Buổi sáng tháng năm trời đẹp nắng. Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân. Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn qua Michael và hỏi:
- Sao, ông tiến sĩ kiến trúc, ông cảm thấy sao?
- Để hai tuần nữa anh nhận bằng cấp xong rồi em hãy hỏi câu đó?
Michael mỉm cười với Nancy, anh lắc nhẹ đầu cho mái tóc lật về sau. Nancy bật cười bảo:
- Dẹp cái bằng Tiến sĩ của anh đi. Em hỏi là hỏi anh cảm thấy ra sao hồi tối hôm qua ấy.
Michael đập nhẹ vào mông Nancy và bảo:
- Khỉ thật. Vậy chứ còn cô thì cảm thấy sao, thưa cô McAllister? Còn sức đi chơi được không?
Hai người cùng lên xe đạp. Nancy đạp đi trước, ngoái cổ lại vẻ nghịch ngợm:
- Vậy chớ anh còn sức không?
Nàng vừa hỏi vừa đạp nhanh, cúi người trên chiếc xe đạp xinh xắn mà Michael vừa mua cho nàng vài tháng trước đây nhân ngày sinh nhật của nàng. Hai người quen nhau đã hai năm và Michael không mong gì hơn là cưới Nancy làm vợ. Anh yêu nàng vô cùng.
Tuy ở trường đại học Harvard này anh quen lung tung, nào là Radeliffe, Vassae, Wellesley, nhưng anh vẫn cô đơn, anh không thích người nào cả. Anh vẫn cảm thấy như vắng thiếu một cái gì... Anh muốn gặp được người con gái có tâm hồn, tế nhị ... hơn là những cô gái chỉ biết ngủ chung.
Mùa hè năm trước anh gặp một phụ nữ, bạn của mẹ anh, nhưng trẻ hơn mẹ anh rất nhiều, làm ở tòa báo Voguẹ Bà ta rất hấp dẫn, tế nhị nữa. Anh ta dan díu với bà, nhưng rồi cả hai đều cảm thấy là không phải cách. Mẹ anh không biết chuyện này.
Với Nancy thì Michael cảm thấy khác hẳn. Nàng có một dáng vẻ cô đơn kỳ lạ, một vẻ dịu dàng tách biệt với mọi người, khiến cho anh thương cảm, muốn gần gũi yêu thương. Nàng là một họa sĩ. Hôm nàng triển lãm ở phòng tranh đường Charles, Boston, anh đến xem, thấy nàng mặc áo choàng lông, đội mũ bê-rê đỏ, ngồi ở góc phòng, nước da trắng đẹp, đôi mắt sáng và vẻ mặt rất linh động. Anh cảm thấy yêu nàng như chưa bao giờ yêu ai như thế. Anh mua hai bức họa của nàng, và mời nàng đi ăn tối ở nhà hàng Lockober"s. Tuy nhiên, sau đó mọi việc không đơn giản. Nancy McAllister không phải là người dễ dàng bị chinh phục. Nàng quen sống cô đơn từ nhỏ trong viện mồ côi, nàng hiểu rõ thế nào là đớn đau trong cuộc sống. Nàng còn nhớ rất rõ những căn phòng lạnh lẽo, những con người xa lạ ngày mà mẹ nàng gửi nàng vào đấy. Những buổi mai nàng nằm khóc một mình. Suốt đời nàng sẽ không bao giờ quên những ngày đau đớn ấy. Từ lâu nàng đã nghĩ rằng không có gì có thể lấp kín sự trống trơn tuyệt vọng trong đời nàng. Cho đến khi nàng gặp Michael...
Mối liên hệ giữa hai người được xây dựng trên tình yêu và sự tôn trọng, tuy khó khăn nhưng rất bền vững. Họ kết hợp hai thế giới riêng của nhau thành một thế giới chung khá đẹp và khá lạ.
Michael cũng biết là có nhiều nguy hiểm khi anh yêu một người khác với cái xã hội của gia đình anh. Nancy là một họa sĩ, không còn là sinh viên. Nàng không còn đi tìm tương lai, mà nàng đã hình thành nhân cách của mình, nàng tự chọn người nàng yêu. Nàng hiểu rõ Michael. Hai người hiểu rõ nhau. Hiểu những ước mơ, những thầm kín, những sợ hãi của nhau. Nàng rất tôn trọng gia đình anh. Tôn trọng mẹ anh.
Gia đình Michael là một gia đình truyền thống. Từ nhỏ anh đã được chuẩn bị để lớn lên nhận lãnh ngôi vị chủ yếu của gia đình. Chuyện đó anh không bao giờ dám coi thường. Đôi khi anh còn lo sợ nữa là khác. ông nội của anh, Richard Cotter, là một nhà kiến trúc nổi tiếng. Cha anh cũng vậy. Và chính ông nội của anh ta dựng nên cơ nghiệp đồ sộ. Rồi cha mẹ anh lấy nhau, hợp nhất nhà Cotter với nhà Hillyard lại thành đại công ty Cotter-Hillyard đầy quyền lực ngày naỵ Đôi khi Michael thấy trách nhiệm mình khá nặng nề, tuy nhiên không phải là không thích. Nancy tôn trọng những suy nghĩ của Michael. Nàng biết một ngày kia anh sẽ lèo lái công ty Cotter-Hillyard. Hai người cũng thường bàn luận chuyện này chung với chuyện tình yêu của họ. Phần Michael anh biết rằng chọn Nancy là anh đã chọn đúng một người vợ có khả năng đảm trách việc gia đình và công việc của công tỵ Nancy dường như có sẵn khả năng ấy từ trong bản chất của nàng, chứ không phải do viện mồ côi đào tạo.
Giờ đây nhìn theo Nancy đang đạp xe đi trước anh. Michael cảm thấy hết sức hãnh diện. Nàng đầy vẻ tự tin, mạnh mẽ, thỉnh thoảng quay lui nhìn anh và cười vui. Anh muốn vượt nhanh lên, ôm lấy nàng. Anh đạp xe nhanh lên đua với nàng... Một lát sau anh kêu:
- ê, chờ anh một chút nào!
Anh lên ngang hàng Nancy, đưa một tay qua vai nàng và nói:
- Nancy, hôm nay em đẹp lắm nghe! Em có biết là anh yêu em xiết bao không?
- ô, thì bằng phân nửa em yêu ông chứ mấy, thưa ông Hillyard!
- Đó chỉ là phần cô được biết thôi, cô Nancy Fancypants ạ.
Nàng cười lớn khi nghe anh gọi cái tên Fancypants. Michael lúc nào cũng làm cho nàng vui thích. Anh có những cái rất haỵ Ngay từ lúc đầu tiên khi anh ghé thăm phòng triển lãm của nàng, nàng nhận ra điều đó.
Lúc này Michael nhắc lại:
- Đó chỉ là phần em biết. Còn thực ra anh yêu em bằng bảy lần em yêu anh!
Nàng nghếch mũi lên, xì một tiếng và bảo:
- Xì, em yêu anh hơn anh yêu em đấy, Michael!
- Sao em biết được.
- Thì ông già Noel cho em biết!
Nàng nói và đạp nhanh lên trước. Anh nhìn theo, lòng rất vui, vóc dáng nàng rất gọn đẹp trong bộ đồ jean bó chẽn, và mái tóc đong đưa. Anh có thể nhìn nàng năm này qua năm nọ không chán. Bỗng anh nhớ ra điều gì, đạp nhanh lên, và vỗ Nancy, bảo:
- ê, xin lỗi, bà Hillyard.
Nàng hơi giật mình nghe anh gọi nàng như thế. Rồi hơi e ngại nói:
- Michael, anh gọi như thế có vội quá không đấy?
Nàng ngại, vì anh chưa nói chuyện gì cả với mẹ anh, bà Marion Hillyard. Michael chẩu môi ra và nói:
- Vội cái gì! Anh định hai tuần nữa, ngay sau khi anh nhận văn bằng, là mình tiến hành...
Hai người từ lâu đã thảo luận và đồng ý với nhau làm đám cưới nhỏ, thân mật. Nancy không có gia đình, Michael muốn chia sẻ cùng nàng tình cảm ấy. Anh không muốn đám cưới với cả ngàn thợ chụp hình bao quanh... Anh bảo:
- Anh định tối nay xuống New York nói với mẹ anh.
- Tối này à?
Nàng có vẻ sợ, dừng xe đạp lại. Michael cũng ngừng lại. Anh gật đầu. Nàng có vẻ tư lự nhìn ra những khu đồi xa xạ Một lát nàng hỏi.
- Anh nghĩ là mẹ anh sẽ nói ra sao?
Nàng có vẻ lo sợ, nên không nhìn anh. Michael nói:
- Thì bà sẽ nói đồng ý chớ sao. Bộ em lo lắm à?
Tuy hỏi vậy nhưng thực ra anh cũng lọ Bà Marion là một phụ nữ uy quyền, quả quyết, và sắt đá. Một mình bà đã tiếp tục sự nghiệp của cha khi cha chết và của chồng chết. Không có gì ngăn cản được bà. Bà mà đã không ưng Michael lấy Nancy thì đừng mong có gì khiến bà đồng ý được. Mà Nancy thì hiểu rõ bà ta nghĩ gì về nàng.
Bà Marion khi nghe Michael đeo một cô gái họa sĩ, bà đã gọi Michael xuống New York, ban đầu thủ thỉ, khuyên lơn, sau nổi nóng dọa nạt, rồi phá. Nhưng thấy không ăn thua gì, bà hình như giả bộ để yên. Michael coi đó như dấu hiệu thắng thế, song Nancy rất lo ngại. Nàng thấy bà Marion rõ ràng là coi như không biết có nàng, không thèm quan tâm tới câu chuyện của con bà nữa. Bà không hề nói gì thêm. Bà coi như không có Nancỵ Và chính điều đó khiến cho Nancy cảm thấy tự ái, đau đớn. Nàng những tưởng bà Marion sẽ thích nàng sẽ cùng nàng đi mua sắm đồ cho Michael... Nàng nghĩ bà Marion sẽ là mẹ nàng... Từ lâu nàng đã không còn mẹ.
Nhưng bà Marion không dễ gì chịu cái vai trò đó. Hai năm qua Nancy đã có nhiều dịp hiểu như vậy. Chỉ có Michael bướng bỉnh tin rằng mẹ anh sẽ chịu, sẽ chấp nhận và Nancy sẽ là người bạn nhỏ của bà.
Đã nhiều lần Nancy bảo Michael hãy tính đến chuyện là mẹ anh không chấp nhận đám cưới của anh và nàng. Nhưng lần nào anh cũng bảo:
- Nếu thế, chúng ta cứ lên xe, tới tòa án nào gần nhất, làm hôn thú là xong. Chúng ta đều đã đủ tuổi trưởng thành rồi !
Nàng chỉ mỉm cười sự đơn giản của Michael. Nàng biết không bao giờ có thể có sự đơn giản như vậy. Nhưng rồi sao? Qua hai năm gần gũi, cả hai đều muốn phải lấy nhau.
Hai người đứng yên lặng một lúc lâu, nhìn ra cảnh vật xa xạ Đoạn Michael cầm tay Nancy và bảo:
- Anh yêu em nhỏ ạ!
- Em cũng yêu anh.
Nàng nhìn anh, lo lắng. Michael vội hôn lên mắt nàng. Nancy thả chiếc xe đạp xuống, nàng ngã vào tay Michael và nói:
- Michael, em chỉ mong sao công chuyện được dễ dàng.
- Thì phải dễ thôi. Em sẽ thấy. Thôi, bây giờ chúng ta đi chơi. Hay là đứng đây.
Anh vỗ vào mông nàng. Nancy mỉm cười cúi xuống dựng chiếc xe đạp lên. Rồi hai người lại cùng đạp đi, vừa cười nói, vừa hát vang, cố quên bà Marion.
Mặt trời lên cao. Hai người vẫn bên nhau đạp xe đi giữa đường quê, khi thì chọc ghẹo nhau, khi yên lặng nghỉ ngơi. Khoảng gần trưa thì đến bãi biển Revere, và thấy nhiều người quen ở đấy. Họ gặp Ben Avery, bạn quen, đang đi với một cô gái lạ. Ben chào:
- à, hai bạn đi hội chợ hả?
Anh ta giới thiệu cô bạn Jeanette của anh. Mấy người bắt tay nhau. Nancy hỏi:
- Hội chợ có gì đáng xem không?
- Có chớ! Bọn này mới trúng được một con chó con này, một con rùa xanh này, hai lon bia này. Có nhiều trò vui lắm.
Nancy cười hỏi:
- Bây giờ các bạn về à?
- Vâng, bọn này đi từ hồi sáu giờ sáng. Tôi mệt rồi. Vậy tối nay các bạn định ăn tối đâu? Ghé tôi chơi đi !
Ben mời, vì có nhà ở gần đấy. Nancy hỏi Michael:
- Mình dùng bữa tối đâu anh nhỉ?
Nhưng anh lắc đầu nói:
- Tối nay anh có chút việc. Thôi để khi khác.
Anh ám chỉ chuyện anh gặp mẹ anh. Ben cười:
- Vậy thì hẹn lúc khác.
Đoạn Ben và Jeannette vẫy tay đi thẳng. Nancy nhìn Michael hỏi:
- Anh nhất định gặp mẹ anh tối nay à?
- Nhất định. Và em đừng lọ Mọi việc sẽ tốt thôi. à này, mẹ anh nhận Ben vào làm việc đấy!
Hai người đạp xe về phía hội chợ. Michael nói:
- Anh và Ben sẽ bắt đầu công việc cùng một lúc, nhưng hai lãnh vực khác nhau.
Michael có vẻ hài lòng vì giúp được Ben. Anh và Ben thân nhau từ lúc cùng học tiểu học. Coi nhau như anh em.
Nancy hỏi:
- Ben đã biết chưa?
Michael lắc đầu mỉm cười nói:
- Để cho cu cậu được nghe chính thức mẹ anh nói, hay hơn.
- Anh thật là tế nhị. Em yêu anh lắm, Hillyard.
- Cám ơn bà Hillyard!
- Thôi anh đừng gọi thế.
- Đừng sao được! Em phải tập nghe cho quen đi.
- Thì em nghe khi nào đúng lúc. Bây giờ cứ gọi em là McAllister đã, tốt hơn.
- Hai tuần nữa thôi! Nào, anh đạp đua với em nhá.
Hai người đạp xe nhanh bên nhau, vừa thở dốc vừa vui cười. Michael đến cửa hội chợ trước Nancy ba mươi giây. Cả hai có vẻ thích thú, vô tư sung sướng. Nancy hỏi:
- Nào mình làm gì trước đây?
- Ăn bắp đi em.
Họ dựng xe cạnh một gốc cây, trong vùng đó chẳng ai cần ăn cắp xe của họ làm gì. Hai người cầm tay nhau đi tời chỗ ăn bắp và uống bia lạnh. Nancy lại mua một que kẹo bông nữa.
- Em ăn kẹo đó được à?
- Ngon lắm anh!
Trông Nancy ăn kẹo bông ngộ nghĩnh như một cô bé lên năm.
- Em đẹp và dễ thương lắm, Nancy!
Nàng cười, kẹo dính nơi cằm. Michael rút khăn lau cho nàng, vừa lau vừa nói:
- Lau sạch rồi mình chụp ảnh.
- Chụp ở đâu anh?
Nàng lại cắn một khúc kẹo bông, dính lên cả chóp mũi.
- Kìa kìa !
Michael vừa nói vừa đưa tay chỉ một cái quán nhỏ. Ở quán này người ta có thể đứng thò đầu qua một bức tranh để chụp với bức tranh đó. Hai người chọn nhân vật Rhett Butler và Scarlett Óhara để chụp. Lạ thay chụp xong trông rất hợp với y phục của hai nhân vật ấy. Nancy trông rất đẹp và trong bộ đồ của ÓHarạ Còn Michael thì trông rất trẻ trong bộ đồ của Rhett Butler. Người thợ chụp ảnh nói:
- Tôi phải giữ một tấm ảnh này. Hai bạn trông đẹp lắm.
Nancy nghe khen như vậy. Xúc động nói:
- Cám ơn ông.
Nhưng Michael thì chỉ mỉm cười. Anh luôn luôn hãnh diện ngầm về người bạn gái. Chỉ hai tuần nữa thôi.
Bỗng Nancy giật giật tay áo anh và bảo:
- Anh coi kìa, đằng đó có liệng vòng!
Ngày còn nhỏ mỗi khi đi hội chợ Nancy vẫn thích liệng vòng, nhưng mấy bà nữ tu sĩ ở nhà mồ côi không cho chơi vì nói uổng tiền. Nàng hỏi Michael:
- Mình chơi được không anh?
- Sao không? Cưng!
Và anh cầm tay nàng dẫn tới hàng liệng vòng. Nàng nhảy nhót như trẻ thơ làm anh rất vui thích. Anh mua một đống vòng cho nàng liệng, nhưng rồi Nancy không có kinh nghiệm, liệng trật cả. Michael nhìn nàng và cười hỏi:
- Vậy chứ em định bê cái phần thưởng nào?
- Cái chuỗi hột kìa anh! - Mắt nàng sáng lên như một đứa trẻ, nàng nói khe khẽ - Em chưa bao giờ có một chuỗi vòng đeo cả.
Nàng vẫn mơ ước từ ngày nhỏ, thích một chuỗi hột long lanh. Michael bảo:
- Em thật dễ tính. Em không thích một con chó con màu hồng à?
Nàng lắc đầu nói:
- Không. Em thích chuỗi hột.
- Xin tuân lệnh.
Và anh thảy ba vòng vào đúng ngay đích phần thưởng. Người chủ quầy vui vẻ đưa cho anh chuỗi hột, anh đeo vào cổ cho Nancy, và nói bằng tiếng Pháp:
- Đấy thưa cô, có cần phải bảo hiểm chuỗi hột này không ạ?
- Anh đừng chọc quê em nữa, em thích chuỗi hột này lắm.
Nàng đưa tay sờ sờ lên cổ có vẻ thích chí.
- Trời ơi, em đẹp lắm đó. Em còn thích gì nữa không?
Nancy cười:
- Thích ăn kẹo bông nữa!
Anh lại mua kẹo bông. Và hai người chậm rãi trở lại chỗ để xe đạp. Anh hỏi:
- Em mệt không?
- Không mệt lắm.
- Vậy lên chỗ kia ngồi nhìn sóng đi em.
- Tuyệt lắm.
Hai người lặng lẽ đi bên nhau. Michael bắt đầu mong ước được nằm bên cạnh Nancỵ Lúc đến dưới một tàng cây, Nancy bỗng nói:
- Chỗ này đẹp quá anh.
- Ừ, đẹp quá.
Hai người ngồi xuống trên bãi cỏ, nhìn ra xa xa thấy sóng đang vỗ trắng xóa vào các ghềnh đá nổi. Michael nói:
- Anh rất thích chúng mình đến những chỗ như thế này.
Họ nắm tay nhau, yên lặng. Bỗng Nancy đứng dậy nói:
- Em muốn làm một chuyện này.
- Em đến sau chỗ mấy bụi cây kia kìa.
- Không! Không phải! Anh kỳ thật!
Nàng liền chạy đến chỗ một tảng đá. Michael đi theo để xem nàng làm gì. Nancy cố đẩy một tảng đá mà không nổi.
- Nào, để anh đẩy chọ Em muốn làm cái gì vậy?
- Em chỉ muốn nhích nó qua một chút thôi... Đấy.
Michael vừa đẩy một tảng đá qua một chút. Nancy vội tháo chuỗi ra, cầm nơi tay, nhắm mặt lại, rỗi thả xuống chỗ lõm đá nằm lúc nãy. Xong nàng bảo:
- Đấy, anh đẩy tảng đá lại như cũ cho em.
- Cho nó nằm trên chuỗi hột à?
Nàng gật đầu và nói:
- Chuỗi hột này là mối tình liên hệ của chúng tạ Sẽ giữ chặt ở đây lâu bền như tảng đá này, cùng với bờ biển và cây cối quanh đây. Đúng không anh?
- Đúng! – Michael mỉm cười dịu dàng. Rồi anh tiếp – Chúng mình thật lãng mạn!
- Chứ sao! Ta may mắn có tình yêu, thì hãy đón mừng tình yêu, và cho tình yêu một nơi trú ngụ.
- Đúng. Em nói rất đúng. Thế thì, đây là nơi trú ngụ của nó.
- Và bây giờ mình ước hẹn đi anh. Em hứa là không bao giờ quên được tình yêu ở đây, không bao giờ quên biểu tượng của tình yêu này. Rồi. Tới anh hứa đi.
Nàng cầm tay anh. Anh mỉm cười. Chưa bao giờ anh yêu Nancy như hôm naỵ Anh nói:
- Anh xin hứa... Anh hứa không bao giờ bỏ em.
Cả hai cùng cười lớn. Họ đều trẻ lãng mạn, tâm hồn phong phú. Họ sống một ngày thật vui. Michael bảo:
- Thôi bây giờ mình về đi em.
Nàng gật đầu. Họ cùng trở về căn nhà của Nancy ở đường Spark, gần khuôn viên đại học Harvard. Michael cảm thấy như nhà của mình. Một căn nhà thực sự. Ngôi biệt thự vĩ đại của mẹ anh chưa bao giờ là một căn nhà ấm áp tuyệt vời như nơi đây. Nơi đây có những họa phẩm của Nancy mà nàng đã vẽ trong bao năm. Có căn phòng màu nâu ấm áp, có những bình hoa Nancy chăm sóc hàng ngày, có chiếc bàn đá hoa sạch sẽ mát rượi mà hai người thường ngồi dùng bữa với nhau, có chiếc giường lò xo nhún nhảy mỗi khi họ làm tình với nhau. Michael hỏi:
- Này Nancy, em có biết là anh yêu thích căn nhà của em lắm không?
- Vâng, em biết! Em cũng vậy. Khi chúng mình cưới nhau rồi thì chúng mình làm sao anh?
- Chúng mình đem tất cả đồ đạc này của em về New York, ở một căn nhà thật đẹp.
Chợt Michael nìn thấy một bức tranh trên giá vẽ, đang còn vẽ nửa chừng, anh bước đến nhìn. Nancy hỏi:
- Anh thích không?
- Anh thích lắm!
- Vậy thì em sẽ làm quà cưới cho anh!
- Tốt lắm! - Đoạn anh nhìn đồng hồ tay và bảo – Bây giờ anh phải đi đã.
- Anh đi tối nay thật à?
- Quan trọng lắm em. Vài giờ nữa anh sẽ trở về. Độ bảy giờ rưỡi hoặc tám giờ anh đến nhà mẹ anh. Khoảng mười một giờ anh đón chuyến xe chợ, và khoảng giữa khuya thì anh về đây. Được chứ. Em có ngại gì không?
- Không!
Nhưng nàng hơi do dự. Nàng không muốn anh đi gặp mẹ anh. Song nàng cũng không biết nói sao. Chỉ khe khẽ nói:
- Em hy vọng mọi chuyện tốt đẹp.
- Chắc chắn là tốt đẹp thôi.
Tuy nhiên cả hai đều biết là bà Marion chỉ làm điều gì bà thích làm, chỉ nghe điều gì bà muốn nghe, và chỉ chiu hiểu điều gì hợp ý bà. Dù sao Michael cũng phải làm sao thuyết phục được mẹ. Anh phải cưới Nancỵ Với bất cứ giá nào. Anh ôm nàng vào vòng tay anh lấn chót, rồi thắt cà vạt và mặc áo khoác. New York đang nóng nhưng Michael biết rõ là đến nhà mẹ thì phải thắt cà vạt và mặc áo khoác. Bà Marion không chấp nhận ăn mặc buông thả khiểu híp-pi không chấp nhận những người như .. như Nancỵ Cả Michael và Nancy đều biết thế. Anh hôn nàng và bảo:
- Anh yêu em.
- Chúc anh may mắn.
Nancy ngồi lại hồi lâu trong nhà, lặng lẽ nhìn tấm hình hai người chụp ở hội chợ trong y phục của Rhett và Scarlett, cặp tình nhân bất tử. Tuy Nancy và Michael chỉ ló cái đầu ra, nhưng trông rất hợp với toàn cảnh. Trông khuôn mặt hai người thật hạnh phúc. Nàng tự hỏi không biết bà Marion có hiểu cho điều này không, bà ta có hiểu sự khác nhau giữa hạnh phúc và sự si mê không, giữa hiện thực và tưởng tượng không?
Nàng tự hỏi không biết bà Marion có hiểu cho nàng và Michael chút nào không?