Cung Viễn Trật chợt nghe lời này của Cung Viễn Hòa, hai mắt đột nhiên trợn to, ngơ ngác nhìn Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa thương xót nhìn hắn cười: "Nhị đệ, người bao giờ cũng muốn to lớn hơn, có một số việc, cũng không phải đệ cự tuyệt biết, cự tuyệt suy nghĩ, là có thể coi như thật sự không có xảy ra." Hắn không để ý tới Cung Nhị phu nhân nữa, phủi bụi trên bào tử, đỡ eo đi vào nguyệt môn (cửa hình mặt trăng tròn).
Cung Nhị phu nhân nghỉ một chút mới phản ứng kịp, cả giận nói: "Ngươi đứa con bất hiếu này, tại sao ta rước lấy phiền phức cho phụ thân ngươi được chứ? Ông ấy làm quan mấy chục năm ở bên ngoài, đều là một mình ta ở nhà hầu hạ công bà, thay ông ấy quản lý chuyện trong nhà, lại tân tân khổ khổ nuôi các ngươi khôn lớn, hôm nay vậy mà ngươi nói là ta gây phiền toái cho ông ấy? Ngươi nói rõ ràng cho ta! Tại sao ta lại rước lấy phiền phức cho ông ấy hả?"
Trong đầu Cung Viễn Trật còn lẩn quẩn lời nói của Cung Viễn Hòa: "Người bao giờ cũng muốn to lớn hơn, có một số việc, không phải đệ cự tuyệt biết, cự tuyệt suy nghĩ, là có thể coi như thật sự không có xảy ra." Hắn nghiêm túc lặp lại những lời này, đột nhiên đã hiểu ra cái gì đó, nhìn Cung Nhị phu nhân đang lảm nhảm, nước mắt chảy xuống.
Vốn Cung Nhị phu nhân thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, rất là tức giận, giờ phút này thấy hắn không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn mình rơi lệ, sợ nhảy dựng lên, lấy tay sờ mặt của hắn: "Con làm sao vậy? Con khóc cái gì? Có phải có ai ức hϊế͙p͙ con hay không?"
Cung Viễn Trật khẽ gạt tay của bà ta ra: "Sau này không nên tùy tiện muốn chết muốn sống nữa, viện tuy rằng lớn, nhưng sẽ truyền ra bên ngoài, thật sự rất mất mặt. Người muốn đi kiện đại ca bất hiếu, trước tiên phải suy nghĩ, làm như vậy người có thể được cái tốt gì, phụ thân có thể được cái tốt gì, chúng ta có thể được cái tốt gì?" Tại sao hắn tại khóc, hắn cũng không biết. Nhưng hắn hiểu một chuyện, từ nay về sau, đại ca sẽ không còn là đại ca trước kia, giữa huynh đệ bọn họ, cũng sẽ không còn những ngày ngủ chung giường, nói chuyện thâu đêm nữa.
Cung Nhị phu nhân chưa từng nhìn thấy Cung Viễn Trật như vậy, đột nhiên, đứa nhi tử thành thật mang theo chút nóng nảy, mềm yếu lại mang theo chút chánh nghĩa, trở nên rất xa lạ, xa lạ đến nổi làm cho bà ta có chút sợ hãi. Nhưng lời cáo buộc của Cung Viễn Trật, đã làm cho bà ta đau nhói thật sâu, bà ta không chút nghĩ ngợi vung lên tay, đánh Cung Viễn Trật một bạt tai, lạnh lùng nói: "Ta muốn làm như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi tới dạy ta! Nếu như ngươi ghét bỏ ta làm mất mặt của ngươi, thì có thể không nhận thân mẫu ta đây! Muốn thể diện đúng không? Vậy ngươi đi tranh cái Cử nhân, tranh cái Thứ Cát Sĩ đến cho ta xem ah!"
Cung Tịnh Kỳ vội vàng tiến lên kéo hai người ra, khuyên nhủ: "Đều nói ít đi một câu đi! Đây là muốn để cho người ta chê cười chúng ta ư."
Bị Cung Viễn Trật náo loạn một trận, Cung Nhị phu nhân cũng không còn ý định tiếp tục ồn ào, dù sao nói thật ra, bên kia cũng không có thứ gì đặc biệt đáng giá, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Chu di nương và Cung Nghiên Bích thấy thế, vội bước nhanh đi theo.
Cung Tịnh Kỳ đau lòng bước đến sờ khuôn mặt của Cung Viễn Trật: "Nhị đệ, có đau hay không?"
Cung Viễn Trật khẽ nghiêng mặt, trong giọng nói tràn đầy oán giận: "Tam tỷ, xưa nay tỷ là một người hiểu chuyện, tại sao muốn nghe theo mẫu thân hồ đồ như vậy? Nếu bà thật sự đụng chết ở chỗ này, người ta sẽ xem đại ca thế nào? Xem nhà chúng ta như thế nào? Thể diện của Cung gia để vào đâu?" Trong lòng hắn còn có một câu, hành động như vậy, là hành động của những bát phụ (người phụ nữ đanh đá) nông thôn thô bỉ trên đường phố kia, không phải là hành động của người nhà chúng ta nên có.
Ánh mắt của Cung Tịnh Kỳ chợt lóe lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tính tình của mẫu thân cũng không phải đệ không biết, bà quyết định làm chuyện gì, ai có thể ngăn được? Huống chi những năm gần đây, tính tình của bà càng ngày càng kỳ quặc, lúc phát tác càng thêm liều mạng. Trừ phi phụ thân ở đây thì đỡ hơn nhiều." Ngay cả Cung Trung Tố ở đây, chỉ cần ầm ỹ mấy câu, Cung Nhị phu nhân cũng sẽ nói năm đó bà ta hầu hạ công bà bệnh nặng, lại nuôi Cung Viễn Hòa khôn lớn, xử lý buôn bán trong nhà, lấy tiền chạy chức quan cho Cung Trung Tố, bà ta làm trâu làm ngựa làm nhiều năm như vậy, còn phải chịu cơn giận không đâu của ông ấy. Nói không bao lâu, Cung Trung Tố ngại bà ta không nói đạo lý, cũng có chút né tránh.
Cung Viễn Trật trầm mặc một lát, nói: "Ta biết rõ, ta vẫn không vượt qua Thi Hương, để cho bà cảm thấy ở trước mặt đại ca không ngốc đầu lên được, trong lòng đè nén. Bà một lòng một dạ chờ ta qua thi Hương, nói một hôn sự tốt cho ta, là ta làm cho bà thất vọng. Nhưng ta nghe nói, con người khi còn sống, Phúc Lộc đều là trời định, tranh cũng tranh không được, không thể cưỡng cầu. Tỷ có cơ hội thì hãy khuyên bà nhiều thêm một chút, cứ tiếp tục ồn ào như vậy đối với ai cũng không có lợi. Ca ca không còn là ca ca trước đây nữa rồi."
Cung Tịnh Kỳ kinh hoảng nói: "Đệ nghe nói cái gì rồi? Ca ca hắn làm cái gì?"
Cung Viễn Trật sai gã sai vặt cầm cái bao quần áo tới đưa cho nàng: "Tỷ mở ra xem một chút đi."
Cái áo khoác lông chồn gấm màu tím, phía trên còn lưu lại mùi hoa mai nhàn nhạt, là mùi hương Cung Viễn Hòa thích nhất. Cung Tịnh Kỳ giật mình nói: "Đây không phải là áo khoác của ca ca sao? Ta nhớ năm ấy mẫu thân làm cho chúng ta mỗi người một cái, ta và tỷ tỷ là màu đỏ, ca ca là màu này, đệ là xanh ngọc, Tứ đệ còn nhỏ nên không làm. Như thế nào lại nằm trong tay đệ?"
Cung Viễn Trật cười khổ một tiếng: "Từ tiệm cầm đồ Xuân Hòa trả giá cao chuộc ra. Vốn là ta không có biên lai cầm đồ, người ta không chịu đưa cho ta, là ta nhờ Thiệu Ngũ Ca cầu xin hộ, ra giá gấp ba, lại viết giấy bảo đảm, nói rõ nếu xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm mang quần áo trở về, bạc lúc trước không lấy một xu, lúc này mới chuộc trở về."
Cung Tịnh Kỳ rất nhanh liền hiểu: "Là ca ca đi cầm đồ sao?"
Cung Viễn Trật gật đầu: "Hôm nay ta đi học liền nhìn thấy mấy đồng học nhìn về phía ta nháy mắt ra hiệu, hỏi ta một vài vấn đề không giải thích được. Trong lòng ta không vui, mặc kệ không để ý bọn họ, sau đó Chu Tiệm kéo qua một bên, nhỏ giọng hỏi ta, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không, hiện tại khắp nơi đều đang đồn đãi, ca ca đi Xuân Hòa cầm quần áo, vì mười mấy lượng bạc lại cùng người ta tranh cải nửa ngày, tranh đến đỏ mặt tía tai. Bây giờ người ta cái gì cũng nói."
Ngoài sáng trong tối đều là nói Cung Nhị phu nhân và Cung Viễn Hòa, tân nương tử bất hòa, ép hai người lập bếp khác, lại không cho phí sinh hoạt, làm hại Cung Đại công tử từ trước đến giờ tiêu tiền như nước, không thể không đi cầm quần áo bổ sung bề mặt, những lời đó rất khó nghe, không đề cập tới cũng được.
Cung Tịnh Kỳ giận đến mặt đỏ rần: "Hắn cũng thật là quá đáng, cái này rõ ràng chính là cố ý đánh vào mặt của chúng ta. Hắn và nàng ta, làm sao mà thiếu mấy chục lượng bạc này chứ? Làm ầm ĩ như thế kia, cũng không ngại mất mặt. Thực sự quá phận, dầu gì mẫu thân nuôi hắn lớn như vậy, lại lo liệu cho hắn thú thê, chỉ vì một chuyện không như ý, phải đi hại chúng ta như vậy, chờ ta đi tìm bọn họ!"
Cung Viễn Trật kéo nàng ta lại: "Tỷ đi làm cái gì? Tự mình còn chưa đủ mất mặt sao? Mẫu thân đúng thật là chưa từng cho bọn họ một lượng bạc một đồng xu, đại ca từ trước đến giờ đều phóng khoáng, chút bổng lộc ít ỏi kia, còn chưa đủ hắn mời bằng hữu đến Xan Hà Hiên ăn cơm. Hắn còn phải nuôi gia đình, chẳng lẽ tỷ còn muốn hắn lấy đồ cưới của tẩu tẩu ra dùng?"
Cung Tịnh Kỳ gấp đến độ dậm chân: "Đệ nhá! Làm sao lại không có tâm nhãn như vậy? Cái này rõ ràng là bọn họ cố ý! Cố ý đánh mất thể diện Quan Lão Gia của hắn đến tiệm cầm đồ làm bẽ mặt chúng ta! Nếu thật sự thiếu tiền, có cái gì không thể từ từ nói? Coi như mẫu thân không chịu cho, nói với ta, ta nghĩ cách cũng giống như nhau. Nếu không có tiền, tại sao nhất định phải phân ra? Ai không cho bọn họ ăn, không cho bọn họ mặc?"
"Thật ra hắn không có tự mình ra mặt, là Tẩy Bình đi làm." Cung Viễn Trật đỡ đầu đang loạn thành một đoàn, thở dài nói: "Đại ca cho tới bây giờ đều nhạy bén hơn chúng ta, khi còn bé cùng nhau làm chuyện xấu, đều là chúng ta bị đánh, hắn nhiều lần đều có thể chạy trốn. Lần này tỷ đi tìm hắn, hắn nhất định có thể đẩy sạch sẽ, trái lại còn hỏi cho tỷ á khẩu không trả lời được. Thay vì đi tìm hắn tranh cãi, không bằng suy nghĩ thật kỹ khuyên mẫu thân như thế nào, nên cho bọn họ thì đều cho bọn họ, dĩ nhiên là không làm khó nữa."
Nên cho bọn họ thì đều cho bọn họ, Cung Tịnh Kỳ cúi thấp đầu không nói.
Cung Viễn Trật thấy nàng ta không nói lời nào, nóng nảy, "Tam tỷ, không phải là tỷ không hiểu chứ? Đó vốn chính là đích tôn, sớm muộn gì cũng phải trả lại, Chu Tiệm nói với ta, quan phủ nơi đó đều có công văn."
Cung Tịnh Kỳ trầm mặc một lát, hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn Cung Viễn Trật, trầm giọng nói: "Nhị đệ, đệ là trưởng tử phòng chúng ta, ca ca nói không sai, con người bao giờ cũng muốn to lớn hơn. Đệ nói cũng không sai, đồ của đích tôn sớm muộn gì cũng phải trả lại, nên trả, nhất định phải trả. Nhưng đệ có nghĩ tới chưa, làm sao trả? Lấy gì trả? Những năm gần đây, cuộc sống của ta đệ trôi qua như thế nào? Ăn mặc dùng cái gì? Trong lòng đệ không có tính toán? Phụ thân muốn làm quan, không có nhân mạch, hàng năm phải đưa bao nhiêu bạc đi ra ngoài, tiền từ đâu tới đây? Đồ của hồi môn lúc Tỷ tỷ xuất giá có cái gì, bên trong có bao nhiêu thứ cần cho nàng, đệ không biết à? Còn nữa, tại sao trong nhà cữu cữu đột nhiên trôi qua cuộc sống thật tốt, đệ có từng nghĩ qua chưa?" Còn nữa, đồ cưới của nàng ta, Cung Nhị phu nhân vì Cung Viễn Trật và Cung Viễn Qúy chuẩn bị điền trang tài vật… đón dâu.
Thì ra không phải là nàng ta không hiểu, mà là nàng ta không muốn hiểu, cho nên nàng ta mới có thể bỏ mặc cho Cung Nhị phu nhân làm ầm ĩ. Cung Viễn Trật nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Cung Tịnh Kỳ, đột nhiên châm chọc cười một tiếng: "Tam tỷ là muốn chịu đựng đến sau khi tỷ xuất giá, tất cả những chuyện này liền đều không có quan hệ đến tỷ có phải hay không? Mặc kệ các ca ca ầm ỉ thế nào, gia sản cái nhà này chia làm sao, trả lại như thế nào, cũng không thể chạy đến bà gia (nhà chồng) tỷ, hỏi tỷ muốn đồ cưới của tỷ để trả, phải hay không?"
Vẻ mặt của Cung Tịnh Kỳ nhất thời trở nên rất khó coi, hậm hực nói: "Làm sao đệ nói như vậy! Ta xuất giá rồi, nhưng phải trải qua cuộc sống sau này chính là đệ và Tứ đệ!"
Cung Viễn Trật nghểnh cổ lên, nổi gân xanh: "Ta không hiếm lạ!" Hắn nhìn chằm chằm Cung Tịnh Kỳ, "Các ngươi chỉ muốn tiền, sao không nghĩ tới, thanh danh không dùng tiền mua được hay sao? Ta còn hiểu được liêm sỉ! Chẳng lẽ các ngươi muốn bảo ta cả đời đều bị người cười nhạo, không ngốc đầu lên được?" Khó trách được nhà người bình thường đều không thể nào coi trọng nhà bọn họ, cứ mãi châm chọc tổ tiên nhà bọn họ là thương hành khởi gia (lập nghiệp bằng con đường buôn bán), toàn thân đầy hơi tiền, không biết được cái gì là hành vi của Thánh Nhân.
Cung Tịnh Kỳ thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, mắt trợn trừng, gân xanh trên cổ cũng nổi rằn lên, ngực giận đến nhô lên nhô xuống, nắm tay siết chặt, không khỏi vừa sợ vừa không đành lòng, đi đến vuốt ngực của hắn: "Tam đệ, đệ đừng vội chuyện không nghiêm trọng như đệ nghĩ đâu! Không phải y phục đã chuộc về rồi sao? Ta sẽ đi khuyên mẫu thân, để mỗi tháng bà phát bạc qua cho ca ca bọn họ, cũng sẽ không có loại chuyện như vậy xảy ra nữa đâu, đệ an tâm học sách của đệ, những chuyện khác có chúng ta, nhé?"
Suy cho cùng đều là thân tỷ đệ (chị em ruột), không lắm thù, chuyện luôn luôn có cách giải quyết. Cung Viễn Trật thật lâu mới buông lỏng xuống: "Ta sẽ đi tìm đại ca, tỷ đi khuyên nhủ mẫu thân. " Lại không nhịn được oán trách một câu, "Trước kia tính tình của mẫu thân không có cổ quái như vậy. Đây là thế nào chứ?"