Thái Quốc Đống rất tức giận, bởi vì Thái Quang Nghi vậy mà lại không vượt qua cuộc thi đồng sinh! Mà Cung Viễn Trật còn nhỏ hơn Thái Quang Nghi lại vượt qua, Cung Nhị phu nhân còn muốn mở tiệc lớn đãi khách. So với Cung gia, Thái gia mất hết mặt mũi. Ông ta đã không muốn nói gì với Thái Quang Nghi, trực tiếp nhắc ghế tới đánh xuống.
Lần này Thái Quang Nghi chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, trong nháy mắt liền trốn được ra phía sau cây cột, tránh được một kích hung ác của cha hắn. Trần thị nhịn cười khuyên ngăn Thái Quốc Đống: "Xem lão gia xem, bốn mươi năm mươi tuổi còn cùng đứa nhỏ giận dỗi. Không phải đã từng khuyên lão gia ư, chuyện như vậy phải xem cơ duyên, chỉ cần đứa nhỏ tiến bộ khôn ngoan, thì tốt hơn bất cứ điều gì."
Thái Quốc Đống tái mặt nói: "Ta thực sự hi vọng hắn tốt xấu gì bản thân cũng có một chút công danh, tương lai ta cũng ít hao tâm vì hắn, những thứ không nói đâu xa, mua mấy mẫu ruộng cho hắn sống qua ngày cũng có thể không thu thuế."
Trần thị chỉ dịu dàng khuyên giải: "Không có chuyện gì, hắn khắc khổ như vậy, sẽ có một ngày thi đậu." Quay đầu lại sau lưng Thái Quốc Đống nói nhỏ với Dư ma ma: "Tiểu tử kia cả ngày lẫn đêm đều nghĩ làm thế nào tính kế người ta, có thể thi đậu mới đúng là không có thiên lý."
Dư ma ma cũng cười: "Trong lòng lão gia không thoải mái, có thể cho phu nhân và các tiểu thư đi Cung gia dự tiệc hay không?"
"Chuyện này còn chưa đến mức đó." Trần thị giễu cợt, "Cung Nhị phu nhân cũng thiệt là, cũng chỉ mới thi đậu tú tài thôi mà? Cũng đáng giá giống trống khua chiêng như vậy sao? Năm đó Cung Viễn Hòa thi đậu thứ cát sĩ, cũng không thấy bà ta mở tiệc rượu, đây cũng quá gây chú ý rồi."
Đảo mắt đến ngày Cung gia mời khách, trời gần sụp tối, Thái Quốc Đống và Trần thị nhín chút thời gian dẫn theo bốn tỷ muội Minh Phỉ, cùng một đám nha hoàn ma ma quần áo gọn gàng lên ba chiếc xe, trùng trùng điệp điệp đi đến Cung gia.
Lúc trước Cung Nhị phu nhân chỉ nói là mời mấy nhà thế giao bạn hữu đi dự tiệc, nếm cam sành cua lớn, phẩm cúc xem phù dung, ai ngờ còn kêu gánh hát nhỏ đến nhà ca diễn, lại mời ca ca nhà mẹ bà ta chiêu đãi nam khách.
Hoa viên Cung gia cực lớn, sân khấu dựng rất độc đáo, chính là bố trí tại trên đảo nhỏ giữa hồ, chỗ ngồi cho mọi người xem diễn cũng bố trí trên nhà thủy tạ, các phu nhân một bàn tiệc, các tiểu thư một bàn tiệc, chỗ bàn tiệc của các nam khách được bố trí ở nơi xa hơn một chút, ở giữa có rạch nước và hàng liễu rủ ngăn cách, cũng không sợ thất lễ.
Bàn tiệc càng tinh xảo hơn nữa, không nói đến sơn hào hải vị, cua đồng được chọn kỹ càng cân nặng nửa cân (0,5 kg) một con, các loại trái cây trước khi đưa ra chợ bán như quýt cam sành, còn có nho táo đào thu hoạch muộn. Đoán sơ sơ, một bàn tiệc sẽ phải tốn khoảng bốn mươi năm mươi lượng bạc, còn chưa nói tới chi phí mời gánh hát.
Tất cả mọi người cảm thấy thật sự là làm thái quá, chỉ là một đồng sinh mà thôi, thật không ngờ lại phô trương như vậy, thật không hỗ là xuất thân thương hành (thương nhân), không có nền tảng, không có hiểu biết, vẻ mặt hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút xem thường. Lại thêm nghĩ tới phô trương như thế, những lễ vật mang tới mang ra so thật sự là quá mộc mạc, càng thêm có chút băn khoăn.
Cung Nhị phu nhân nhạy cảm khôn khéo, rất nhanh liền phát hiện tâm tình của mọi người, bỏ tiền không được cám ơn, trong lòng tức tối, liền lấy Trần thị khai đao: "Tại sao Quang Nghi không đến vậy?"
Trần thị quạt cây quạt, vân đạm phong khinh nói: "Đứa bé kia lần này thất bại, trong lòng không dễ chịu, làm sao có ý định ra ngoài chơi? Đang ngồi ở trong nhà dụng công khổ học đấy."
Cung Nhị phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này vận khí thật không tốt, đây là lần thứ hai nhỉ? Thật ra thì cũng không cần gấp gáp, thi thêm mấy lần thì đậu thôi."
Bà ta luôn cho là một chuyện đối lập nhau sẽ khiến người ta coi trọng một chút, dáng vẻ khinh cuồng này của bà ta càng làm cho mọi người càng thêm không ưa, rối rít cười dời đề tài nói chuyện sang chỗ khác, hỏi Viên Nhị phu nhân hôn sự Viên Tư Phác như thế nào, có nhìn trúng nhà nào chưa, lại hỏi Viên Mai Nhi, tán dương Viên Mai Nhi khí độ bất phàm, đoan chánh thanh tú. Lại có người hỏi Trần thị về nữ hài tử Thái gia, ngược lại không có ai hỏi chuyện Cung gia, Cung Nhị phu nhân cảm giác chủ nhân như mình thật là uất ức, càng thêm tức giận.
Các nữ hài tử bên kia truyền đến một trận cười khẽ, một ma ma vội vã tới nói: "Phu nhân, các tiểu thư nói là xem hát không có ý nghĩa, không bằng ngồi thuyền đi du hồ."
Nếu có thể ở trong hoa viên trong nhà chèo thuyền chơi đùa, ở Thủy Thành Phủ này cũng không được mấy nhà. Cung Nhị phu nhân có lòng muốn hòa nhau một ván, khoe khoang một chút, mặt mày liền lộ vẻ tươi cười lệnh bà tử có kinh nghiệm đi chèo thuyền nhỏ, mời mấy tiểu thư ngồi thuyền du hồ. Lại hỏi đám người Trần thị có muốn du ngoạn một vòng hay không: "Lão gia nhà ta có trồng một rừng hoa nhài ở phía đông hồ này, mỗi lần thuyền đi từ phía dưới qua, hoa nhài sẽ rơi đầy trên áo khắp nơi trên người, hương thơm để lại suốt hai ngày hai đêm......"
Viên Nhị phu nhân mỉm cười phe phẩy cây quạt: "Không, phu nhân cố ý mời gánh hát tới, các nữ nhi đã đi, chúng ta lại đi, thì sẽ không còn người nghe hát rồi, chẳng phải là lãng phí vô ích giọng hát hay của người ta hay sao? Ngày khác lại đi thôi."
Mọi người nghe xong rối rít phụ họa, Cung Nhị phu nhân cũng đành thôi. Trần thị nghe Viên Nhị phu nhân nhỏ giọng phân phó một ma ma bên cạnh, "Cua quá lạnh, nói cho người bên cạnh tam công tử, chú ý một chút, tuyệt đối không thể ăn nhiều."
Không lâu sau, một bà tử cười tới bẩm: "Các công tử gia cũng không thích nghe diễn, hẹn đi dạo quanh vườn, chỉ còn lại mấy lão gia ở bên trong uống rượu, ngâm thi tác đối, rượu Kim Hoa đã uống ba bốn vò, cữu lão gia bảo phu nhân phân phó phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu."
Chu Đồng Tri phu nhân cười nói: "Tốt rồi, các nữ nhi du hồ, nhi tử dạo chơi quanh vườn, các lão gia ngâm thi tác đối, bọn tỷ muội chúng ta cũng tới chơi đoán số đi!" Vì vậy mọi người cười đùa thành một đoàn.
Lại nói mấy người Minh Phỉ chia ra ngồi lên hai chiếc thuyền nhỏ, thuyền kia chính là thuyền bình thường Cung gia chuẩn bị dùng để đánh vớt cá tôm hái củ sen, ngay cả một cái mái tranh che nắng cũng không có, lại vô cùng chật hẹp, tám chín vị tiểu thư ngồi lên, lại thêm thuyền nương (người chèo thuyền) ở phía sau, ngay cả bọn nha đầu cũng không có chỗ đặt chân, theo như chỉ thị của Cung Tịnh Kỳ, chèo về phía rừng hoa nhài phía đông.
Gần đến mục tiêu, chỉ thấy chân trời treo bao nhiêu ráng đỏ rực rỡ, mấy điểm hàn tinh (sao mờ trong đêm đông) lấp lánh, trăng non khẽ cong nhàn nhạt treo phía chân trời, gió đêm mang theo một mùi hoa nhài thơm ngát đưa tới, khắp mọi nơi yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua rừng cây xào xạc. Mấy nữ hài tử đều dường như ngây dại.
Cung Tịnh Kỳ quay sang thuyền nương khoát khoát tay, thuyền nương thu hồi mái chèo, mặc cho thuyền nhỏ này tự do tự tại chuyển động đi đến rừng hoa nhài, cách gần đến, cánh hoa nhài ( không thấy rõ) chừng hạt gạo giống như mưa phùn theo gió tuôn rơi xuống, lại nghe tiếng dế trong rừng phát ra tiếng kêu dài ngắn du dương, quả nhiên tĩnh mật tuyệt đẹp.
Viên Mai Nhi nảy sinh hứng thú làm thơ, đang định làm một bài thơ, chợt Minh Tư bên cạnh nhảy mũi một cái thật to, mọi người sững sờ, cười lên ha hả, mấy con chim rừng kinh hoảng từ trong rừng bay lên, trong rừng tiếng dế đang kêu khàn cả giọng bỗng chốc một tiếng kêu cũng không còn nữa, không khí tĩnh mật tốt đẹp mới vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Hứng làm thơ của Viên Mai Nhi bị cắt đứt, liền trách Minh Tư: "Nếu thân thể không tốt, cũng không nên ra ngoài chơi, gió lạnh thổi trúng trở về lại muốn huyên náo mọi người không được an bình."
Minh Tư nghe lời này, liền cảm thấy là đang khi dễ nàng, lập tức nước mắt tràn mi, uất ức vạn phần tựa vào đầu vai Minh Phỉ: "Tam tỷ tỷ, muội không phải cố ý......"
Đang nói, hai chiếc thuyền nhỏ một trước một sau lần lượt cập bờ, đột nhiên thoáng một cái, mấy nữ hài tử đầu tiên là thét chói tai, ngay sau đó cười lên ha hả, nước mắt của Minh Tư cũng không tiện chảy xuống. Lúc này trong rừng đột nhiên phát ra mấy tiếng quái dị: "Oa.... Oa...."
"A nha! Có ma!" Cung Tịnh Kỳ phô trương hô lên quái dị. Trừ một mình Minh Phỉ ra, mấy nữ hài tử còn lại đều ôm nhau thành một đống. Cung Tịnh Kỳ cười ha ha, nhảy xuống thuyền đi lên bờ chỉ vào đường trong rừng: "Ta sớm đã nhìn thấy các ngươi, mau lăn ra đây!"
Trong rừng vang lên một trận tiếng xột xoạt nhỏ, bốn năm thiếu niên cao thấp khác nhau hoa phủ khắp người mò ra, đứng thành một hàng, một người dẫn đầu cười nói: "Mấy vị muội muội đắc tội rồi!"
Minh Phỉ láng máng nhận ra một người trong đó là Cung Viễn Trật, một là Chu Tiệm ca ca của Chu Thanh, một là Viên Tư Phác, còn có hai người không nhận ra, đều là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, ăn vận rất hoa lệ, có lẽ là thân thích của Cung gia. Người mới vừa nói chính là Chu Tiệm.
Một trong hai người nhận không ra đó cười nói: "Không thể trách chúng ta, vốn chúng ta cũng không muốn hù dọa các ngươi, ai bảo các ngươi có người nhảy mũi hù dọa của chúng ta? Mới vừa rồi là ai nhảy mũi thế? Qúa kinh thiên động địa."
Minh Tư nghe vậy rất buồn bực, chỉ cảm thấy vô số cặp mắt đều rơi lên trên người của mình, đỏ mặt rỉ máu, dứt khoát giấu mặt ra sau lưng Minh Phỉ, chết sống không ngẩng đầu lên. Chợt nghe một giọng nói ôn hòa êm tai truyền đến: "Hương hoa nhài này quá nồng, ta cũng không nhịn được nhảy mũi mấy cái, có lẽ mới vừa rồi đã hù dọa Thiệu Ngũ đệ rồi nhỉ?"
Minh Tư nhất thời sinh lòng hảo cảm với người này, vụng trộm nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy người nọ có chút gầy yếu, bào tử màu xanh nhạt theo gió khẽ nâng lên, không thấy rõ mặt, nhưng ước chừng có thể nhìn thấy hình dáng rất thanh tú, giơ tay nhấc chân rất nho nhã hào phóng.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi kia nghe vậy, hơi lúng túng, sờ lỗ mũi nói: "Viên Tam ca nói đùa, lá gan ta cũng không nhỏ như vậy." Một đôi mắt xoay tròn quét tới quét lui ở trên mặt trên người mấy nữ hài tử, thấy mấy tỷ muội Minh Phỉ thì ngây ngốc một chút, ánh mắt liền không di chuyển đi được.
Minh Phỉ rất là không vui, nghiêng người kéo qua Minh Ngọc quay lưng về phía mọi người, nhỏ giọng nói: "Cung Nhị tỷ tỷ, chúng ta còn dạo chơi không?" Đám người Chu Thanh cũng chú ý tới, trên mặt rối rít lộ ra buồn bực, đều xoay lưng lại.
Cung Tịnh Kỳ vốn còn muốn nói mấy câu, Viên Tư Phác đã đi đến: "Là chúng ta quấy rầy nhã hứng của mấy vị muội muội, kính xin mấy vị muội muội không phiền lòng." Không biến sắc chặn lại ánh mắt của thiếu niên họ Thiệu nọ, mơ hồ bảo hộ mấy nữ hài tử ở sau lưng.
Cung Viễn Trật đã phát hiện không khí không đúng, hắn trừng mắt nhìn tỷ tỷ lúc nào cũng thiếu đầu óc của mình một cái: "Mẫu thân để cho ngươi phụng bồi mấy vị tỷ tỷ du hồ, ngươi lại giả quỷ hù dọa họ. Xem ta có nói cho mẫu thân không!" Lại kéo thiếu niên họ Thiệu kia đi ra ngoài: "Ngũ biểu ca, chúng ta đi! Ca ca ta mới vừa mang mấy thứ từ trong kinh thành về chơi vui lắm, ta lấy cho các ngươi xem."
Viên Mai Nhi quay về phía bóng lưng đi xa của Viên Tư Phác hô: "Tam ca, ca đừng uống nhiều rượu! Còn nữa gió lạnh, nhớ thêm quần áo."
Trước mặt mọi người bị ấu muội quản giáo, Viên Tư Phác có chút lúng túng, nhưng tính tình tốt nên quay đầu lại cười nói: "Ta biết rồi." Ánh mắt nhu hòa rơi lên trên người Minh Phỉ, nhẹ giọng nói: "Các ngươi sớm đi trở về, trên nước muỗi nhiều, gió lạnh."
Viên Mai Nhi theo ánh mắt của hắn rơi lên trên người Minh Phỉ, chỉ thấy Minh Phỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sừng sững bất động, không khỏi chán nản thở dài, nói: "Đã biết."
Cung Tịnh Kỳ nhảy lên thuyền, chê cười nói: "Ta cũng không biết bọn họ ở chỗ này, chèo thuyền, chèo thuyền! Lúc này phía tây thủy tạ đã lên đèn, chúng ta đi xem đèn."
Thuyền nương cầm đá lửa thắp sáng đèn lồng trên mũi thuyền, thuyền nhỏ lần nữa bơi về phía trước, Chu Thanh nói: "Mai Nhi, tính khí ca ca ngươi thật tốt. Ta không dám nói như vậy với ca ca ta. Ta mà ở trước mặt những người khác nói hắn một câu, thế nào hắn cũng hung dữ với ta cho xem."
Viên Mai Nhi và Triệu Tuyết Di liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Đúng vậy, Tam ca của nhà chúng ta nổi danh là người cầu an. Hạ nhân phạm sai lầm, cho tới bây giờ cũng sẽ không trách mắng to tiếng, đều là giảng đạo lý với người ta. Mẫu thân ta và nội tổ mẫu ta thường nói, nếu ai làm Tam tẩu ta, thật đúng là hưởng phúc vô tận."
Cung Tịnh Kỳ tò mò nói: "Vậy đã xác định Tam tẩu ngươi rồi sao?"
Viên Mai Nhi che miệng cười: "Còn chưa có đâu, ca ca ta ấy mà cố chấp cực kì, người bình thường rất khó lọt vào mắt huynh ấy, cứ nhất định tìm người nhìn thuận mắt. Nội tổ mẫu ta cưng chiều huynh ấy, cái gì cũng đều tùy huynh ấy." Không nhịn được lại nhìn Minh Phỉ một cái.
Minh Phỉ chỉ nhìn vào trong hồ, bóng sao bóng trăng rơi vào trong hồ, lại bị mái chèo làm tản ra, vỡ vụn, thành một mảnh mờ nhạt, cuối cùng cái gì cũng không còn nhìn rõ nữa.
Minh Tư sững sờ nhìn rừng hoa nhài dần dần biến mất ở sau lưng, nhìn Viên Mai Nhi một cái, lại chuyển mắt nhìn sang Minh Phỉ, rồi ngẩng đầu lên nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời.
Chu Thanh thở dài nói: "Mấy năm nữa, cũng không biết mấy người chúng ta đều ở nơi nào? Tịnh Kỳ, Tịnh Du tỷ tỷ có gửi thư về không? Tỷ ấy tốt không?"
Cung Tịnh Kỳ hiếm thấy được phiền muộn: "Nghe nói quy củ nhà chồng rất nhiều, mỗi ngày đều phải làm theo quy củ, ngay cả cơm nóng cũng không thể ăn một miếng, cho tới bây giờ cũng chưa có một ngày được một giấc ngủ nướng."
Viên Mai Nhi không đúng lúc chen vào một câu: "Cuộc sống của tẩu tẩu ta dễ chịu nhất, chỉ có lúc gả đến là làm theo quy củ, sau đó cũng không có làm theo quy củ nữa. Chờ ca ca ta vừa xuất sĩ, mẫu thân ta liền an bài nàng đi theo ca ca đi nhậm chức, tự mình đương gia, muốn làm gì thì làm."
Triệu Tuyết Di liếc nàng một cái: "Ngươi cho rằng ai cũng có tính khí tốt giống như cữu cữu, cữu mẫu như vậy sao? Tẩu tẩu của ta cũng giống như Tịnh Du tỷ tỷ vậy. Mẫu thân ta nói, hầu hạ công bà là việc nàng dâu phải làm xưa nay."
Thuyền nhỏ bơi một vòng trong hồ, lại chèo về phía thủy tạ lần nữa, mọi người không còn tâm tình như lúc trước, toàn bộ đều trầm mặc ít nói. Chỉ có một mình Cung Tịnh Kỳ liến thoắng không ngừng: "Trong hồ này cá chép mập nhất, mấy ngày nữa ta mời các ngươi tới câu cá. Nếu không chờ đông đến tuyết rơi, bưng ghế con, khoác áo tơi nón mũ tới thả câu, sau đó nướng lên ăn không tồi...."
Chu Thanh đột nhiên cau mày: "Tịnh Kỳ, người kia là ai vậy? Rất không có quy củ! Có ai mà nhìn người ta như vậy sao?" Mọi người nhìn sang, ven bờ thủy tạ một hàng đèn lồng đỏ lớn sáng ngời, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi họ Thiệu lúc trước đang đứng ở đó, nhìn mọi người không chớp mắt.
Tất cả mọi người đều nhớ. Mới vừa rồi Cung Viễn Trật kêu người này là Ngũ biểu ca kia mà, cho thấy là Chu Thanh cố ý.
Cung Tịnh Kỳ cũng phát cáu, nổi giận nói: "Không biết là ai, chờ ta bẩm báo mẫu thân, về sau không bao giờ cho phép loại người không biết xấu hổ này đến nhà ta nữa."
Cung Nghiên Bích từ nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng nhẹ giọng nói: "Có lẽ là hắn uống say, quên quy củ, các tỷ muội coi như không nhìn thấy người này đi."
Đang nói, lại thấy Viên Tư Phác và Chu Tiệm đi ra, một trái một phải ôm bả vai của thiếu niên họ Thiệu, nửa khuyên nửa kéo lôi người đi.
Tiệc tan người tán, nhóm người Trần thị Minh Phỉ mới phát hiện Thái Quốc Đống cũng uống say, thật may là tính tình sau khi uống rượu của ông ta tốt, chưa từng bêu xấu. Xe ngựa mới vào Thái phủ, Thái Quốc Đống liền xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy xuống xe ngựa, đoạt lấy roi ngựa trong tay phu xe gõ càng xe la to: "Thái Quang Nghi! Ngươi lăn ra đây cho lão tử! Tất cả mặt mũi của lão tử đều bị ngươi vứt sạch!"
Trần thị vừa sai người đoạt lấy roi ngựa trong tay Thái Quốc Đống, vừa khuyên ông ta: "Lão gia, đêm đã khuya, có chuyện gì ngày mai hãy nói. Ngày mai người còn phải đi nha môn đấy." Lại nháy mắt với các nữ nhi: "Mau trở về nghỉ ngơi."
Bởi vì Minh Tư và mấy người Minh Phỉ không cùng đường, mấy người gật đầu với nhau rồi tách ra. Minh Phỉ, Minh Bội, Minh Ngọc đi không bao xa, nháy mắt với nhau, đuổi nha hoàn ma ma đi, cùng nhau rón rén chạy trở về, núp ở sau một lùm ɖâʍ bụt lùn tịt nhìn lén ra bên ngoài.
Minh Phỉ cau mày nghĩ, viện của Thái Quang Nghi cách nơi này không xa, thầm nghĩ hẵn đã sớm nghe được tiếng ồn ào, nên đã sớm ra nhận tội trước á, tại sao lúc này còn chưa có đi ra? Chỉ có một khả năng duy nhất đó là, hắn không có trong phủ.
Minh Bội chọc nhẹ Minh Phỉ một cái, ý bảo nàng xem phía sau.
Chỉ thấy Minh Tư dẫn theo Nhân Thảo cũng trốn ở trong bóng râm bên kia nhìn lén, ngay sau đó, nha hoàn tâm phúc của Thái Quang Nghi - Thúy Nhi lén lén lút lút đi tới, lấm lét nhìn trái phải một cái, vội vã chạy về phía Mai Hoa Viện. Nhân Thảo vội vàng đuổi theo, kéo Thúy Nhi một cái, Thúy Nhi quay đầu lại, kích động đi tới kéo tay Minh Tư.
Hai người nói mấy câu, rất nhanh tách ra, tất cả đi về chỗ đã định. Không tới bao lâu, Thúy Nhi liền đến ngoại viện, quỳ trên mặt đất nói: "Tam công tử bởi vì không thi đậu, uống say, bất tỉnh nhân sự."
"Nghiệt chướng kia! Xem ta không đánh gãy chân của hắn." Thái Quốc Đống muốn đi tới viện của Thái Quang Nghi, Nhân Thảo liền vội vàng cuống quýt từ bên trong chạy đến: "Lão gia, phu nhân, Tứ Tiểu Thư đột nhiên ngất xỉu."
Trần thị vội vàng cho người đi mời đại phu, lại dìu Thái Quốc Đống, cùng nhau đi đến Mai Hoa Viện. Đợi đến chung quanh không có người, ba người Minh Phỉ mới từ sau bụi ɖâʍ bụt đứng lên. Minh Bội cười lạnh nói: "Xem xem chuyện thật đúng lúc, nội ứng ngoại hợp." Thấy Minh Phỉ và Minh Ngọc đều không tiếp lời, lại nói: "Tam tỷ tỷ, chúng ta không tới xem Tứ tỷ tỷ sao?"
Minh Phỉ nói: "Lúc này chúng ta đang ở trong phòng của mình, làm sao biết nàng ngất xỉu? Tất cả vẫn nên trở về phòng của mình đi."
Mặc dù Minh Tư lấy việc ngất xỉu để che giấu, chuyện Thái Quang Nghi cả đêm không trở về nhà vẫn bị Thái Quốc Đống biết được, hỏi hắn đi đâu, Thái Quang Nghi cứ khăng khăng là tâm tình không tốt đi uống rượu giải sầu, lại bị người chỉ ra là nói láo.
Thái Quốc Đống thất vọng tột cùng, hung hăng đánh hắn một trận, nhốt hắn vào trong viện, tuyên bố cho tới khi hắn thi lại đồng sinh lần nữa, không cho phép ra khỏi cửa viện. Lại lấy ba mối hôn sự Trần thị chọn lúc trước ra, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng nghe Trần thị đề nghị, nói nữ nhi Thương gia có thể trị gia, chọn một nữ nhi được nâng niu của một nhà phú hộ. Cửa nhà cái gì cũng không cần để ý. Thực sự có thể trông cậy vào ngộ nhỡ công danh của Thái Quang Nghi vô vọng, đồ cưới của nhi tức nhiều có thể để cho Thái Quang Nghi vượt qua cuộc sống giàu có vô ưu.
Mới quyết định xong, Viên Nhị phu nhân tìm tới cửa, vội vã thương lượng với Trần thị chuyện định Minh Phỉ cho Viên Tư Phác. Trần thị thật không dễ khước từ lần nữa, lo lắng không dứt.
Cùng lúc đó, Minh Tư bằng tốc độ kinh người thật nhanh tiều tụy xuống. Trần thị gọi đám người Châu Thoa tới hỏi lại hỏi, sau khi mơ hồ đoán được nguyên nhân, sinh ra một độc kế một hòn đá hạ hai con chim.