Editor: Lovenoo1510
Rượu và thức ăn được dâng lên đầy đủ, Minh Phỉ dặn dò tiểu nhị làm cho Kim Trâm và Tẩy Tụy mấy món ăn nổi tiếng ở Xan Hà, rồi phân phó hai người bọn họ: “Khó có khi được đi một chuyến, các ngươi tự mình dùng cơm đi, nơi này không cần các ngươi phục vụ nữa.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn dư lại hai vợ chồng, Minh Phỉ mới rót đầy rượu, lại tự mình múc một chén canh Hoa hương đông qua cho Cung Viễn Hòa: “Trước khi ăn cơm uống chút canh, rất tốt cho thân thể.”
Cung Viễn Hòa rõ ràng nhìn qua là thấy không muốn uống chút nào, nhưng vẫn thuận theo nàng uống, đang muốn đưa tay ra lấy ly rượu, thì Minh Phỉ lại gắp một đũa gà xé tay hấp muối cho hắn: “Ăn trước ít đồ lót bụng rồi hãy uống rượu.”
Cung Viễn Hòa nhìn nàng bất đắc di, thấy nàng cười nói tự nhiên, mong đợi nhìn hắn, nên hắn không thể làm gì khác hơn là để ly rượu xuống, nghe theo an bài của nàng, ép buộc mình vùi đầu vào dùng bữa. Minh Phỉ cảm thấy không sai biệt lắm, mới giơ ly rượu lên: “Phu quân, một ly này vì hai ta có thể thành phu thê mà uống.”
Mắt Cung Viễn Hòa léo sáng, khóe miệng khẽ nhếch, ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu.
Minh Phỉ lại gắp một đũa cá cho hắn, nhìn hắn ăn xong, mới rót đầy một ly: “Một ly này, vì chàng trong hoàn cảnh gian khổ như này vẫn có thể thành tài, chưa từng hoang phí bản thân mà uống.”
Cung Viễn Hòa yên lặng không nói, mỉm cười uống, bởi vì thấy Minh Phỉ lại nâng đũa, nên chủ động gắp một đũa đậu hũ Kỳ Lân ăn, cười nói: “Chén thứ ba này, nàng muốn uống vì cái gì?”
Minh Phỉ cười cười: “Chén thứ ba này, chính là thϊế͙p͙ thân kính phu quân. Có người gặp khổ nạn mà cam chịu, ngay cả biết có người yêu thương nhưng cũng không tôn trọng; có người gặp khổ nạn mà tự mình vươn lên, lại vừa yêu thương người trong lòng vừa tôn trọng…….”
Hôm nay nàng nói thϊế͙p͙ thân phu quân cái gì đó đều có thứ tự, Cung Viễn Hòa đưa tay nắm chặt ly của nàng: “Nàng cũng có quan điểm giống Vương lão gia tử sao? Muốn bảo ta cũng như vậy?” Nàng rất biết khuyên người, nhưng lại chưa từng nói đến đáy lòng hắn.
Minh Phỉ để ly rượu xuống: “Phu quân phải cẩn thận chú ý ly rượu thứ nhất, vì cái gì mà uống.”
Ly rượu thứ nhất, là vì hai người bọn họ có thể thành phu thê mà uống. Là phu thế, thì sẽ cùng phúc cùng họa, cùng lùi cùng tiến. Cung Viễn Hòa nhíu mày, trong mắt toát lên chút ý cười chân thành: “Vậy nàng nghĩ như thế nào?”
Minh Phỉ nói: “Chàng chưa bao giờ nói với ta chính chàng muốn làm đến mức độ nào.” Vương lão gia tử nói, hắn chỉ muốn lấy lại toàn bộ gia sản là đang nói dối, nếu chỉ là muốn lấy lại gia sản, thì một mình hắn cũng có thể làm được, không cần phải đi cầu xin Vương lão gia tử. Nàng cùng hắn chung đụng đã lâu, nhưng lại không biết hắn muốn làm đến mức độ nào.
Cung Viễn Hòa thở dài: “Nàng cho rằng ta muốn đến đâu?”
Minh Phỉ thử dò xét nói: “Tất cả đều chết cũng không hả giận, thật ra chàng cũng không coi trọng tiền tài……….”
Cung Viễn Hòa cúi đầu, gắp cho nàng một đũa cá: “Dùng trước ít đồ đã.”
Vẫn không muốn nói cho nàng biết sao? Minh Phỉ không thể làm gì khác là cúi đầu dùng bữa, hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Nếu như ta nói cho chàng biết, thật ra ta có thể hiểu được tâm tình của chàng, không dám nói là hiểu rõ nhất, nhưng tối thiểu cũng hơn so với người khác một chút, thì chàng có tin hay không?”
Cung Viễn Hòa bật cười: “Không dám nói là hiểu rõ nhất, nhưng tối thiểu cũng hơn so với người khác một chút, đây còn không phải là hiểu rõ nhất sao?”
Minh Phỉ cũng cười, vươn tay cầm lấy tay của hắn: “Tóm lại, không phải là không biết gì cả, bởi vì loại đau đớn này, ta cũng đã từng trải qua. Hơn nữa, chàng mạnh khỏe thì ta mới có thể tốt, lợi ích liên quan tới nhau.”
Trong chuyện này, hắn hoàn toàn có thể cùng nàng.
Lợi ích liên quan tới nhau…. Cung Viễn Hòa tỉ mỉ thưởng thức một hồi mái hiên, không nhịn được cười khổ, chỉ là lợi ích liên quan tới nhau. Nhưng hắn có thể oán được ai? Đây đều là hắn tự tìm.
Minh Phỉ thấy hắn cười khổ, chỉ nghĩ hắn vì chuyện trong lòng mà đau khổ, tiếp tục nói: “Tại sao lại muốn báo thù? Tại sao lại muốn phân chia tài sản? Bởi vì muốn trải qua những ngày thật tốt, muốn sống sung sướng. Nói thật, lời nói của Vương lão gia tử rất có đạo lý, nếu báo thù sau đó phân chia gia sản, ngược lại sẽ không thể trải qua nhưng ngày tốt đẹp, vậy thì có ý nghĩa gì? Lời của hắn có đạo lý, nhưng ta thấy dáng vẻ vừa rồi của chàng, trong lòng ta lại thấy không ổn. Chính chàng nói, chúng ta là phu thê, sẽ trải qua một đời, trải qua những ngày tốt đẹp mới là quan trong nhất. Cho nên, chàng nghĩ làm gì, phải nói thật với ta, dù là ta không thể trợ giúp được gì cho chàng, thì tối thiểu ta cũng có thể cổ vũ chàng, giúp ra oai, đưa ra chủ ý.”
Trọng điểm Cung Viễn Hòa bắt được trong đó có một câu nói, nàng thấy hắn khó chịu, trong lòng nàng cũng không thoải mái. Hắn đưa mắt lên nhìn nàng nghiêm túc: “Lời nàng vừa mới nói đều là thật? Nàng thật sự cảm thấy ta vui vẻ mới là quan trọng nhất?”
Minh Phỉ gật đầu: “Đúng, chàng vui vẻ là quan trọng nhất. Trên đời này có hai thứ không thể mua được, đó là sức khỏe và hạnh phúc. Nếu bảo chàng buông tha bà ta, tất nhiên sau này chúng ta ít nhiều sẽ gặp phiền toái, nhàn thoại cũng ít đi rất nhiều, có lẽ con đường làm quan của chàng cũng sẽ bằng phẳng hơn, nhưng trong lòng chàng cả đời này cũng sẽ không sung sướng, có phải vậy không?” Cung Viễn Hòa không kìm được lòng gật đầu: “Đúng, dễ dàng bỏ qua cho bà ta, thì cả đời này ta cũng không sung sướng gì.”
“Nhưng, giống như lời Vương lão tử từng nói. Chàng dốc sức bức bách tất cả chi thứ hai, cũng sẽ gây cho chàng rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực, đối với chàng cũng không có chỗ nào tốt. Rồi những năm tháng sau này, chàng sẽ vô cùng mệt mỏi, có lẽ bây giờ chàng cảm thấy không sao cả, nhưng nếu chàng có hài tử” Minh Phỉ dừng một chút, “Chàng đặc biệt yêu mến, hận không thể nâng niu như tâm can bảo bối, chàng thấy bọn họ vì vậy mà chịu uất ức, bị suy sụp, chàng có thấy hối hận không?”
Minh Phỉ nói đến đây, nghĩ đến mình sẽ có một hài tử dễ thương, trắng trẻo béo mập nhỏ bé ôm cổ nàng nũng nịu gọi một tiếng nương, lòng của nàng lập tức mềm thành một vũng nước. Là người của hai thế giới, quả thật tâm lý tuổi tác của nàng cũng đến lúc có thể tiếp nhận được hài tử, mặc dù bây giờ thời cơ không tốt không thể có, nhưng khi có, nàng đều muốn đem mọi thứ tốt nhất cho nó, không muốn nó trải qua đau khổ giống cha mẹ nó.
Cung Viễn Hòa nhạy bén phát hiện ánh mắt Minh Phỉ thay đổi, dịu dàng như nước, ánh mắt ấy, hắn chỉ thấy khi Minh Phỉ ở cùng Thái Quang Đình, Minh Ngọc, Quang Hoa, còn mơ hồ gặp qua trong mộng. Rõ ràng là đang nói chính sự, nhưng tim của hắn lại rối loạn, không tự chủ được đoán nàng có phải đang nghĩ đến hài tử của bọn họ hay không. Hắn xuất thần nhìn sóng mắt dịu dàng của Minh Phỉ, cảm thấy nàng đẹp hơn bao giờ hết.
Minh Phỉ còn đang chờ hắn trả lời, thấy hắn không những không đáp lời, ngược lại còn yên lặng nhìn nàng chằm chằm, thấy vậy nàng rất thẹn thùng, không khỏi nhẹ nhàng lườm hắn một cái: “Chàng nhìn cái gì? Ta đang hỏi chuyện chàng đấy.”
“À, à.” Cung Viễn Hòa thu hồi ánh mắt, giọng nói dịu dàng xưa nay chưa từng có: “Nàng nghĩ kỹ hơn ta, vậy nàng nói, chúng ta nên làm gì?”
“Mục đích chủ yếu của chàng là muốn bà ta không có kết quả tốt, cũng không phải muốn lấy lại tiền bạc. Đúng không? Muốn trả thù kẻ địch, là muốn hắn khó chịu đồng thời phải làm mình vui vẻ có phải không? Đả thương địch một nghìn tổn hại mình tám tram là chuyện không đáng, chàng hẳn sẽ không làm như vậy đi?”
Sau khi lấy được khẳng định của Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ tiếp tục nói: “Như vậy ta cảm thấy được, chuyện này có thể chia ra làm hai bước. Thứ nhất, số lượng tiền bạc nhất định phải rõ ràng, những chuyện tiền bạc mà bà ta làm cần tiết lộ thì nên tiết lộ, thủ đoạn ôn hòa một chút, sau tính toán rõ ràng các khoản chi, cái gì bỏ qua được thì nên bỏ qua, không cần thiết ép chặt, chừa chút đường sống, không phải muốn ai cảm kích, cũng không phải là thương hại mà thả bà ta, coi như tốn tiền chuẩn bị cho bước tiếp theo. Bà ta không biết xấu hổ cũng không sao, chỉ cần mọi người đều biết bà ta thật sự là người như thế nào, tương lai bất luận bà ta ầm ĩ như thế nào, cũng sẽ không có lý do, cũng như đứng không nổi.
Thứ hai, một số việc của bà ta, không thể đưa lên mặt bàn mà nói chuyện cũng coi như thôi, dù sao kêu la ra bên ngoài đối với danh tiếng của Cung gia cũng đều bị tổn hại, theo đó chúng ta cũng không có mặt mũi, chèn ép quá còn có thể bị phá đám. Mà không bằng, trong lòng mình hiểu rõ là được, tìm biện pháp khác trừng trị bà ta. Chu di nương và bà ta không phải là đang làm ầm ĩ sao? Chúng ta sẽ thêm một cây đuốc giúp bọn họ, thêm bó củi, bảo bọn hắn tự mình đi đốt. Còn chúng ta vẫn làm chất nhi chất tức hiếu thuận độ lượng, thương xót đệ muội ca ca tẩu tẩu, chúng ta chỉ cần trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn, ngồi ở bênh cạnh xem náo nhiệt, chờ bà ta chết không tử tế là được, chàng nghĩ xem có được hay không?”
Cung Viễn Hòa lẳng lặng nhìn nàng: “Nếu nắm lửa này đốt không cháy thì sao?”
Minh Phỉ trả lời hắn rất chắc chắn: “Cháy sạch, nhất định là cháy hết, bà ta và những người làm hại chàng đều sẽ không có kết cục tốt.
Lùi ra để tiến vào, tiến vào rồi lại lùi ra, chàng thông minh hơn ta, tự nhiên là biết nên làm thế nào.”
Hắn đã trải qua rất nhiều hiểm ác, vẫn có thể thuận lợi sống sót, vốn nhìn cũng thấy hắn là người thông minh giỏi lựa chọn, chỉ là hận ý quanh năm suốt tháng trầm tích quá sâu, người lại còn trẻ, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, mới có thể đi vào ngõ cụt. Muốn nàng nói ra những chủ ý này, nhất định hắn cũng có thể dự đoán được, nhưng nút thắt trong lòng hắn, sẽ phải từ từ chải chuốt mới có thể cởi ra.
“Được, ta nghe nàng, Từ từ đi, coi như không vì bản thân ta, không vì Cung gia, cũng phải vì nàng và hài tử của chúng ta mà suy nghĩ một chút, ngày mai ta liền đi tìm Vương lão tử. Cho dù có cữu cữu chịu trách nhiệm, thì chuyện này vẫn cần ông ấy ra mặt.” Cung Viễn Hòa sảng khoái đồng ý. Hắn còn nhớ rõ trận tranh chấp kia giữa hắn và nàng về việc diệt cỏ có giệt tận gốc hay không. Lúc đó hắn tức giận, là bởi vì hắn ý thức được, chuyện này không phải ai có thể thuyết phục được người kia, mà là bất đồng quan điểm, cho nên không có cách nào phối hợp. Vốn hắn nghĩ mình đã thật sự đắc tội nàng, nhưng sau khi biết được quan điểm này của nàng, hắn lại càng không dám nói cùng nàng mấy lời, có một số việc, chỉ sợ sau khi nàng biết, sẽ càng nghĩ hắn lòng dạ độc ác, không chừa đường lui cho mình nữa.
Minh Phỉ thấy hắn đồng ý trôi chảy như thế, ngược lại có chút chần chờ: “Chàng thật sự đã nghĩ thông suốt rồi?” Theo như ý nghĩ của nàng, đầu sỏ gây chuyện là Cung Nhị phu nhân và Chu di nương, mấy công tử tiểu thư Cung gia khác, không tính là thâm thù đại hận với Cung Viễn Hòa, không có việc gì quan trọng hơn con người, lý lẽ rõ ràng là về sau, thích thì lui tới nhiều hơn, không thích thì không lui tới nữa.
Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười: “Thật sự đã nghĩ thông suốt. Ta coi trọng việc nàng đối với ta một mảnh tâm ý, nàng không bỏ được khi thấy ta khổ sở, bảo ta bỗng nhiên sẽ không khổ sở được sao.” Nói xong thì chứng nào tật đấy, hướng Minh Phỉ nháy mắt: “Nàng không phải là còn muốn cùng ta uống ly rượu thứ ba sao? Bây giờ có thể rồi.”
Minh Phỉ cười rót đầy một ly rượu, đang muốn châm ly thứ hai, thì Cung Viễn Hòa đè bầu rượu lại: “Chúng ta cùng uống ly này.” Nâng ly rượu lên đưa tới trước mặt Minh Phỉ: “Nàng uống trước đi.”
Minh Phỉ theo lời uống nửa ly, hắn cười xấu xa lấy ly về, liền kề vào dấu môi của nàng uống nốt nửa ly rượu: “Phỉ Phỉ, thật ra tối nay ta rất vui vẻ.”
Minh Phỉ nhìn thấy bờ môi của hắn ngậm tại nơi dấu vết miệng của nàng trên ly rượu, rượu mạnh bùng lên, mặt và cổ đều đỏ bừng.