"Thêm hai lượng nữa." Thanh Hư đưa tay kéo khóa trường mệnh của Minh Phỉ: "Cái này là của kế mẫu kia đưa cho ngươi à? Mặc dù nhỏ, nhưng cũng được chút bạc ha? Không bằng đưa thêm cái này cho ta, để bù lại bạc thiếu nợ ta."
Minh Phỉ nhanh chóng đè lại: "Không thể cho ngươi. Nếu cho ngươi, ta không có cách nào giao phó." Nếu nàng vứt bỏ đồ Trần thị cho này, còn thế nào diễn cảnh mẫu từ nữ hiếu? Đây chính là đạo cụ quan trọng.
"Ta nhớ cái vòng bạc này là của thân mẫu ngươi để lại phải không? Tại sao bỏ được đồ của thân mẫu cho, trái lại không bỏ được đồ của kế mẫu cho?" Thanh Hư trở mặt: "Ngươi rất nhanh sẽ được đón đi, đến lúc đó ta đi đâu tìm ngươi đòi nợ? Có tiền không trả, đạo gia hận nhất loại người như ngươi đó. Ngươi có cho hay không? Không cho ta sẽ la lên!" Làm bộ hít một hơi.
"Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không có đạo lý giựt nợ. Nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ la lên vô lễ, khá lắm tiểu đạo sĩ bịp bợm tham tiền, ngay cả đứa con nít chín tuổi cũng không buông tha. Ngươi chờ bị Tống đạo trưởng đuổi ra ngoài đi." Minh Phỉ nhanh chóng bưng bát nước trên bàn lên, chuẩn bị tùy thời đập lên. Nếu bàn về da dầy lòng dạ đen tối, nàng một người gần ba mươi tuổi sẽ sợ tiểu tử lông ngắn này sao? Hắn dám kêu, thì chờ nàng đập cho hắn nằm ngay đơ luôn.
Minh Phỉ tuyệt đối không phải cùng mình nói giỡn, Thanh Hư tức muốn chết, mắt hồ ly nham hiểm híp lại: "Ta cho là ta đã đủ không biết xấu hổ rồi, ai dè ngươi còn không biết xấu hổ hơn ta. Có loại nữ hài tử nào như ngươi không? Vậy mà dám lấy danh tiết của mình ra đùa giỡn."
"Sống cũng sống không nổi nữa, cần danh tiết để làm cái gì? Ta mới chín tuổi thôi, cái gì cũng không hiểu, ngược lại ngươi, có loại đạo sĩ ɖâʍ tà tham tiền như ngươi sao?" Minh Phỉ cười sáng lạn: "Ngươi tốt nhất cầu xin tổ sư gia phù hộ ta thật tốt, nếu không không ai có thể bồi thường bạc cho ngươi, cũng không có ai sẽ cho ngươi kiếm bạc trắng nữa. Như vậy, ngươi cách giấc mộng giàu có đệ nhất thiên hạ càng ngày càng xa rồi."
Cổ nhân trưởng thành sớm, đặc biệt là tiểu đạo sĩ một bụng tâm địa gian giảo lại càng trưởng thành sớm hơn này, nếu không phải bởi vì Tống đạo sĩ, Minh Phỉ cũng không thích giao thiệp cùng cái người yêu tiền như mạng lỗ mũi trâu Thanh Hư này. Thanh Hư đại khái cũng vô cùng ghét nàng, nếu không có Tống đạo sĩ, hắn cũng sẽ không giao thiệp với nàng. Bọn họ, thấy ngứa mắt nhau.
"Ta không thèm khóa trường mệnh của ngươi, sợ ngươi đoản mệnh!" Lỗ tai đau nhói, Thanh Hư đã lanh lẹ tháo đôi bông tai hoa mai bằng vàng trên tai Minh Phỉ xuống: "Ta cũng không cần hai lượng bạc của ngươi nữa, lấy cái này coi như xong."
Động tác này của hắn làm cho Minh Phỉ nhớ tới mấy tên cướp khốn kiếp cướp bông tai dây chuyền vàng gặp phải trên đường ở kiếp trước, vành tai đau rát càng đau càng làm cho nàng nhớ lại những hồi ức vô cùng không tốt.
Thấy trong mắt Minh Phỉ toát ra lửa giận, Thanh Hư cười vô lại: "Tiểu nha đầu, cũng đừng cảm thấy thua thiệt. Ta sẽ giúp ngươi đỡ giận có được không? Không phải Diễm Nhi độc ác kia ngày hai mươi ba sẽ xuất giá sao? Ta làm cho nàng gả không được có được không? Để cho nàng cùng Nhị Cẩu Tử gom thành một đôi, khiến Uông thị ngủ cũng khóc tỉnh, huyên náo nhà cửa Ngô gia không yên."
Phá hủy Diễm Nhi mà còn sống được sao? Minh Phỉ trầm ngâm một chút, cười lắc đầu: "Không được, nếu nàng mỗi ngày đều lắc lư ở trước mặt ta, chẳng phải là làm cho ta phiền lòng chết đi, cơm cũng ăn không vô à? Hãy để cho nàng gả sớm một chút, gả xa một chút mới tốt."
Thanh Hư vểnh cái miệng củ ấu đỏ thắm đầy đặn lên: "Đại phát từ bi, muốn làm người tốt à?"
"Từ trước đến nay ta luôn là người tốt, chưa từng hại qua người nào." Minh Phỉ chớp chớp mắt: "Chủ yếu là nàng ta vừa khóc vừa gào thật sự rất phiền, hơn nữa, thanh danh nàng ta không tốt, tương lai cũng sẽ liên lụy tới ta. Nếu người ta nói, ta ở trong gia đình gia phong không tốt, ngay cả ta cũng bị xem thường, nhiều chuyện chẳng đáng. Không bằng nghĩ chút chuyện thực tế, hôm nàng ta thành thân đó làm cho nàng ta trở lại xấu xí được không?"
Thanh Hư giống như tiểu lão đầu chắp tay sau đít đi vòng trong phòng một vòng, nói: "Được, ngươi chờ tin tức của ta. Hôm nàng ta thành thân đó, ta tới lấy bạc. Ngươi nhớ, chậm nhất là không xa hơn tiết thanh minh sang năm, ngươi nhất định phải đưa số bạc còn lại tới, bằng không...... Hừ hừ, năm phần lợi tức lãi mẹ đẻ lãi con, ngươi tính xem là bao nhiêu."
Minh Phỉ ôm đầu khẽ nói một tiếng: "Hai mươi lượng bạc không cánh mà bay, ngươi bảo ta làm sao ăn nói với những người khác? Ngươi cho thêm chút thời gian, ta cho người đến đưa bạc coi như tiền nhang đèn có được không?"
Thanh Hư quả quyết cự tuyệt: "Không được! Cầm đến trong quan, lão già lại muốn lấy hết toàn bộ. Ta muốn ngày đó đi lấy, nếu không ngươi chờ đó cho ta! Ngươi có thể đi được rồi."
Vốn Minh Phỉ còn muốn hỏi, sau này Tống đạo sĩ nhận được giấy nhắn tin của nàng thì nói thế nào, ngẫm lại vẫn không nên hỏi, cười nói: "Ta có món đồ tốt, nghe nói tên gì à là đá kim cương, cho ngươi xem một chút." Lòng bàn tay mở thoáng một cái, một chút ánh sáng thoáng qua, Thanh Hư tò mò đi đến gần, không ngờ Minh Phỉ bay qua hung hăng đá vào ống quyển bắp chân của hắn, hắn bị đau kêu lên "A" một tiếng khom xuống ôm chân, chờ cho bớt đau, Minh Phỉ đã nghênh ngang rời khỏi nhà Đậu Qua.
Minh Phỉ đi theo trù nương trở về thôn, hai người cách tiểu viện Ngô gia không xa phân ra, một trước một sau vào viện.
Minh Phỉ mới vừa vào viện, Kiều Đào liền tiến lên đón, giận trách nói: "Tại sao bây giờ tiểu thư mới trở về? Sao rồi ạ, đi một vòng tinh thần có khá hơn chút nào không?" Vừa dứt lời, đuôi mắt của nàng liền phát hiện bông tai hoa mai trên lỗ tai Minh Phỉ không còn, không chỉ như thế, vành tai còn có chút sưng đỏ, đôi mắt không khỏi lo lắng nhìn Minh Phỉ, thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, ăn mặc chỉnh tề lúc này mới yên lòng lại.
Lúc mình ra cửa Kiều Đào biết rất rõ ràng, sao lại nói với mình như thế. Minh Phỉ nghi hoặc nhìn Kiều Đào, Kiều Đào nhìn nàng chớp mắt vài cái, đưa ánh mắt về phía trong góc viện. Minh Phỉ nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy được một chiếc xe ngựa.
Chẳng lẽ Thái phủ phái người tới rồi à? Tim Minh Phỉ đập mạnh một trận, không dám tin nhìn Kiều Đào, Kiều Đào khẽ mỉm cười, gật đầu một cái. Thô sử bà tử của Ngô gia lớn tiếng hô lên: "Tam Tiểu Thư đã về."
Trong chánh phòng Ngô gia rối loạn một trận, Uông thị đang cùng với một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi bén nhọn, nét mặt gầy còm, mang chút mỏi mệt, nhưng đầu tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, quần áo chỉnh tề đi ra. Ánh mắt của phụ nhân kia giống như đèn pha quét một vòng trên người Minh Phỉ, hơi nhíu mày, tiến lên hai bước, phúc thân: "Nô tỳ Hoa thị thỉnh an Tam Tiểu Thư."
Kiều Đào giới thiệu cho Minh Phỉ: "Đây là Hoa ma ma, phu nhân cố ý an bài tới hầu hạ tiểu thư, vừa mới tới."
Đây là người của Trần thị, có lẽ không được nể trọng bằng Dư ma ma, nhưng tuyệt đối không phải là một người không đáng để ý, Minh Phỉ gần như lần đầu tiên nhìn thấy Hoa ma ma đã cho ra một suy luận như vậy. Cách ăn mặc cùng quy cũ, giọng điệu nói chuyện, động tác hành lễ của Hoa ma ma, không có chỗ nào có thể bắt bẻ được, điều này nói rõ cái gì đây? Hoa ma ma là người đặc biệt tới đào tạo nàng, đại khái chính là ma ma giáo dưỡng trong truyền thuyết gì đó, nàng cách Thái phủ không xa rồi!
Minh Phỉ chỉ nhận nửa lễ của Hoa ma ma, lý do là Hoa ma ma là người của Trần thị phái tới, nàng còn nhỏ không dám nhận toàn bộ. Hoa ma ma đối với biểu hiện của Minh Phỉ rất hài lòng, chỉ là ghét bỏ Minh Phỉ vậy mà một thân một mình chạy ra ngoài dạo chơi, động tác hành lễ cũng không đúng tiêu chuẩn, thật sự không phải bộ dạng một đại gia khuê tú nên có, quá buông thả rồi.
Bất quá bà nghĩ lại, nếu Minh Phỉ cái gì cũng tốt, thì làm sao Trần thị cho bà tới khổ luyện? Lúc trước có nghe Dư ma ma nói qua, Tam Tiểu Thư này cũng coi như biết phải trái, cuộc sống sau này vẫn còn rất dài, từ từ dạy là được. Hoa ma ma nghĩ như thế, vẻ mặt liền dễ nhìn rất nhiều.
Các nàng ở nơi này thân thiết hỏi han ân cần, mẫu nữ (mẹ con) Uông thị lại không thư thái.
Đặc biệt là Uông thị, trong lòng vừa xót vừa đau, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi. Lần này Hoa ma ma lại mang đến cho Minh Phỉ không ít đồ, không chỉ như thế, ngay cả mỗi người Ngô gia đều nhận được phần thưởng tết của phu nhân Trần thị. Nghe ý trong lời nói của Hoa ma ma, dường như qua năm sau, lúc nhị tiểu thư thành thân thì sẽ đón Minh Phỉ đi ở ít ngày. Minh Phỉ thật sự tới lúc đổi vận, sắp bay lên thành Phượng Hoàng rồi.
Uông thị không thể không thu hồi căm giận cùng ghen tỵ trong lòng lại, cẩn thận từng li từng tí tiếp đón đám người Hoa ma ma Minh Phỉ đi chánh phòng ngồi, uống trà sưởi ấm ăn trái cây.
Hoa ma ma nói: "Không cần, nghe nói qua mấy ngày đại tiểu thư quý phủ sẽ phải xuất giá, chắc hẳn nãi nãi cũng có rất nhiều chuyện phải bận rộn. Nô tỳ cũng không làm cho nãi nãi loạn thêm, lúc này nên đi phòng tiểu thư, truyền đạt huấn lệnh (dạy bảo và ra lệnh) của lão gia cùng phu nhân cho tiểu thư biết."
Nói xong cũng không hỏi ý tứ của Uông thị, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến trước mặt Kiều Đào, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Khuê phòng của tiểu thư ở đâu?" Đi hai bước, lại nói: "A, đúng rồi, lần này phu nhân cũng sai lão Thất đi theo, về sau tiểu thư ra cửa phải ngồi xe, không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, như vậy không hợp quy củ. Để cho lão Thất tới dập đầu cho tiểu thư đi."
Lời vừa nói ra, không chỉ vẻ mặt mẹ con Uông thị cổ quái, ngay cả Minh Phỉ cũng xém chút nữa bật cười, khuê phòng? Mai rùa còn không sai biệt lắm. Toàn bộ thôn lớn thế này, ra cửa còn phải ngồi xe à? Thật sự là thiên kim đại tiểu thư rồi ư? Chỉ sợ người trong thôn càng thấy nàng vừa ly kỳ vừa quái đản á.
Chỉ có Kiều Đào hiểu khá rõ Hoa ma ma – ma ma đặc biệt phụ trách lễ nghi quy củ cho tiểu thư, hơn nữa nàng cũng cảm thấy thân phận Minh Phỉ như vậy, đích xác không nên xuất đầu lộ diện chạy khắp nơi, cho nên nàng lộ ra vẻ mặt vô cùng tán đồng.