Hỉ Doanh Môn

Chương 145: Niêm phong viện (một)

Editor: Lovenoo1510
Gần đây Hoa ma ma hận Tử Lăng đến nghiến răng nghiến lợi, thấy Tử Lăng mắt liền bốc hỏa.


Từ khi Cung Nghiên Bích tới bày tỏ rõ mình với Cung Nhị phu nhân như nước nóng nên sẽ đặc biệt vì Minh Phỉ mà chuẩn bị, nàng đã nhận định chính Tử Lăng bí mật tố cáo mình. Kể cả việc mời Tiết Minh Quý làm Đại tổng quản bên này, mua người, bên kia đều đã nhanh chóng phản ánh dần, đều khẳng định cùng Tử Lăng không thoát khỏi quan hệ. Lúc trước bởi vì Minh Phỉ cùng nàng chào hỏi qua trước tiên, mặc dù nàng thường mượn cớ khiển trách Tử Lăng, cho Tử lăng “Đi giầy chật”, nhưng cũng không có động tác lớn gì. Nhưng về sau lại xảy ra sự kiện, cũng làm cho nàng không thể kiềm chế được.


Sau khi Minh Phỉ ở trước mặt Cung Nhị phu nhân làm bộ bị cảm nắng, Cung Nhị phu nhân tìm được cớ, buổi tối hôm đó canh thuốc bổ từ An Nhàn đường liền được đưa tới. Minh Phỉ khước từ, nói chờ chút sẽ ăn, sau đó đổ đi. Sáng sớm ngày hôm sau, liền đổi thành Cung Nhị phu nhân tự mình tới cửa, ép Minh Phỉ, muốn tận mắt thấy Minh Phỉ uống hết, nói ra cho oai, thân thể nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt, sớm vì Cung gia khai chi tán diệp.


Minh Phỉ từ chối không ăn, nói mình đã tốt hơn, Cung Nhị phu nhân liền ở trước mặt nàng uống một hớp canh thuốc bổ, cười lạnh nói: “Cũng không biết chất nhi tức phụ sợ hãi cái gì, không bằng ta trước uống cho chất nhi tức phụ nhìn, nhìn một chút xem ta mất cái gì.”


Thẩm nương tự ái, tự mình nấu canh thuốc đưa tới cho chất nhi tức phụ uống, còn tự mình nếm chén canh, nếu như không chịu lĩnh tình, sau này truyền ra không biết người khác còn bịa chuyện mình như thế nào. Minh Phỉ bị buộc không có biện pháp, đành phải uống xong chén canh kia, Cung Nhị phu nhân vừa đi, Hoa ma ma liền chiếc đũa chọc vào yết hầu của nàng, để cho nàng ói ra sạch sẽ. Tuy nói Cung Nhị phu nhân dám tự mình nếm thử canh, nhưng ai biết trong lòng bà ta lại ẩn dấu ý đồ xấu xa gì? Đương nhiên là không được uống.


Tư vị ói rốt cuộc cũng không dễ chịu, Cung Viễn Hòa đỡ Minh Phỉ dựa nghiêng vào trên giường La hán, lập tức cho người đi mời Đường đại phu. Đường đại phu và Thái gia vẫn luôn quan hệ mật thiết, có thể nói là đại phu mà Trần thị tin cậy nhất. Sau khi hắn nghe Cung Viễn Hòa mờ mịt nói một lần chuyện đã xảy ra, thì tuyệt bút vung lên, mở ra phương thuốc, đặc biệt nói rõ, Minh Phỉ không thể tùy ý ăn những thứ đại bổ kia được, còn nói rất nghiêm trọng.


Cung Viễn Hòa mang theo phương thuốc tự mình đi một chuyến, hoàn toàn lấy cớ đoạn tuyệt chén thuốc Cung Nhị phu nhân được lấy cớ đưa tới. Cung Nhị phu nhân giận đến mức ném vỡ cái chén, nói là có lòng tốt không được báo đáp, nào là chiều chuộng gì đó, so với công chúa nương nương còn chiều chuộng hơn, bao nhiêu người muốn uống canh thuốc bổ mà còn không được uống, ngược lại nàng Thái Minh Phỉ ăn lại có vấn đề. Ăn không vào là giả, chính là ghét bỏ mình tự làm, nghĩ muốn châm ngòi ly gián mới là sự thật đi?


Bề ngoài Cung Viễn Hòa thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Thẩm nương nói những lời này, là làm tổn thương tới tình cảm rồi. Vốn ngài đưa chén thuốc tới, chất nhi đã hết sức cảm kích. Nhưng thuốc có ba phần độc, nghĩ đến đạo lý này mọi người đều biết, nhân sâm kia là đồ tốt chứ? Nhưng cũng có những người không tiêu hóa nổi đồ quá bổ. Chén thuốc đó của ngài chắc chắn là không thích hợp để nàng ấy uống, người cả phòng đều nhìn thấy nàng nôn ra, nhưng Thẩm nương ăn lại không có vấn đề gì. Cho nên nói, đều là do thân thể, vẫn nên để cho đại phu nhìn, căn cứ vào tình hình từng người, từ từ điều trị mới tốt. Nếu không tốt bụng lại thành chuyện xấu, há không phải là được không bù mất sao? Những thứ khác không nói, tốn tiền không hoàn thành chuyện, đó cũng là lãng phí nha.”


Cung Viễn Trật cũng ở tại đây, không nhịn được lên tiếng: “Nương, nếu đại tẩu không thể uống thuốc bổ tùy tiện, thì ngài cũng đừng mù quáng nhúng vào.” Nhưng trong lòng thì cảm thấy hai vợ chồng Cung Viễn Hòa không biết phân biệt. Nương cũng đã tự mình nếm, còn ngại này ngại kia, thật là quá đáng. Suy nghĩ trong lòng một chút lại đặc biệt khó chịu, người một nhà đang tốt đẹp, làm thế nào lại thành bộ dáng này rồi? Cung Viễn Hòa ngày trước dù có thế nào, thì đối với việc nương hắn quan tâm vẫn còn tiếp nhận, hôm nay lại dầu muối không ăn, tốt bụng cũng coi như lừa tâm, một khi đã như vậy, hà tất phải trêu chọc vào phiền toái? Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tất cả mọi người đều thanh tịnh.


Cung Nhị phu nhân giận đến trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Cung Viễn Trật không nói lời nào. Chu di nương cười nói: “Nhị công tử nói lời này có chút không đúng đạo lý. Phu nhân đây là đau lòng đại nãi nãi, hi vọng sớm một chút được ôm chất tôn tử, cũng là an ủi thật tốt hồn thiêng trên trời của đại phu nhân. Đại phu nhân không còn, làm thẩm nương, phu nhân nên gánh vác chức trách của trưởng bối, chiếu cố tiểu bối, như thế nào lại là mù quáng tham gia chứ?”


Cung Viễn Hòa nghe vậy, nhàn nhạt quét qua Chu di nương một cái, Chu di nương vẫn dịu dàng, cười đến vô hại. Cung Nhị phu nhân cũng hài lòng nhìn Chu di nương một cái, một lần nữa nhận lấy chén trà từ Cung Nghiên Bích, đè ép lửa giận, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Thuốc bổ cũng có ba phần độc, nếu canh bổ không được, thì sau này cho đầu bếp làm nhiều món ăn ngon cho nàng một chút, ăn đồ bổ đi.”


Cung Viễn Hòa vừa đáp ứng, Cung Nhị phu nhân lại nói: “Chu di nương ngươi đặc biệt am hiểu món ăn bổ, ban đầu sau khi ta sinh Tứ đệ, thân thể không được tốt, chính là nàng mỗi ngày vì ta tỉ mỉ điều dưỡng, bổ lên. Nếu không, về sau cơm canh của chất nhi tức phụ, liền do Chu di nương làm là tốt rồi.”


Cung Viễn Hòa nghe Minh Phỉ đề cập đến chuyện canh ba ba, lúc này ánh mắt nhìn về phía Chu di nương cũng có chút bén nhọn. Chu di nương cười nhàn nhạt từ chối: “Phu nhân, tỳ thϊế͙p͙ muốn phục vụ ngài. Thật là có tâm nhưng vô lực. Lại không biết khẩu vị đại nãi nãi như thế nào, nếu làm không đúng tâm ý của nàng, không thích ăn, ăn không vô, thì làm cái gì cũng không tốt.”


Cung Nhị phu nhân nghe thấy nàng từ chối, lập tức trầm mặt không hài lòng: “Không biết nàng thích ăn cái gì? Sao không hỏi?”


Chu di nương cười nói: “Đại nãi nãi cũng không phải là mới mời đến một nữ đầu bếp sao? Nghe nói chính là Đại nãi nãi coi trọng thủ nghệ của nàng ta, mới lưu nàng lại. Không bằng gọi nàng lúc rảnh rỗi tới đây, tỳ thϊế͙p͙ dậy nàng, đi nhiều mấy lần, cũng được rồi.”


Cung Nhị phu nhân nghe vậy, quay đầu lại nhìn Cung Viễn Hòa: “Khó có được khi Chu di nương không giấu tài, ngươi xem như thế nào?” Rồi lại không cam lòng thêm một câu: “Chỗ này của ta làm không yên lòng, chính phòng bếp các ngươi làm dù sao cũng nên yên tâm chứ?”


Cung Viễn Hòa cười nói: “Thẩm nương nói gì vậy, cái gì gọi là không yên lòng? Tự ta cũng không ở nhà ăn cơm nhiều năm như vậy sao? Lời này của thẩm nương vẫn là không nên tùy tiện nói, nếu để cho người không có ý tốt kia nghe được truyền đi, không chừng thế nào người ta lại cười nhạo Cung gia đấy. Ngay cả phụ thân cũng bị chê cười, tu thân tề gia trị thiên hạ, nếu phụ thân bị người sâm một bản, nói nhà cũng không trị nổi, thì làm sao làm được quan, người nói hắn phân rõ như thế nào? Chúng ta cũng không thể cản trở phụ thân.”


“Ban đầu Thái gia xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, không phải Thái Quốc Đống vẫn lên trên đó sao?” Cung Nhị phu nhân bĩu môi, xem thường.


Cung Viễn Hòa thở dài: “Thẩm nương, người với người so ra thật đúng là tức chết người. Ngài quên, ban đầu nhà chúng ta cũng không phải đi nhờ phụ thân nhà bọn hắn tìm môn lộ sao? Dù là hiện tại, nói không chừng lúc nào đó, không biết chừng nhà chúng ta lại phải tìm đến nhà bọn họ cũng nên. Người xem, Trần gia có vài người ở kinh thành làm quan, còn có Thái Quang Đình, Chung Thái Phó… Rắc rối trên quan trường rất khó gỡ, ai có thể nói rõ ràng được.”


Cung Nhị phu nhân hơi chậm lại, trầm mặt không nói lời nào.
Hoa ma ma và Kim Trâm bên này vụng trộm đi thăm dò, Minh Phỉ không có ăn canh thuốc bổ bên kia đưa đến, rốt cuộc là ai tiết lộ ra ngoài. Đứng mũi chịu sào bị hoài nghi, chính là Tử Lăng.


Tử Lăng cũng không biết có phải là có tật giật mình hay không, còn chưa có người hỏi nàng, đã lặp đi lặp lại ba tiếng, nàng sợ chó, buổi tối chưa bao giờ dám đi loạn. Mà buổi tối mỗi ngày, Truy Phong luôn được thả ra, Hoa ma ma không tìm được chứng cứ xác thực, nhưng cũng không thể làm gì nàng ta, nên trong lòng tự quyết tâm, phải tìm ra sai lầm, bắt cho được Tiểu Đề Tử.


Lại nói Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa hôm đó mang về bốn con chó lớn, bốn con chó nhỏ. Minh Phỉ cố ý lấy tường rào bên cạnh một tòa thiền viện nhỏ làm ổ chó, vì cố kỵ nam nữ lớn, nên nàng chọn người cho chó ăn cũng là người nuôi chó là bầu ngực già khỏe mạnh ở trong thôn trang. Tiếp đó lại lấy cớ Thi Thiện Đường nhỏ, không đủ cho chó hoạt động, nên buộc chó bằng bốn cái xích sắt lớn ở trên mấy cây cạnh cửa Nguyệt Lượng, xích sắt rất dài, vừa đủ để cho chó hưng phần nhào tới bên cửa Nguyệt Lượng. Nếu ai muốn đi qua nơi này, thì phải cẩn thận chân của mình hoặc là cái mông.


Cung Viễn Hòa đi xem Minh Phỉ bố trí ổ chó, không nhịn được vỗ tay cười to: “Thi Thiện Đường dùng để nuôi chó, chỉ có nàng là nghĩ ra.”
Minh Phỉ lơ đễnh: “Chỉ có nơi này là thích hợp nhất, nếu không Đại gia ngài phất phất ngòi bút vàng, đổi cái tên đi thì như thế nào?”


Cung Viễn Hòa sờ cằm cười nói: “Theo ta nghĩ, bình thường nơi này không nên để người nhìn thấy, chỉ cần canh giờ qua lại dọn dẹp vệ sinh một chút, hai người chúng ta đúng giờ qua cho ăn là được.”


Nếu thường xuyên có người nhìn, ví như người bên Cung Nhị phu nhân kia tới đây, nếu chó nhìn thấy người không phấn chấn đuổi người, thì chính là quấy nhiễu cũng như làm khó dễ một cách trần trụi; Nếu như thả, thì ở trạm gác này đồng nghĩa với thùng rỗng kêu to rồi, sẽ không có ý tứ. Minh Phỉ nghĩ thông suốt, cười vỗ Cung Viễn Hòa một cái: “Quả nhiên chàng làm chuyện xấu là thành thạo nhất.”


Cung Viễn Hòa nói: “Ta đây là làm việc thiện, giúp bọn hắn luyện lá gan thôi.” Rồi đặc biệt giao phó cho Minh Phỉ, kiên quyết tự mình cho ăn, không thể để cho chó đói bụng, tránh bị người đầu độc.


Có bốn con chó giữ cửa này nàng nhìn cũng mềm cả chân, Minh Phỉ liền yên tâm có dũng khí sai mọi người đem lụa mỏng gấm vóc ở trong sân, tất cả đồ có chút giá trị nhận được ở khố phòng, để vào một  gian, trong ngoài khóa bằng hai cái khoá lớn cực kỳ chắc chắn.


Trước tất cả đều thuận lợi, lúc thu được đến sân thứ tư, thì bên kia cửa Nguyệt Lượng lại ồn ào náo động. Lại là Cung Nhị phu nhân dẫn bọn người Cung Nghiên Bích, Cung Tịnh Kỳ ở đó nổi bão. Huyên náo cả đám tôi tớ cùng đi phía sau vây quanh xem náo nhiệt.


Cung Nhị phu nhân sợ chó cắn, không có can đảm vượt qua cửa Nguyệt Lượng, chỉ đứng ở nơi đó gào khóc, muốn gặp lại sợ tìm chết. Không có lý do cụ thể gì, chỉ lặp đi lặp lại một câu nói, nuôi Bạch nhãn lang, bà ta còn chưa có chết, liền tính kế chi thứ hai gì đó. Bày biện bên kia trong phòng, có rất nhiều đồ là bà ta thấy trong phòng đích tôn trống không, nên liền lấy từ chi thứ hai qua bày biện, ai biết bây giờ lại để cho người ta cầm đi, thật là thiên lý khó dung. Còn có, bà ta cực khổ nuôi Cung Viễn Hòa, bây giờ chỉ đi nhìn một chút cũng không thể được, để nhiều chó dữ cản như vậy, đây là có tính toán gì? Vì vậy bà ta khóc lớn gọi tên Cung Trung Tố và Tiết thị.


Có người báo lại, nhưng căn bản Minh Phỉ không để ý tới, tiếp tục sai người vận hành đâu vào đấy. Còn đặc biệt cường điệu, nếu như có thể tăng nhanh tốc độ, trước khi trời tối có thể niêm phong được tất cả trong viện, thì mỗi người sẽ được thưởng một lượng bạc. Vì vậy, mọi người càng làm với khí thế ngất trời, ngay cả mẹ con Kim thị ở dưới bếp cùng lão bà của Tiết Minh Quý cũng tới giúp một tay.