàng nhìn nàng: "Đã biết. Nàng ở nhà không nên quá mệt mỏi, cẩu có thể đợi ta trở lại cùng nhau cho ăn."


Mặc dù là đầu thu, khí hậu vẫn nóng, Thu Thiền khàn cả giọng hầm hừ, Minh Phỉ ngủ trưa không yên ổn, đang muốn để cho người đi cột Thu Thiền lại, chợt nghe Kim Trâm bên ngoài nhỏ giọng nói: "Nãi nãi?"
Minh Phỉ lật người, miễn cưỡng đáp một tiếng.


Kim Trâm vén rèm đi vào, nhỏ giọng nói: "Sát vách phái người tới mời, nói là có chuyện quan trọng mời người sang thương lượng."
Minh Phỉ nhẹ nhàng ngáp một cái: "Chuyện gì?"
Kim Trâm nói: "Hình như là vì chuyện của lão gia kia."


Minh Phỉ lật người ngồi dậy, không phải Cung Viễn Trật nói không nói cho Cung Nhị phu nhân sao? Là ai nhiệt tâm như vậy, nhanh như vậy đã truyền đến rồi?
Kim Trâm vội vàng đi tìm váy áo gấm mỏng màu vàng đỏ vội tới mặc vào cho Minh Phỉ: "Nãi nãi chải đầu kiểu gì ạ?"


Minh Phỉ chậm rãi đứng dậy: "Tùy tiện chải kiểu đơn giản thôi." Chờ Kim Trâm chải đầu cho nàng, đeo lên trâm hoa trâm cài đầu xong, nàng lại ngại quá mức lộng lẫy, trêu chọc mắt người, liên tiếp đổi mấy lần, mới coi như hài lòng.


Chờ bên ngoài mành chính là Trương thẩm thân tín của Cung Nhị phu nhân, bà ta vốn là bị Cung Viễn Trật ngăn cách ở bên ngoài, không được trọng dụng, hôm nay cơ duyên xảo hợp, lại nhận được chuyện xui xẻo này, dĩ nhiên là một lòng muốn làm tốt. Thấy Kim Trâm vào phòng một hồi lâu không thấy động tĩnh, liền thò đầu nhìn quanh vào trong, Bạch Lộ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười ngăn cản bà ta: "Trương thẩm nhìn cái gì vậy?"


Xưa đâu bằng nay, Trương thẩm cười theo nói: "Cũng không biết nãi nãi thức dậy chưa? Phu nhân nơi đó đang trông mong. Tỷ tỷ giúp ta đi xem một chút?"


Bạch Lộ nhếch cằm với bà ta, "Chờ một chút." Vén mành lên vào phòng, thấy đầu Trương thẩm lại sáp đến, ác ý ném mạnh tấm mành tương kỷ kia xuống, toàn bộ nện lên trên mặt Trương thẩm, nghe Trương thẩm bị đau, làm bộ quay đầu lại kêu lên: "Ôi chao, thật là xin lỗi, để ta xem thử bị thương ở chỗ nào rồi?"


Trương thẩm che cái mặt bị đập đau rát, không dám phát giận: "Tỷ tỷ tốt, không đau, làm phiền tỷ giúp ta đi xem một chút...... Nếu đi trễ, tính khí phu nhân tỷ cũng biết, mọi người đều là làm việc cho người ta, không dễ dàng, tỷ thương xót cho lão bà tử ta với."


Bạch Lộ che miệng cười khẽ: "Trương thẩm tử nói lời này quá khách khí rồi......" Chỉ ở nơi đó cùng bà ta khách sáo nói lẫy, lại không chịu di chuyển bước chân.


Trương thẩm âm thầm kêu khổ, chợt nghe bên trong vang lên tiếng bước chân, Minh Phỉ từ bên trong không nhanh không chậm đi ra: "Trương thẩm đợi lâu, không biết thẩm nương tìm ta có chuyện gì?"
Trương thẩm mừng rỡ, vội nói: "Thật ra là Đại cữu nãi nãi và Ngũ Biểu thiếu nãi nãi tới."


Minh Tư tới? Minh Phỉ cũng có chút ngoài ý muốn, không phải Thiệu gia và Cung gia không lui tới sao?
Thế nào trong thời kỳ nhạy cảm này lại tới? Vẫn là vì chuyện của Cung Trung Tố? Thiệu gia có tâm tư gì đây?