Hỉ Doanh Môn

Chương 176: Chèo thuyền du ngoạn

Edit: hoada


Cung Tịnh Kì và Cung Nghiên Bích lại giống như cọc gỗ bình thường ngồi bên cạnh Trần thị, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì đối với họ, Minh Phỉ thủy chung vẫn là người bên nhà chồng, chuyện liên quan đến danh dự Cung gia, cũng quan hệ mật thiết đến mặt mũi Minh Phỉ và Trần thị nên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể đối đãi với các nàng thiếu chu đáo được.


Lời nói không hay có thể gây tổn thương người khác rất sâu, nhưng đó cũng là bởi vì ngươi quá coi trọng nó, tuy nhiên nếu như ngươi không để ý đến nó thì nó cũng không đủ gây sợ hãi gì.


Không lâu sau, Chu Thanh cười cười đỡ Chu phu nhân đi vào, Chu phu nhân quét ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cung Nghiên Bích rồi xoay mặt đi nói chuyện với Hồng phu nhân, Chu Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Minh Phỉ, ôm cánh tay nàng nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi a.”


Minh Phỉ cười cười: “Chúng ta vốn đến làm khách, không ngờ cuối cùng lại mang thêm phiền phức đến cho nhà các ngươi, là chúng ta nên nói xin lỗi mới đúng.”


Chu Thanh hờn nói: “Ngươi nói cái gì đấy. Các nàng là các nàng, ngươi là ngươi, làm sao đổ lỗi cho ngươi được. Huống chi cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm. Ngươi còn nhớ rõ cái vị sắp trở thành tẩu tẩu của ta không? Chính là người Đào gia kia ấy.”


Minh Phỉ gật đầu: “Nàng đã tới chưa vậy? Sao từ nãy ta không thấy nàng?”


Chu Thanh nói: “Không phải nàng ta đâu, không lâu nữa nàng phải ra khỏi các, muốn tránh hiềm nghi, làm sao tới đây được chứ? Là biểu muội của nàng ta, là một tiểu cô nương nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhìn thấy ca ca ta và Cung Nghiên Bích tình cờ gặp gỡ, đứng nói chuyện vài câu, bị người khác xúi giục mấy thì lập tức đi tới nói vài lời rất đanh đá, chua ngoa, lời nói rất không lọt tai, nhưng nàng ta vừa là khách cũng vừa sắp trở thành thân gia nên chúng ta cũng không tiện làm gì, chỉ có thể khuyên vài lời. Cho nên, cũng là do thân thích nhà chúng ta không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.” Nói rồi nàng chỉ chỉ đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trong góc nói: “A, chính là đứa bé mặc bộ trang phục màu hồng kia kìa.”


Minh Phỉ nhìn nữ hài tử đó không có hứng thú, nên tùy ý nhìn qua rồi thôi, nàng chỉ nhìn thái độ của Chu phu nhân kia, lập tức có thể đoán ra sợ rằng chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng Chu Thanh lại cho nàng một bậc thang để đi xuống, nên nàng cũng không cần tra cứu mấu chốt của sự tình làm gì. 


Chu Thanh không thể ở lâu với Minh Phỉ nên sau đó vội vàng đứng dậy rời đi, Trần Oánh thấy nàng rời đi thì lập tức lại gần bên nàng ngồi xuống: “Tuổi của Nghiên Bích lớn như vậy rồi sao vẫn chậm chạp chưa đính hôn? Mấy ngày nay, ta luôn nghe người ta bàn tán về nàng ấy.” Sau đó nàng ta chỉ chỉ vào trong thính đường, nơi Chu phu nhân và một đám người đang cười nói vui vẻ: “Một ngày nàng ấy chưa kết hôn thì người ta sẽ đề phòng thêm một ngày đấy.”


Đề phòng sao? Đề phòng cái gì? Đề phòng thân phận thứ nữ của Cung Nghiên Bích khiến người ta không cho là thích hợp khi quấn lấy cậu ấm con chính thất sao? Cho dù có tiếp cận, có quấn lấy cũng không thể thành người một nhà sao? Phải nói Cung Nghiên Bích có bao nhiêu lá gan mà đi quyến rũ ai chứ? Quan sát thấy hành động khác lạ của người khác, Minh Phỉ không tin nhưng cũng không đại biểu cho việc sẽ không suy nghĩ nhiều về việc nhà của người khác, tuy nhiên nàng sẽ không nghĩ sâu, cũng sẽ không nghĩ theo hướng xấu. Vì giống như mẫu thân nàng, Chu phu nhân cũng vậy, có thể nào dễ dàng tha thứ cho việc người khác đi nói xấu đứa con trai duy nhất của họ chứ? Minh Phỉ nén tiếng thở dài thật khẽ, không phải nàng đồng tình cho người nào mà vì xã hội này thật sự rất bất công với nữ nhân.


Trần Oánh thấy sắc mặt Minh Phỉ không giấu sự lo âu thì khuyên nhủ: “Ta nói ngươi nha, tuy các ngươi thủy chung đều là người một nhà, không thể không ở cùng một chỗ, nhưng ngươi cũng nên mặc kệ loại chuyện này đi, đừng để ý đến cũng đừng tức giận làm gì. Có cơ hội thì khuyên nhủ thím ngươi, sớm chút gả nàng ta ra ngoài, nếu cứ giữ lại, đối với danh tiếng của Cung gia không tốt chút nào.”


Sự thật cũng không hẳn như vậy, Cung nhị phu nhân cũng không phải là một đại ngốc tử, đương nhiên bà ta cho rằng một thứ nữ sẽ không lên được mặt bàn, cũng không có giá trị gì trong mắt bà ta nên bà ta sẽ không cần quan tâm, để ý nhiều. Tuy nhiên, kết quả là người khác lại không nghĩ như vậy, dù là thứ nữ con di nương cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Cung gia. Minh Phỉ thở dài nói: “Lời nói của ta mà có tác dụng gì chứ? Không phải ngươi không biết, ta danh bất chính ngôn bất thuận, bà ta có thể trông nom chuyện nhà chúng ta nhưng ta lại không thể xen vào chuyện của bọn họ. Mặc kệ bọn họ làm cái gì, ta cũng chỉ có thể thừa nhận mà không thể cãi lại.”


Trần Oánh đồng tình lôi kéo tay Minh Phỉ: “Ta có chút thương hại ngươi rồi. Sống trong một gia đình như vậy. Ban đầu, cô ta…”
Minh Phỉ vội vàng ngăn lời nàng ta lại: “Mẫu thân đối đãi với ta rất tốt, chuyện này với mẫu thân không có chút quan hệ nào.”


Trần Oánh nghe vậy thoải mái cười ra tiếng: “Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy mà. Qua ít ngày nữa chúng ta đến rủ ngươi đi chơi được không? Ngươi có thể đi không?” Không lâu nữa, nàng cũng sẽ về nhà chồng, rồi cuộc sống sẽ một ngày trải qua một ngày như thế. “Nếu như thấy tiện thì chờ ta trở về chuẩn bị một chút rồi cho người đưa thϊế͙p͙ đến cửa mời ngươi nha.”


Trần Oánh rốt cuộc cũng không muốn thấy bộ dáng đáng thương của hai tỷ muội Cung Tịnh Kì, nên chủ động nói chuyện với Minh Phỉ mấy chuyện thú vị của hai tỷ muội Cung Tịnh Kì, vì vậy cũng không xem là quá mức lãnh lạc với bọn họ.


Có khách lục tục rời đi, Trần thị thấy thần thái Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kì đã khôi phục lại ít nhiều thì cũng đứng dậy cáo từ: “Trong nhà ta còn có hài tử, ta phải trở về rồi.” Thuận tiện gọi Minh Phỉ: “Các con cũng sớm trở về đi, không phải trong nhà còn có người bệnh sao?”


Chu phu nhân biết đây là Trần thị cho mấy người Minh Phỉ bậc thang để đi xuống, nên cũng không ngăn cản, chỉ gọi Chu Thanh tiễn người ra ngoài.
Trong lòng Cung Nghiên Bích cực kì khó chịu, kể cả khi Chu Thanh kéo tay nàng nói chuyện lấy lòng, nàng cũng lười phải để ý tới.


Ở bên ngoài, xe ngựa, xe lừa cũng đã rời đi không ít, xe ngựa của Thái gia và Cung gia cũng chạy tới rất nhanh, Minh Phỉ chia tay Trần thị ở cửa ra vào, rồi tất cả cùng ngồi lên từng xe ngựa rời đi.


Sắc trời dần ngả về hoàng hôn, trừ mấy người bán hàng rong và một ít người, xe ngựa vội vã qua lại, trên đường không còn lại mấy người, đa số đã về nhà dùng cơm tối rồi. Lúc đi tới, trên đường nhốn nha nhốn nháo vậy mà giờ này trên đường đã cực kì vắng lạnh.


Xe ngựa đi tới đi lui một lúc, Cung Nghiên Bích không khống chế được nước mắt rơi xuống từng chuỗi từng chuỗi, Minh Phỉ thở dài đưa cho nàng chiếc khăn, cũng không biết khuyên nàng ra sao nên cũng không tiện hỏi han gì nàng. Còn Cung Tịnh Kì thì quệt mồm, nét mặt âm trầm tựa vào vách xe, bản thân nàng ta cũng cảm thấy mình bị oan ức không ít, danh dự của các nàng sau này cũng bị ảnh hưởng, người khác vừa hận vừa xem thường bọn họ, khi dễ họ, nhưng bọn họ đâu có làm gì quá phận đâu, thật sự là cũng chỉ gặp gỡ người quen rồi nói đứng lại nói vài lời, nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay như nàng đây cũng không còn chút mặt mũi nào. Trong lòng càng nghĩ càng chán ghét, hận không sớm rời khỏi cái nhà này mới phải.


Bên ngoài tửu phường Túy Linh Lung vẫn nghe thấy ồn ào, náo nhiệt, tuy không náo nhiệt như trước, cảm thấy trong xe ngựa không khí quá nặng nề, Minh Phỉ vì muốn phá vỡ không khí ngột ngạt nên giả vờ hỏi Tiết Nhân Qúy: “Tiết tổng quản, chẳng lẽ chuyện đoán rượu vẫn còn chưa kết thúc sao? Lâu như vậy rồi cũng không biết Phương Thất công tử có thắng không?”


Tiết Nhân Qúy cười nói: “Chắc là thắng rồi, tiểu nhân thấy Túy Linh Lung đã giăng đèn kết hoa rất rực rỡ. Hay để tiểu nhân đến hỏi thử xem sao?”


Minh Phỉ nhấc tấm rèm che lên nhìn qua khe hở ra ngoài, cười nói: “Ơ, cũng có cúp đèn lồng màu đỏ, còn quấn đại hoa hồng lên nữa.” Nói rồi nàng thả tấm rèm xuống, Cung Nghiên Bích đã không còn rơi lệ, ánh mắt sâu thẳm nhìn đôi giày thêu đỏ thẫm thêu hình dơi ngũ thải mạ vàng của Cung Tịnh Kì, khóe môi mím chặt không nói gì.


Minh Phỉ thấy biểu tình của nàng như vậy thì biết chuyện hôm nay đã làm nàng ta không còn nằm mơ nữa. Người không có ước mơ cực kì đáng thương nhưng người thích nằm mơ giữa ban ngày thì càng đáng thương hơn.


Về đến Cung gia, theo lệ thường, Minh Phỉ đến chào hỏi Cung nhị phu nhân trước, Cung nhị phu nhân đang nằm lệch trên giường La Hán nói chuyện cùng Chu di nương, hai người nói chuyện rất vui vẻ, không khí cực kì hài hòa. Tuy nhiên, chỉ một ánh mắt nhìn qua, Chu di nương đã rất nhạy cảm phát hiện ánh mắt Cung Nghiên Bích không bình thường, bà ta lo lắng vô cùng song lại không dám hỏi han ngay trước mặt Cung nhị phu nhân. Minh Phỉ cho rằng Cung Nghiên Bích bị uất ức như vậy, khi thấy mẹ ruột sẽ không nhịn được mới phải, không ngờ Cung Nghiên Bích lại xem như không có chuyện gì, khóe miệng còn hơi nở nụ cười, cực kì tự nhiên đi đến sờ li trà của Cung nhị phu nhân: “Trà phu nhân lạnh rồi, để nữ nhi đi đổi lại li trà khác.”


Cung nhị phu nhân không biết có nhìn ra dáng vẻ bất thường của Cung Nghiên Bích không nhưng lại cười nói: “Không cần đâu, để ta bảo người khác đi làm, còn các ngươi thì nói cho ta xem hôm nay các ngươi đi chơi có vui vẻ không? Mấy ngay nay ta chỉ ở trong phòng, không thể đi chỗ nào khác, thật bực bội dễ sợ.”


Cung Nghiên Bích giật giật khóe môi, trống rỗng nói: “Cũng không có gì vui, chính là cửa nhà Chu gia hẹp quá, mà khách thì quá nhiều, nhiều xe ngựa không qua được, khi chúng ta đến đã có rất nhiều xe ngựa chặn ở ngoài cửa, gia nhân không đủ để sắp xếp cho khách nhân.” Chỉ tiếc, rất nhanh sau này tất cả không còn liên quan gì đến nàng nữa, nàng lạnh lùng liếc Minh Phỉ một cái.


Cung Tịnh Kì hơi nhíu chân mày, cúi đầu đùa nghịch ngọc bội bên hông không nói chuyện.


Minh Phỉ cũng chỉ cười ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ. Mới vừa bước ra khỏi cổng thùy hoa đã thấy Cung Viễn Hòa gác tay đứng đợi nàng từ lúc nào, vừa nhìn thấy nàng đi tới thì lập tức cười nghênh đón: “Sao lại ngồi ở đó lâu như vậy? Ta đã sớm nghe xe ngựa của nàng trở về, tưởng ở đây đợi nàng một chút vậy mà không thấy nàng đi ra ngoài. Đi, ta đưa nàng đi chơi.”


“Đi chơi ở đâu? Để ta rửa mặt đổi bộ y phục khác đã.” Minh Phỉ bị hắn kéo một đường đi như chạy, không biết sao hắn đột nhiên như bị thần kinh vậy.


Đợi đến khi thấy trước mặt bên bờ hồ từng tầng sương trắng xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một cái bàn nhỏ đã bày sẵn rượu và thức ăn, nàng mới hiểu được hắn muốn làm gì. Nàng hít thật sâu không khí mát lạnh trong lành, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, mỉm cười nói: “Chàng gặp chuyện vui gì rồi phải không?”


Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười, cẩn thận đỡ nàng lên thuyền: “Ta không có gặp chuyện gì vui cả, nhưng không có chuyện gì thì không thể vui mừng à? Khi ta về đến nhà thấy sao giăng khắp trời, thì đột nhiên cảm thấy cảm giác chờ nàng trở về nhà thật hạnh phúc.”


Cảm giác đợi nàng về nhà thật hạnh phúc? Minh Phỉ nhìn nụ cười sáng lạn của hắn, hai hàm răng sáng bóng thì có một cảm giác khác thường lướt qua trái tim, vừa như chua xót vừa như sợ hãi, nhưng cũng có chút ngọt ngào và mong đợi.


Đột nhiên nàng sinh ra hoảng hốt, miễn cưỡng cười: “Hôm nay, ta ra cửa mới phát hiện thì ra là có rất nhiều người đồng tình với ta.”
Cung Viễn Hòa ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn nàng: “Đó là vì ta có phải không? Vì ta trước đây phóng khoáng, tốt bụng?” 


Minh Phỉ cười lắc đầu: “Người khác đồng tình ta là vì ta tìm như thế nào lại làm dâu một gia đình như vậy, chàng như thế nào lại để cho thẩm nương lấn lướt, hϊế͙p͙ đáp ta. Còn có người nói, nếu là ta không sống nổi thì có thể cùng cách đấy.”


“Hòa ly? Đây là mưu ma chước quỷ của ai vậy? Miệng người này nói linh tinh, vớ vẩn, một chút khẩu đức cũng không giữ lại?” Cung Viễn Hòa đang bơi chèo thì dừng lại nghi ngờ nhìn Minh Phỉ mang theo mấy phần không vui: “Rốt cuộc nàng muốn nói cái gì? Nàng thật biết sát phong cảnh đấy.”


“Không nên tức giận nha, ta chỉ đùa với chàng thôi.” Đương nhiên Minh Phỉ sẽ không nói cho hắn biết là ai đã nói, cũng không nhìn hắn, tay cầm một mái chèo khác, phối hợp động tác của hắn, khoát nước, chèo thuyền. Cung Viễn Hòa lặng yên một lát rồi chuyên tâm chèo thuyền.


Hai người đồng tâm hiệp lực chèo thuyền đến giữa hồ, nơi này sương trắng nhàn nhạt như màn lụa mỏng bao phủ tứ phía, tất cả những huyên náo, ồn ào, nóng bức như không còn nữa, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót trong rừng quế vọng lại từ xa, không gian xung quanh cực kì tĩnh mịch.


Nhìn nam nhân trầm mặc đối diện, đột nhiên Minh Phỉ có chút mất hồn, giống như có thứ gì bị nàng nắm chặt trong tay yên lặng không tiếng động thoát ra ngoài, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể nào nắm chặt được.


Cung Viễn Hòa thu hồi mái chèo lại, thấy Minh Phỉ còn đang nắm chặt mái chèo trong tay không thả thì nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, nhận lấy mái chèo cất đi xong rồi nhỏ giọng nói: “Tại sao đột nhiên lại không vui? Có phải là ai đã làm nàng tức giận rồi không? Chỉ cần nàng vui vẻ, thì lấy ta ra trút giận cũng được, ta bảo đảm sẽ không cãi, cũng không đánh lại nàng đâu.”


Minh Phỉ thở dài một hơi, ngẩng mặt lên nhìn hắn cười rực rỡ, nói khoa trương: “Ta bị người khác khinh bỉ. Cảm giác rất buồn bực! Chàng nói phải làm thế nào mới được?”


Cung Viễn Hòa cầm lấy tay nàng đặt lên mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Thật xin lỗi! Mặc dù ta hiểu rõ nói cái này không có ý nghĩa nhưng vẫn thật xin lỗi nàng.”