Hỉ Doanh Môn

Chương 129: Xúi quẩy

Editor: Trịnh Phương.


"Thẩm thẩm, có việc gì chất tức (*) không làm được thì ngài liền dạy bảo, ta nhất định không dám không nghe. Nhưng mà chất tức cũng chỉ là vì sợ làm thẩm thẩm thêm mỏi mệt, cho nên đau lòng vì thẩm thẩm mà thôi, ngài cần gì phải nói như vậy? Chẳng lẽ thẩm thẩm đau bao tử, choáng váng đầu là vì nghe chất tức khóc mà sinh bệnh? Nói như vậy, bảo ta làm sao ngẩng đầu trước mặt hạ nhân đây?" Minh Phỉ khóc lóc nỉ non, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Đám người Hoa ma ma đang chờ ở bên ngoài càng thêm rối loạn tưng bừng.


(*) Chất tức: Xưng hô đầy đủ là chất nhi tức phụ, nghĩa là cháu dâu, nhưng đặt nguyên cụm trong câu thì không hay lắm nên mình rút gọn.


Tân nương tử vào cửa liền khóc, đây cũng không phải là chuyện may mắn gì, làm gì có ai thích, nhưng ngày vui như vậy, nếu không phải là vì xảy ra chuyện gì quá đáng, sao tân nương tử lại khóc? Tất nhiên là vì tức giận! Hơn nữa không phải là cơn tức bình thường! Mọi người lại bắt đầu xôn xao bàn luận về của hồi môn Thái gia đưa tới.


Cung Nhị phu nhân cũng có chút ngẩn người, ngay sau đó lại có chút hoảng hốt. Trong ấn tượng của nàng, Minh Phỉ là một đứa nhỏ điềm đạm đáng yêu, mặc dù chững chạc, nhưng cũng là một nữ tử miệng lưỡi bén nhọn, nàng không ngờ tới phương thức mâu thuẫn của Minh Phỉ với nàng lại là khóc lóc, mà không phải là phản bác. Nàng một mặt cảm thấy xúi quẩy, một mặt lại sợ chuyện như vậy truyền đi, người ta nói nàng không bao dung tân nương tử, bức bách đến nỗi khiến người ta phải bật khóc.


Nàng chỉ cảm thấy hai bên huyệt thái dương không ngừng nhảy lên, biết rõ chính mình bị Minh Phỉ tính toán, lại chỉ có thể chịu đựng, nàng tức giận đến không muốn mở miệng, chỉ lấy mắt nhìn Cung Tịnh Kỳ. Cung Tịnh Kỳ vội vàng tiến lên khuyên Minh Phỉ: "Tẩu tẩu (chị dâu) tốt, tẩu đừng khóc, ngày đại hỉ lại khóc, sẽ khiến người ta chế giễu. Tính cách của mẫu thân ta xưa nay đã như vậy, tương đối thẳng thắn, nói chuyện không dễ nghe, nhưng trong lòng lại rất thương tẩu, nếu không thì nàng sẽ không bận rộn chuẩn bị vì hỉ sự của tẩu cùng ca ca đến nỗi mệt mỏi đến sinh bệnh. Vốn chính là một chút hiểu lầm nhỏ, nói rõ là tốt rồi, nếu để thân gia (nhà người thân) của phu nhân biết, không chừng sẽ sinh ra hiểu lầm gì đó, vậy cho dù có là vì lo lắng cho tẩu thì cũng không xong."


Minh Phỉ đã nhiều năm không gặp Cung Tịnh Kỳ, không ngờ tài ăn nói của Cung Tịnh Kỳ cũng tiến bộ không ít. Nghe ý này, nếu nàng không câm mồm, thì chính là người càn quấy không hiểu chuyện. Cung Nhị phu nhân gây khó dễ cũng không phải là vì muốn gây sự với nàng, mà là vì nàng ta thật sự lao lực quan tâm cho hai phu thê nhà nàng nên mới mệt mỏi sinh bệnh. Lúc này, tiếng khóc cũng dần ngừng lại, Minh Phỉ che mắt cúi đầu: "Ta là bị thẩm thẩm dọa sợ, luống cuống, mong thẩm thẩm không chấp nhặt với chất tức."


Tiểu bối đã xuống nước nhận lỗi trước, Cung Nhị phu nhân cũng không thể lộ ra vẻ mặt khó chịu nữa, miễn cưỡng nói: "Lời nói của ta chính là như vậy, về sau lại có chuyện như vậy, ngươi cũng đừng động một chút là khóc."


A, trước thuận nước đẩy thuyền, sau lại tùy ý quát mắng mình nàng nhiễu sự? Ý tứ của câu nói này chính là như vậy? Mặc dù Cung Nhị phu nhân này tự cho là đúng, ánh mắt thiển cận, nhưng Minh Phỉ cũng không quên chuyện lúc trước. Lần đầu gặp mặt, nàng ta lấy lòng Trần thị, tặng lễ, loại ứng đối khéo léo kia... Tư thái, lời nói, chính là tính cách, đức hạnh không tốt.


Minh Phỉ lập tức đỏ   mắt, nức nở nói: "Thẩm thẩm, chất tức nhát gan, dư thừa nước mắt, nếu có chỗ không đúng, xin ngài thẳng thắn dạy bảo, chất tức không dám trái lời, nếu thật sự khóc, vậy ngài cũng đừng quan tâm, đừng để trong lòng, thật sự là do ta nhịn không được......" Nàng ngu mới có thể cãi nhau cùng Cung Nhị phu nhân, giữ lại một chất tức bất hiếu không vâng lời trưởng bối giữ, Cung Viễn Hòa chắc chắn cũng sẽ không được chỗ tốt nào.


Cung Nhị phu nhân thấy nàng khóc liền phiền, đây không phải là nhà nàng sao? Một buổi sáng tinh mơ liền chạy tới nhà nàng khóc như nhà có tang, a, phi phi phi, trong phòng này có hai người của chi thứ. Xem ra hôm nay hai người này đi theo hai người không phải là vì muốn tính sộ với nàng, Cung Nhị phu nhân không thể làm gì khác hơn là suy yếu mà tựa vào người Cung Tịnh Kỳ, không còn hơi sức, nói: "Không phải là ta nói ngươi, nhưng ngày vui thì không nên khóc như vậy, đi đi, dù sai thì cũng phải báo cáo xong việc trước đã."


Nàng dĩ nhiên biết không thể khóc như vậy, nhưng đây cũng không phải là nhà nàng. Minh Phỉ lập tức lau khô lệ, vô cùng cảm kích mà đi lên đỡ Cung Nhị phu nhân: "Chất tức tới giúp thẩm thẩm, ngài đi chậm một chút."


Cung Viễn Hòa nhìn trái nhìn phải: "Sao lại không thấy Tam đệ cùng Tứ đệ?" Chi thứ hai của Cung gia còn có hai nhi tử, một là Cung Viễn Khoa có cùng mẫu thân với Cung Nghiên Bích, còn một người là nhi tử nhỏ nhất do Cung Nhị phu nhân sở sinh- Cung Viễn Quý.


Cung Nhị phu nhân nhàn nhạt nói: "Tam đệ ở bên ngoài tính toán lại những khoản chi tiêu trong tiệc mừng hôm qua cùng người khác, có rất nhiều việc, chắc là hắn không tới được." Thứ tử này là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của nàng, lại rất được Cung Trung Tố coi trọng, đọc sách không tốt liền cho ra ngoài trong cửa hàng học quản sự, học làm ăn, còn nhỏ tuổi đã có được một thân bản lĩnh về tính toán.


Gia tộc bọn họ, sao lại có đạo lý ngày thứ hai liền tới nhà thu tiền? Cung Viễn Hòa gật đầu một cái, tiện tay chỉ nha hoàn: "Ngươi tới phòng thu chi mời tam công tử qua đây. Nếu không mời được, ta hỏi tội ngươi."


Nha hoàn kia sợ hãi nhìn Cung Nhị phu nhân một cái, rốt cuộc vẫn không dám có ý kiến gì, đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Trong mắt Cung Nghiên Bích cùng di nương của nàng ta cũng đã hiện lên một tia vui mừng.
Cung Viễn Hòa tiếp tục truy hỏi vị trí của Cung Viễn Quý: "Tứ đệ đâu?"


Cung Tịnh Kỳ nói: "Hôm qua hắn chơi đùa quá sức, ra chút mồ hôi, có chút không thoải mái."
Cung Nhị phu nhân hừ một tiếng: "Đi gọi hắn qua đây! Còn nhỏ tuổi đã ham ngủ, lớn lên sao có thể làm được việc gì? Ta còn trông cậy hắn sẽ học giỏi, mang vinh quang về cho gia đình đấy." Sau đó liền bước đi.


Trong lòng Cung Nhị phu nhân không sảng khoái, đương nhiên đi rất chậm, Minh Phỉ vừa lúc có cơ hội cẩn thận quan sát hoàn cảnh một lần, nào là thủy tạ, rừng hoa quế, hồ nhân tạo, nàng đều đã thấy qua, chỉ là ngày trước không chú ý, giờ phút này ngắm nhìn mới phát hiện hồ thủy tạ, rừng hoa quế đều ở bên trong tường rào, nói cách khác, quyền sở hữu thuộc về chi thứ nhất.


Nhà ở, hoa viên của chi thứ nhất chiếm diện tích rộng hơn rất nhiều so với các chi khác, lại liên hệ tới chuyện ban đầu đám người Trần thị nghị luận rằng chi thứ nhất Cung gia có nhiều tiền tài hơn chi thứ hai, nàng càng hiểu rõ lí do khiến Cung Nhị phu nhân không cam tâm. 


Rõ ràng Cung Trung Tố là đương gia (người đứng đầu gia tộc), lại không phân chia tiền tài thành hai phần bằng nhau, tại sao nàng lại không được làm trưởng tức phụ (con dâu trưởng) giàu có? Những năm này, việc nhà cùng việc ở cửa hàng đều do nàng xử lý, cuối cùng giúp người khác nuôi lớn nhi tử không nói, còn phải gắng gượng lấy ra hơn một nửa số tiền trong tay mình, lại không thể tiếp tục làm chủ, bảo nàng làm sao có thể cam tâm? Nếu không có Cung Viễn Hòa, những thứ đồ này đều sẽ thuộc về nhi tử nàng sinh. Hai thân nhi tử (con trai ruột) mỗi người một nửa, thật tốt.


Nhà nhà đều phải trải qua khó khăn riêng, nam nhân kế thừa gia tộc có hai chi như vậy vốn chính là một chuyện phức tạp, nếu thân mẫu của Cung Viễn Hòa chưa chết, vậy cũng cũng đơn giản, nhưng người này đã chết rồi, cho nên liền tạo cơ hội cho người có lòng tham lợi dụng.


Đoàn người chậm rãi di chuyển, tốn chừng thời gian hai khắc (*) mới có thể đi từ An Nhàn đường của Cung Nhị phu nhân tới đại phòng bên chi thứ nhất của đám người Minh Phỉ. Nhưng điểm đến của bọn họ lại không phải chính phòng mà Minh Phỉ đang ở, mà là một căn nhà ba gian xây cao hơn mặt đất, ơ ̉đối diện cửa chính, ngay giữa là một chiếc cửa ra vào sơn son khắc hoa đang mở rộng, hai gian bên cạnh chỉ có cửa sổ, không có cửa ra vào. Đây cũng là chính đường của Cung gia.


(*) Hai khắc: 1 khắc = 15 phút => 2 khắc = 30 phút
Trên bậc thang đá có mấy người quản sự mặc áo xanh xuôi tay đứng thẳng theo thứ tự, nhìn thấy mọi người đi tới, rối rít tiến lên thỉnh an thăm hỏi. Sắc mặt Cung Nhị phu nhân cực kỳ khó coi, trợn mắt nhìn mấy người kia một cái, dẫn đầu đi vào phòng trong.


Minh Phỉ lùi về sau mấy bước, cúi đầu đi sau lưng Cung Viễn Hòa, tiến vào chính đường, chỉ thấy trên bàn dài đã sớm sắp xếp xong mấy chiếc bài vị, từ thái tổ, tổ mẫu, lão thái thái đến Trương thị, bài vị đều được đặt theo thứ tự.


Cung Viễn Hòa nhỏ giọng giải thích với Minh Phỉ: "Tổ tông nhà chúng ta cũng không phải người nơi này, mà là người tới từ Thương Châu, nhân khẩu vẫn rất đơn giản, từ đường cũng không ở bên này. Tới đây vào hôm nay luôn cũng tốt, đỡ cho ngày mai muốn lạy tổ tông còn phải cầu xin nàng ta."


Cung Nhị phu nhân đứng trước những bài vị này cùng với sự có mặt của người bên ngoài, cũng không tiện lại làm ra bộ dạng khó coi gì, đổi thành một khuôn mặt dịu dàng dễ gần: "Người đến đủ rồi thì hãy bắt đầu đi." 


Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa bái tế xong, xuôi tay đứng trước Cung Nhị phu nhân, Cung Nhị phu nhân nói: "Nhà chúng ta không phải người ở đây, nhà tổ chính là ở Thương Châu, nhân khẩu đời đầu không nhiều, cho nên không có bao nhiêu tộc nhân (người trong tộc), chất tức có biết chuyện này không?"


Minh Phỉ gật đầu: "Dạ, ta đã nghe phu quân nói."


Cung Nhị phu nhân cười cười: "Cho nên hôm nay, ở nội đường này, chúng ta chính là người một nhà, gộp tất cả những điều này lại, về sau các ngươi không thể không giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Biết ai là người thân là được rồi." Nói xong thì ngồi lên ghế dựa, tứ ngưỡng bát xoa (*) nhìn Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa.


(*) Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách.


Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được ý kiến tương tự trong mắt đối phương. Danh phận đã định, cần gì hẹp hòi như vậy? Hai người khẽ mỉm cười, tiến lên hành đại lễ (*) với Cung Nhị phu nhân, Cung Nhị phu nhân nói: "Ơ, ta lại không nhận nổi, danh bất chính tất ngôn bất thuận." Rồi lại ngồi yên, nhận một lễ này.


(*) Hành đại lễ: Hành động quỳ xuống, dập đầu nhằm thể hiện sự biết ơn của đôi vợ chồng đối với các bậc trưởng bối hai bên.


Cung Viễn Hòa cười nói: "Thẩm thẩm nuôi dạy ta lớn lên, có ân nuôi nấng, lại giúp ta quản lý sản nghiệp nhiều năm như vậy, lo liệu hôn sự, chắc chắn có thể đảm đương nổi một lễ này."


Minh Phỉ cũng cười nói: "Chất tức không có bà bà, trong lòng đã xem thẩm thẩm thành bà bà mà tặng lễ, kính xin thẩm thẩm không nên chê chất tức đần." Biết Cung Nhị phu nhân sẽ không dễ dàng giao quyền lực và tiền tài trong tay ra, Cung Trung Tố lại không có ở đây, dĩ nhiên là phải chuẩn bị chiến đấu lâu dài cho tốt. 


Nếu đã đón nhận đại lễ của tân nhân, Cung Nhị phu nhân không thể không cho quà mừng, miễn cưỡng đưa qua một đôi vòng tay vàng khảm trân châu, làm bộ dạy dỗ Minh Phỉ vài điều, cái gì mà nghiêm túc tuân thủ nữ tắc (*), kéo dài hương khói. Đôi tay Minh Phỉ nhận lấy, cung kính mà nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng phải


Cung Nhị phu nhân nói xong liền khát nước, mới phất tay một cái, để Cung Tịnh Kỳ cho Minh Phỉ thấy Chu di nương.
Cung Tịnh Kỳ chỉ vào phụ nhân mặc xanh lá cho Minh Phỉ nhìn: "Đây là Chu di nương."
Chu di nương nhìn Minh Phỉ cười cười, không lên tiếng mà đi tới sau lưng Cung Nhị phu nhân l.


Minh Phỉ biết nàng là thân mẫu của Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa, cũng là nha hoàn hồi môn của Cung Nhị phu nhân, cũng không xem thường nàng, điềm đạm gọi một tiếng di nương, cho người mang bức tranh nàng tự thêu lên.


Cung Viễn Trật cũng chỉ từng gặp qua, hiện tại đã mười sáu mười bảy tuổi, chiều cao và khuôn mặt kém hơn Cung Viễn Hòa, còn có chút mập, nhưng cũng coi là nho nhã.


Tiếp theo là một nhi tử khác ở chi thứ hai của Cung gia mà nàng chưa bao giờ gặp mặt- Cung Viễn Khoa, mười bốn- mười lăm tuổi, mặc dù ăn mặc hoa lệ, còn nhỏ tuổi nhưng trên trán lại nhăn thành hai rãnh sâu, có thể thấy được là bình thường hắn đều mang một bộ mặt mày ủ dột.


Cung Viễn Quý, mới bảy- tám tuổi, tuổi tác không quá chênh lệch với Thái Quang Diệu, là kho bảo vật biết đi phiên bản thu nhỏ, kim quang sáng lạn, tỏa ra ánh sáng còn chói mắt hơn cả mặt trời, chỉ nhìn chằm chằm vào Minh Phỉ, nhìn một chút, cười lên: "Tẩu tẩu, ta muốn ăn kẹo."