Hỉ Doanh Môn

Chương 191: Rằm tháng bảy (1)

Edit: hoada


Ngày hôm sau, Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa theo ý của Trần thị đi đến Thái gia, tứ di nương đón hai người ở cửa Thái phủ, kéo Minh Phỉ qua một bên nhỏ giọng nói: “Tứ nãi nãi và tứ cô gia mới vừa rời đi, không biết có gặp hai người không?” Thấy Minh Phỉ lắc đầu thì lập tức nói: “Phu nhân không có cho người đi mời bọn họ, cũng không biết làm sao bọn họ nhận được tin mà tứ nãi nãi còn đi mời mấy trưởng lão trong tộc đến nữa, ở trước mặt mọi người hung hăng chất vấn phu nhân, nói phu nhân khích bác, không để ý đến ý nguyện của lão gia và tam công tử, lại tự ý hòa ly hai phu thê tam công tử và tam thiếu nãi nãi, rốt cuộc còn bảo họ an cái gì tâm cái gì.”


Bị một thứ nữ đã xuất giá ngay trước mặt nguời trong tộc và người Hồ gia chất vấn, một người trọng sĩ diện như Trần thị đương nhiên sẽ tức giận chứ? Vì vậy, Minh Phỉ vội hỏi: “Sau đó thì sao?”


Tứ di nương hé miệng ra cười: “Phu nhân vẫn để nàng muốn nói gì thì nói, đợi nàng nói xong rồi mới lấy thư của lão gia gởi về đưa ra trước mặt mọi người, xin mời tộc trưởng và các lão gia trong tộc xem qua, rồi nói, vốn nghĩ trước hết xử trí xong mọi chuyện mới đi mời các lão gia trong tộc đến, ai ngờ thế nhưng còn bị hiểu lầm. Lúc đó, tam công tử còn ngồi ở đấy, nhưng sau đó lại nói nhức đầu tránh đi, để tất cả cho phu nhân làm chủ, rồi đi như chạy. Tộc trưởng chửi rủa tứ nãi nãi không ngừng, lúc này tứ nãi nãi mới chịu im miệng rồi mới cùng tứ cô gia rời đi.” Trên mặt tứ di nương không giấu được ý cười sau khi xem vở kịch đặc sắc.


Không cần phải nói cũng biết, nhất định Minh Tư và Thái Quang Nghi đã trúng bẫy của Trần thị, có lẽ là do Trần thị thả tin đồn ra, nói Thái Quốc Đống vì thể diện của Thái gia không cho hòa ly, mà bà lại cố tình chủ trì hòa ly, khiến cho hai huynh muội kia liền cho đã bắt được nhược điểm của bà, vì vậy mới có khí thế hung hăng mời tộc trưởng và mấy lão gia trong tộc tới dọa, ai ngờ lại trúng bẫy của bà, bà thuận lợi có danh tiếng hiền thê, đồng thời khiến danh tiếng và hình tượng của Thái Quang Nghi mất hết – trước mặt mọi người lại khi dễ mẹ kế như thế, thật sự là quá đáng cực kì, nhất định làm cho ấn tượng của người trong tộc đối với hai huynh muội này xấu đến cực điểm. Mà Thái Quang Nghi kia căn bản chỉ còn che giấu chút bí mật về bệnh tình không tiện nói ra, bây giờ coi như tất cả đã lộ ra hết, mà người khởi xướng vẫn là bản thân hắn và muội muội ruột của hắn, tự nhiên hắn không thể oán được người nào. Đây mới thật sự là giết người trong vô hình a.


Đi vào phòng khách, thấy Trần thị và tộc trưởng Thái gia với mấy lão gia trong tộc cùng ngồi nói chuyện với phụ mẫu Hồ thị, hốc mắt Trần thị hồng hồng, loáng thoáng có thể thấy là vừa khóc xong, tuy nhiên, Minh Phỉ biết tính Trần thị bướng bỉnh, mạnh mẽ, lúc này lại nhìn thấy vẻ mặt u sầu kia, thế nào cũng không khỏi có chút buồn cười.


Còn mấy lão gia trong tộc Thái gia căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của Thái gia tộc trước phụ thân Hồ thị, Hồ thị có thể lấy đồ cưới về, nhưng sính lễ của Thái gia thì nhất định cũng phải trả về. Bởi vì nguyên nhân hòa ly cũng không phải lỗi ở một mình Thái Quang Nghi không, mà còn do Hồ thị hư thân mất nết, đánh chửi trượng phu, còn nhục mạ dì nhỏ nữa.


Người Hồ gia cảm thấy mình bị lừa, khó khăn lắm mới sinh được nữ nhi, vất vả nuôi lớn mới gả đi một thời gian ngắn vậy mà thành người tàn hoa bại liễu, còn bị chịu khổ người đời khinh bỉ nên nói thế nào cũng không đồng ý.


Cuối cùng vẫn là Trần thị đưa ra ý kiến là hai bên mỗi người lui một bước, chuyện đã thành như vậy thì cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi, lúc này mới đưa ra quyết định, mấy lão thân trong tộc tìm Thái Quang Nghi đang trốn tránh trong phòng ra, để cho hắn viết hưu thê, Hồ gia có tính nôn nóng, ở tại chỗ cho người về nhà lấy bạc trả lại, rồi mang tất cả của hồi môn của Hồ thị về. Của hồi môn trả về, bạc cũng đưa tới đầy đủ. Đến đây, hai nhà Thái gia và Hồ gia đã thanh toán xong xuôi mọi thứ.


Sau đó, Trần thị giữ tộc trưởng và mấy lão thân trong tộc ở lại dùng cơm tối, tất nhiên không thể thiếu Cung Viễn Hòa bồi rượu, chính Trần thị kính rượu trước, rồi cho người đi gọi Thái Quang Nghi ra ngoài nhưng người làm nói: “Tam công tử đã đi ra ngoài, không biết khi nào mới trở về.”


Lập tức, một lão thân trong tộc trầm mặt: “Ta nghe nói hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo liễu, làm xằng làm bậy, thật sự là gây ra không ít chuyện cười quá đáng, ngươi cũng nên quản giáo hắn mới đúng.”


Trần thị cúi đầu nhận lỗi: “Đều là do cháu dâu không phải, cháu dâu trẻ tuổi, kiến thức nông cạn, có mấy lời không tiện nói hắn. Vì vậy cũng đã viết thư nói với phụ thân hắn rồi, lần này đến Đăng Châu cũng muốn mang hắn đi cùng để lão gia hảo hảo quản lí hắn một phen, cũng muốn lập tức nói với hắn nếu không hắn làm mất hết mặt mũi Thái gia chúng ta.”


Tộc trưởng cũng mở miệng: “Thật sự cũng làm khó ngươi rồi, thôi, ngươi sớm thu dọn đồ đạc rồi đến Đăng Châu đi.”
Trần thị cung kính lui ra, sau đó đến một gian khác yên tĩnh ăn uống cùng với nữ quyến trong nhà, không đề cập tới chuyện vừa rồi nữa.


Tộc trưởng không phải là người mê rượu nên chỉ ăn cơm tối khoảng nửa canh giờ liền cho giải tán, Cung Viễn Hòa đích thân đưa tiễn mấy lão nhân gia về nhà rồi mới trở lại cùng thương lượng chuyện đi Đăng Châu với Trần thị. Hắn nói hắn có một người bạn tốt, làm nghề buôn bán trà, gần đây có chuyến hàng đưa trà đến những địa phương khác, vừa đúng lúc xin nhờ người nọ giúp đỡ một tay, để người Thái gia đi theo đội buôn, tất nhiên sẽ không có việc gì.


Trần thị thấy hắn đã an bài chu đáo hết mọi việc, quả nhiên rất vuii mừng, quyết định ngày lên đường, rồi còn bày tỏ ý bồi thường tiền cho đội buôn trà vì đã làm trì hoãn thời gian của bọn họ. Cung Viễn Hòa cười nói: “Nhất định hắn sẽ không thu tiền của mẫu thân đâu, nhưng để con cũng nói trước với hắn thử.” Thấy Thái Quang Hoa quấn Minh Phỉ muốn đi bắt dế, Thái Quang Minh cũng đầy mong đợi liền cười: “Nàng khó có cơ hội về nhà, hãy đi chơi với bọn họ đi, lúc về ta sẽ cho người gọi nàng.”


Minh Phỉ nghĩ cũng không có đại sự gì nên cùng với Minh Bội dẫn hai đứa bé tự đi chơi, đùa nghịch.
Trong lúc đó, Cung Viễn Hòa lơ đãng hỏi Trần thị: “Đường xá xa xôi, mặc dù đã có người đi cùng nhưng cũng có chỗ bất tiện, mẫu thân có muốn mời mấy nữ tiêu sư đi cùng không?”


Đây nhìn bề ngoài là đề phòng trộm cướp nhưng thực chất là đề phòng Thái Quang Nghi. Trần thị hiểu ý nhíu mày: “Ta đã mượn hai người bảo vệ ở nhà mẹ đẻ, lúc trước, chị dâu ta cũng đã hối hận vì không có nữ tiêu sư đi cùng nên mới xảy ra chuyện, nhưng mà ta ra cửa cũng không có người quen thuộc, chỉ sợ ngược lại mời người không nên mời. Nếu con có quen ai thì có thể tiến cử cho chúng ta thì tốt quá.”


Cung Viễn Hòa cười nói: “Chuyện này cứ để con lo cho.”


Trần thị nhếch miệng cười: “Ta sợ ngộ nhỡ trên đường gặp cường đạo hay trộm cướp gì đó, đến lúc đó những người đó tự lo thân không xong, ta chỉ có mấy nữ nhân và trẻ con không làm được gì. Vì vậy, chỉ cần bọn họ làm tốt nhiệm vụ, ta nguyện ý chi nhiều bạc hơn cho họ.”


Cung Viễn Hòa nghe vậy lập tức ngước mắt lên nhìn bà, vừa lúc Trần thị cũng nhìn hắn, đột nhiên cười lớn: “Bạc thì nói làm gì? An nguy là quan trọng nhất. Nếu gặp hải tặc, hay cường đạo đến sẽ khiến cho bọn chúng có đến mà không có về.”


Trần thị cười cười đứng lên: “Sau khi ta đi, không cho ngươi khi dễ thê tử ngươi, nếu để ta và phụ thân nàng biết, sẽ không để yên đâu.”
Cung Viễn Hòa cười nhạt: “Nàng không khi dễ con đã là may rồi.”


Trần thị tức cười, cũng không tiện nói gì nữa. Đi đến chỗ Minh Phỉ, kéo tay nàng lặng lẽ hỏi: “Bình thường con đối xử với hắn không tốt à?”
Minh Phỉ không hiểu bà nói gì nên hỏi lại: “Con còn phải đối xử thế nào mới tính là tốt được ạ?”


Trần thị suy nghĩ một chút rồi cười cười vỗ nhẹ lên tay nàng: “Chừng nào thì con sinh tiểu ngoại tôn cho chúng ta?”


Minh Phỉ nháy mắt mấy cái, chuẩn bị đổi đề tài này đi nhưng Trần thị không buông tha nàng: “Hắn đã chừng hai mươi tuổi rồi, vào tuổi như hắn, như người khác đã có hai hay đến mấy hài nhi rồi. Lúc trước, hai người các con có nhiều việc phiền lòng, bây giờ đã phân nhà rồi, tự con đã có thể làm chủ, nên tính chuyện có con đi, thừa dịp còn trẻ, sinh nhiều mấy đứa mới đúng.”


Suy nghĩ của Trần thị đương nhiên là nhà có nhiều con thì nhiều phúc, nhưng Minh Phỉ cũng không thể nói với bà là hiện tại nàng vẫn chưa muốn sinh được, vì vậy, bà nói sao cũng vẫn thưa dạ đồng ý, trên đường về nhà vặn vẹo hỏi Cung Viễn Hòa: “Chàng nói xấu ta sau lưng phải không?”


Cung Viễn Hòa uất ức thảm thiết kêu lên: “Ta nào dám chứ? Nhưng mà đúng là ta nghĩ nên sớm có một hài tử thôi. Những nếu không phải nàng không muốn sinh thì ta cũng không dám ép nàng.” Nói rồi nheo mắt nhìn trộm Minh Phỉ, thấy cằm Minh Phỉ trơn bóng, mềm mại nhịn không được lè lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ.


Minh Phỉ chê hắn bẩn, kéo áo hắn lau nước miếng: “Bẩn chết đi được, còn bị ướt nhèm nhẹp nữa, chàng và Truy Phong thật giống nhau đấy.”


Cung Viễn Hòa thấy nàng vừa nói vừa hơi nhíu mày, đôi môi đỏ thắm hơi chu lên, nhìn đáng yêu không chịu được, vì vậy cười lớn đụng ngã nàng xuống, định dùng nước miếng làm ướt khắp mặt nàng, nghe nàng hốt hoàng kêu lên: “Bẩn quá, bẩn chết đi!” Nhưng trong lòng không khỏi thích thú.


Tết Trung Nguyên, phong tục ở Thủy Thành phủ là nhất định dùng một số lượng giấy trắng và tiền vàng mã dán lên cửa, phía trên tờ giấy viết họ tên của người đã mất, rồi lúc hiến tế thì gọi họ tên người đó, để hóa giấy, lúc đó vong hồn của người mất có thể thuận lợi có một ít tiền thuộc về họ.


Ban ngày, Minh Phỉ vội vàng chỉ huy người nhà quét dọn phòng khách, chuẩn bị tiền vàng mã dùng để tế tự, nào là hàng mã, hương dây, những vật tế này vào ban đêm bôi mực lên, dưới ánh đèn, cùng Cung Viễn Hòa viết họ tên người mất lên giấy.


Viết xong họ tên Trương thị, Minh Phỉ bọc vào trong một phong thư lớn, trong lòng thầm cầu nguyện, nếu là mẹ còn sống, thì hi vọng những cô hồn có thể phù hộ mẹ nàng ở thế giới bên kia, còn nếu mẹ nàng đã qua đời, nàng cũng chỉ có thể dùng phương thức này để bày tỏ một mảnh hiếu tâm ít ỏi đến mẹ mình, hi vọng mẹ sẽ có thể nhận được.


Hai ngày trước khi đến rằm tháng bảy, Chu di nương có tới tìm Minh Phỉ, năn nỉ nàng tìm cho Cung Nghiên Bích một mối hôn sự tốt khác.


Nhân cơ hội đó, Minh Phỉ nói hết mấy chuyện đã trải qua trước đó, không giống như trước đó mà đồng ý, lấy lí do, trước đó vì bà giật dây mà khiến cho nàng và Cung Viễn Hòa vô cùng mất mặt với Phương gia, lần này không thể xấu hổ mà đi làm chuyện giống như vậy nữa, bảo bà ta tự mình đi cầu xin Cung Viễn Trật tìm cách.


Chu di nương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Đại nãi nãi làm khó ta, ta cũng hiểu. Nhưng tình hình trong nhà chúng ta, ngươi cũng biết hết rồi, bất quá ta chỉ là một thϊế͙p͙ thất, không thể ra mặt, chỉ có thể dựa vào các ngươi…”


Minh Phỉ ngắt lời bà ta: “Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là tiểu bối, nói khó nghe một chút, còn là cách một vách tường, nói chính xác hơn, dù là người một nhà thì nhị muội vẫn có phụ có mẫu, còn có gia huynh, nơi nào đến phiên đường huynh đường tẩu ta làm chủ được?”


Chu di nương không nóng không vội, cười nhạt: “Đại nãi nãi, ngươi thay ta truyền cho đại gia một câu, nói là, năm đó vị Hồng cô nương kia có lời muốn nói.”
Nói xong thì cười híp mắt rời đi.


Cái gì mà Hồng cô nương chứ? Nghe ý của Chu di nương như vậy giống như là Cung Viễn Hòa còn phải quay đầu đi cầu bà ta? Minh Phỉ cau mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nắm được trọng điểm gì. Trước đây, chuyện Cung Viễn Hòa trêu họa ghẹo liễu, phong lưu đa tình, bên trong cất giấu bao nhiêu dơ bẩn, nàng vẫn không biết, cũng không muốn đi tìm hiểu làm gì, chỉ mong một ngày kia, Cung Viễn Hòa nguyện ý chủ động mang hết mọi chuyện nói rõ ràng với nàng, hoặc như bây giờ, cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng thì nàng cũng sẽ không đi hỏi.


Buổi chiều, Cung Viễn Hòa trở về nhà, trước khi ôm nàng hôn một cái thì cười nói: “Ngày mai có khách nhân đến, chính là những khách thương buôn trà mà ta nhờ họ cho mấy người mẫu thân đi cùng đến Đăng Châu, nàng làm nhiều thêm mấy món ăn ngon, hơn nữa còn phải làm thêm thịt viên, còn chuẩn bị thêm mười sáu bình rượu Lê Hoa Bạch nữa.”


Minh Phỉ cười đồng ý, rồi nói chuyện Chu di nương nhắn lại: “Bà ta nói là nói với chàng, vị Hồng cô nương năm đó có lời muốn nói với chàng.”


Nụ cười của Cung Viễn Hòa hơi ngưng trệ, nhìn nhanh vào hai mắt nàng, thấy Minh Phỉ cúi đầu nghịch ƈúƈ ɦσα, dù trên mặt tươi cười như vẫn không có nửa điểm nét cười, thì cười khẽ một tiếng: “Chớ để ý tới lời bà ta làm gì. Cái gì mà Hồng cô nương hay Lục cô nương chứ, nếu như những người nơi đó muốn nói cái gì thì sao qua nhiều năm như vậy mới nói? Nếu bà ta lại nói nữa, nàng liền nói cho bà ta biết, ta muốn nói với bà ta, năm nay định đốt cho Hồng cô nương ít tiền vàng mã, rồi gọi oan hồn Hồng cô nương đến tìm người đã hại nàng nạp mạng.”