Edit: hoada
Triệu ma ma ngồi xuống chiếc ghế con cạnh Cung nhị phu nhân, trong tay bê ly trà, nói với Cung nhị phu nhân mấy chuyện thú vị ở vùng nông thôn, thỉnh thoảng đưa ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Cung Tịnh Kỳ đang ngồi gần đó. Bà càng nhìn càng cảm thấy y phục Cung Tịnh Kỳ mặc đều dùng loại vải Thái Hoa đắt tiền, trang sức trên đầu cũng quá rực rỡ, long lanh cực kì gây sự chú ý với người khác. Nữ hài tử ở trong nhà thì nên ăn mặc đoan trang, mộc mạc mới phải chứ, làm gì phải ăn diện như vậy?
Cung nhị phu nhân thấy ánh mắt của Triệu ma ma có vẻ không vui thì vội vàng tìm chút đề tài khác để nói chuyện, cố gắng dẫn sự chú ý của Triệu ma ma. Ngồi một lúc lâu, Cung Tịnh Kỳ cảm thấy phiền não nên đứng dậy đi tới bên cửa sổ, dùng sức kéo mạnh dây rèm, rèm cửa phát ra tiếng “pằng” rất nhỏ.
Rốt cuộc Triệu ma ma không nhịn được, cười nói: “Tam tiểu thư mệt mỏi phải không? Lão nô nói mấy chuyện nông thôn rất nhàm chán, thực sự không có ý nghĩa. Lão thái thái của chúng ta cũng thường mắng lão nô lắm mồm lắm miệng khiến cho người ta ghét.”
Cung Tịnh Kỳ nghe thấy nhưng tỏ vẻ không nghe nên cũng không thèm trả lời, chỉ lo cúi đầu nghịch nghịch sợi dây trên tay.
Mặt mo của Triệu ma ma không nhịn được, dùng sức ho một tiếng nhìn về phía Cung nhị phu nhân, vẻ mặt cười ngượng ngùng: “Qủa nhiên, lão nô lắm mồm khiến cho người ta chán ghét.”
Trong lòng Cung nhị phu nhân cực kì tức giận, bà ta là cái thá gì chứ, cũng dám chạy đến nhà bà giương oai sao? Nhưng vì không để Cung Tịnh Kì tương lai phải chịu khổ sở, cuối cùng cũng không dám đắc tội cái bà lão này. Chỉ có thể cười cứng ngắc nói: “Ma ma nói gì vậy? Là vì mấy hôm nay ta bị bệnh, nàng một mực ở bên cạnh chăm sóc ta, nên thân thể cũng rất mệt mỏi, khó tránh tinh thần uể oải.” Quay đầu gọi Cung Tịnh Kỳ: “Kỳ nhi, con đang làm cái gì vậy? Triệu ma ma đang nói chuyện với con đấy, sao con không trả lời?”
Cung Tịnh Kỳ giật tỉnh từ trọng mộng, che giấu trong ánh mắt không vui nén nhịn, xoay người lại cười nói: “Thật là xin lỗi, thời tiết hôm nay ngột ngạt, cơ thể con có chút không thoải mái, chậm trễ trả lời Triệu ma ma, kính xin ma ma chớ để bụng so đo.”
Lúc này, Triệu ma ma mới vui vẻ hơn, nhanh miệng dạy: “Tam tiểu thư ăn một ít canh đậu xanh giải nhiệt, thứ này có tác dụng rất tốt.”
Cung Tịnh Kì vội nói: “Kiến thức của ma ma thật rộng, kinh nghiệm cũng phong phú, ta sẽ để người phòng bếp làm.” Mới đi được mấy bước, Cung nhị phu nhân đã kêu nàng, ánh mắt nghiêm nghị: “Đi nhanh rồi trở lại, khó có được Triệu ma ma tới một chuyến, con phải hảo hảo trò chuyện mới đúng.”
Cung Tịnh Kì đáp lại rồi chậm rãi bước ra ngoài mành, nhìn chung quanh rồi nhìn thấy một tiểu nha hoàn quan hệ rất tốt với Chu di nương thì gọi lại nhỏ giọng phân phó: “Ngươi đi xuống phòng bếp nói với Chu di nương, ta muốn ăn cháo đậu xanh mặn, sau đó, ngươi đến phòng thu chi nói phu nhân bảo đại nãi nãi tới dùng cơm tối, nói nàng nhất định phải tới.”
Tiểu nha hoàn ngập ngừng nói: “Nếu đại nãi nãi không chịu tới thì phải làm sao?” Nàng cũng không phải là người đần, nếu đại nãi nãi đến đây lại bị lão bà tử chán ghét thì sao? Hơn nữa, không phải như tam tiểu thư đã lôi kéo nãi nãi nhưng không phải nãi nãi vẫn không đi sao? Vậy thì cần gì nàng phải đi mời chứ?
Cung Tịnh Kì trầm mặc: “Đó là chuyện của ngươi, vô luận thế nào ngươi cũng phải mời nàng ta tới. Nếu chút chuyện này mà cũng không làm được thì nuôi tụi nô tài như các ngươi làm cái gì?”
Tiểu nha hoàn trầm mặc đi về phía phòng bếp tìm Chu di nương nói chuyện nấu cháo đậu xanh mặn, Chu di nương thấy sắc mặt của nàng không tốt thì cười nhẹ lấy cho nàng một chén chè hạt sen đường phèn: “Nhìn ngươi này, hôm nay thời tiết quá nóng lại còn phải chạy qua chạy lại, ăn một bát chè hạt sen đi, có thể giải nhiệt rất tốt đấy.”
Tiểu nha hoàn lo lắng nói: “Tạ di nương, nô tỳ còn phải đi tìm nãi nãi nữa.”
Chu di nương lại cười nói: “Có chuyện gì thế, nếu không ngại ngươi có thể nói ta xem nào.”
Tiểu nha hoàn nói: “Phu nhân muốn đại nãi nãi bồi Triệu ma ma nhà Tô gia tới, đại nãi nãi không chịu tới, nhưng tam tiểu thư lại bảo nô tỳ nhất định phải mời cho được đại nãi nãi tới. Mặc dù ai cũng biết đại nãi nãi lúc nào cũng cười nhưng kì thực lại là người rất khó sống chung, bảo nô tỳ phải làm sao chứ?”
Nội tâm Chu di nương khẽ động, cười nói: “Ngươi nói là đại nãi nãi không chịu tới à?”
Tiểu nha hoàn nói: “Lúc trước, tam tiểu thư ở chung một chỗ với đại nãi nãi, nếu nàng chịu đi đã sớm tới rồi. Đây không phải là làm khó người khác sao?” Tiểu nha hoàn nhỏ giọng nhổ một ngụm: “Bình thường, có chuyện gì tốt thì mọi người chẳng khác gì ruồi bọ bu tới, có chuyện cực khổ thì tất cả chạy trốn biệt dạng, chỉ có ta là xui xẻo.”
Chu di nương trầm ngâm một chút rồi nói: “Có chút chuyện như vậy, thôi, để ta đi giúp ngươi chuyến này cho!”
Tiểu nha hoàn vô cùng mừng rỡ cười: “Bà cô thật là tốt.”
Chu di nương cười nhạt: “Chỉ là một cái nhấc tay thôi. Hôm nay, Triệu ma ma lại bắt lỗi gì của tam tiểu thư vậy?”
Tiểu nha hoàn che miệng cười, ghé miệng vào sát bên tai Chu di nương nói nhỏ, Chu di nương nghe xong cũng mỉm cười, nói: “Ngươi tránh ở chỗ nào đó đi, ta đến phòng thu chi mời đại nãi nãi.” Quay lại phân phó nữ đầu bếp mấy câu rồi tự mình đi đến phòng thu chi.
Lúc này, Kim Trâm cầm cây quạt đi qua đi lại ở trong viện, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra ngoài, chợt thấy một mình Chu di nương từ từ đi tới, vội vàng đến cửa thông báo với Minh Phỉ: “Nãi nãi, Chu di nương tới rồi. Làm sao bây giờ?”
Minh Phỉ lên tiếng có phải chỉ có một mình Chu di nương không rồi nói: “Hãy xem thử bà ta làm cái gì, hai ngươi các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, chớ kinh hoảng để bà ta nhìn ra chuyện gì.”
Lúc Chu di nương cười đi tới nói: “Đại nãi nãi đừng xem nữa, phu nhân nói ngài đến phòng khách dùng cơm tối đấy.”
Minh Phỉ kinh ngạc nói: “Đang êm đẹp, vì sao đột nhiên muốn ta đến phòng khách dùng cơm chứ?” Nàng chỉ chỉ lên chồng sổ sách cao ngất, khó xử nói: “Di nương, ngươi xem, nhiều sổ con như vậy, cứ đi qua đi lại như vậy thật phiền toái, ta không dám đi đâu nhưng cũng không biết có xem hết số sổ sách này không nữa.”
Chu di nương thân thiết kéo tay nàng: “Đại nãi nãi, là vị Triệu ma ma nhà chồng của tam tiểu thư, nghe nói ngài là tiểu thư của Thái gia, đại công tử của chúng ta lại đỗ đạt làm quan, có lòng muốn dập đầu với ngài. Dầu gì, ngài cũng nên nể mặt phu nhân mà đến xem thử…”
Chung quy lại thì người Cung gia vẫn xem nàng như quân cờ, có lẽ Chu di nương cũng muốn đến xem náo nhiệt, rốt cuộc là bà ta muốn thứ gì chứ? Xem ra, nếu mình tử thủ nơi này không chịu rời đi, ngược lại dường như có cái gì đó quái lạ rồi. Minh Phỉ quyết định nói: “Cũng tốt, đã như vậy thì ta đi một chuyến thôi. Di nương đi chung với ta chứ?”
Chu di nương cười nói: “Ta không đi được, mọi chuyện trong phòng bếp còn đang chờ ta đi làm, đại nãi nãi đi trước đi. Lát nữa ta đến sau.” Ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: “Đại nãi nãi, có giữ chiếc chìa khóa kia không? Minh Phỉ thò tay vào tay áo lấy chiếc chìa khóa nắm chặt trong lòng bàn tay lau nhẹ, nhưng chỉ cho bà ta xem chuôi của chìa khóa, nhỏ giọng đáp: “Ta vẫn đang giữ đây nhưng vẫn không thể hành động được. Ta vừa mới nghĩ cách đuổi ma ma ngoài sân đi, đang muốn động thủ thì ngươi đã tới á. Vừa đúng, bây giờ nhờ ngươi trì hoãn một chút thời gian, chúng ta cùng nhau mở khóa đi.” Nói xong thì kéo Chu di nương.
Nhưng Chu di nương vẫn đứng yên bất động, cười nói: “Cũng không có gì phải vội, hôm nay có rất nhiều chuyện, chúng ta đổi lại lúc khác đi. Phu nhân có lẽ đã đề phòng rồi, chỉ sợ một lát nữa sẽ cho người đến gọi, nếu đụng phải thì kế hoạch chúng ta bị phá hủy mất.”
Minh Phỉ tiếc nuối nói: “Hôm nay thật không dễ dàng mới đợi được cơ hội. Mặc dù ngươi nhớ cặn kẽ những sổ sách kia nhưng rốt cuộc cũng chỉ là do các ngươi làm, nếu là tiếp tục tìm kiếm dấu vết khác ở bên trong, tất nhiên, đến lúc đó bà ta sẽ không thể nói gì được.”
Chu di nương cười nói: “Không cần vội đâu, đại nãi nãi đi thôi.”
Minh Phỉ phân phó Kim Trâm: “Ngươi ở lại chỗ này thu dọn số sổ sách kia, chờ đại gia đến thì nói qua chỗ phu nhân tìm ta.”
Kim Trâm hiểu ý, gật đầu đồng ý.
Chu di nương ngạc nhiên nói: “Hôm nay, đại công tử cũng tới sao?”
“Ta suy nghĩ có lẽ hôm nay là cơ hội tốt khó có được, lại sợ trời tối cho nên mới cho người đi gọi hắn tới đón ta, có lẽ cũng sắp đến rồi.” Minh Phỉ thân thiết cầm tay Chu di nương: “Di nương, chúng ta cùng đi thôi.”
Chu di nương cười gượng rút tay về: “Đại nãi nãi, ta…”
Minh Phỉ biết nàng muốn kiêng dè, không muốn để người khác nhìn thấy hai người qua mức thân thiết, nếu không truyền đến tai của Cung nhị phu nhân thì không tốt nên cũng cười cười: “Di nương vẫn luôn để ý như vậy.”
Chu di nương sán đến cười, sau khi từ biệt Minh Phỉ, đi tới nửa đường thì lấm la lấm lét nhìn phải nhìn trái một hồi rồi nhanh chóng quay ngược trở lại. Từ xa đã nhìn thấy ma ma thủ trước phòng thu chi, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi người trước người sau đi vào rừng trúc cách đó không xa.
Cung nhị phu nhân nghe báo Minh Phỉ tới thì mất hứng nhỏ giọng hỏi Cung Tịnh Kỳ: “Vì sao nàng ta lại tới?”
Cung Tịnh Kì cũng làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Con cũng không biết, có lẽ là tò mò đến xem náo nhiệt.”
Trong mắt Cung nhị phu nhân thoáng qua tia tức giận, hung hăng siết chặt khăn trong tay.
Minh Phỉ vào phòng, thấy vẻ mặt Cung nhị phu nhân không biểu lộ gì thì biết rõ ràng là không hoan nghênh nàng, trong lòng rét lạnh cười nói: “Thím, Chu di nương đến phòng thu chi nói ngài có chuyện tìm ta phải không?”
Cung nhị phu nhân hơi mím môi, chẳng nói đúng sai bảo nàng ngồi xuống. Cung Tịnh Kì ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào với Minh Phỉ.
Triệu ma ma thấy một tiểu tức phụ đi vào, lại nghe xưng Cung nhị phu nhân là thím thì vội vàng cười đứng dậy: “Chắc vị này là đại nãi nãi phải không?”
Minh Phỉ cũng không quan tâm Cung nhị phu nhân có hoan nghênh mình tới hay không, từ lúc Triệu ma ma đứng dậy chào hỏi thì nàng cùng bà ta nói chuyện. Có thể tìm chủ đề Triệu ma ma cảm thấy hứng thú nên Triệu ma ma rất vui vẻ gọi thẳng nàng là đại nãi nãi. Cung nhị phu nhân ngồi một bên, thỉnh thoảng âm trầm nhìn Minh Phỉ.
Chỉ còn một chút nữa là đến lúc dùng cơm tối, Cung Viễn Trật, Cung Viễn Khoa, Cung Viễn Qúy đã tới thỉnh an, Chu di nương cũng vội tới hỏi chỉ thị, phân phó của Cung nhị phu nhân là phải bày cơm ở nơi nào, nhưng vẫn không thấy Kim Trâm và Cung Viễn Hòa đến, Minh Phỉ có chút nóng nảy, nhỏ giọng giao phó với Bạch Lộ: “Tìm người đi hỏi một chút thử có chuyện gì xảy ra không, nếu đại gia không tới thì bảo Kim Trâm đến đây là được.”
Bạch Lộ đồng ý vừa đi ra cửa thì nghe thấy có người la to một tiếng: “Đi lấy nước á! Cháy rồi!”
Tất cả người trong phòng đều hoảng sợ, Cung nhị phu nhân phản ứng trước tiên, hô lớn: “Nhanh, nhanh đi xem thử là có chuyện gì xảy ra!”
Cung Viễn Trật và Cung Viễn Khoa lập tức vung tay áo lên chạy vội ra ngoài. Cung Viễn Qúy hưng phấn không thôi cũng muốn đi theo, bị Cung Tịnh Kì nắm cổ áo lôi lại, hung hăng khiển trách một trận.
Gương mặt già nua của Triệu ma ma bị dọa sợ trắng bệch, luôn miệng nói: “Phu nhân, nơi nào đi lấy nước vậy? Không biết lửa đã bén tới đây chưa?”
Cung nhị phu nhân há mồm muốn nói gì đó trấn an song vì lo lắng nên phát hỏa gắt lên: “Ta làm sao biết được chứ?”
Cung Tịnh Kì vội vàng vịn tay trấn an Triệu ma ma: “Ma ma chớ hoảng sợ, phòng ốc của nhà chúng ta xây dựng rất xa nhau, không cần sợ hãi.”
Chu di nương chạy như bay vào liếc mắt nhìn Minh Phỉ rồi tùy tiện nói: “Phu nhân, là phòng thu chi bị cháy ạ! Lửa thật lớn, nhị công tử và tam công tử đã cho người lấy thùng nước dập lửa rồi.”
Trong lòng Minh Phỉ hơi loạn không biết Kim Trâm và Cung Viễn Hòa có ở phòng thu chi hay không? Có bị gì hay không?
Cung nhị phu nhân hung ác trợn mắt nhìn Minh Phỉ, há mồm muốn quát to trách móc, Cung Tịnh Kì vội vàng kéo ống tay áo bà: “Chúng ta đi ra ngoài nhìn thử một chút rồi lại nói.”
Đoàn người đi ra ngoài, chỉ thấy hướng phòng thu chi khói dầy đặc cuồn cuộn, không khí ngột ngạt, cũng không biết ngọn lửa bốc cao bao nhiêu, hoặc là đã đốt cháy như thế nào, nhưng có thể nhìn ra thế lửa không nhỏ.