Ông Jefferson Cope, ngay lập tức đã ở bên cạnh cô gái.
- Chúng ta đi đường này chứ? Anh nghĩ là sẽ tuyệt đấy.
Cô gái chấp thuận.
Ông Cope mải miết nói trong khi họ đang thong dong thả bộ. Ông nói trôi chảy, giọng ông nhỏ, đều đều. Liệu ông có biết rằng Nadine không hề nghe những gì ông nói.
Khi họ rẽ sang con đường phủ đầy sỏi và hoa dại chạy dọc theo chân đồi thì Nadine ngắt lời ông.
- Jeffrson, em xin lỗi. Em cần phải nói với anh một chuyện.
Khuôn mặt cô trở nên tái xanh.
- Chắc chắn rồi, gì vậy em yêu. Hãy làm những gì em muốn, nhưng xin em đừng buồn nữa.
Cô nói đơn giản: - Anh thông thái hơn em tưởng nhiều. Anh biết là em định nói gì rồi phải không?
- Sự thật là hoàn cảnh đã thay đổi. Anh cảm thấy một cách sâu sắc rằng, trong hoàn cảnh hiện tại, mọi quyết định sẽ phải được xem xét lại. – Ông thở dài – Em cần phải tiến thẳng về phía trước, Nadine, và hãy làm những gì trái tim em mách bảo. Ông Cope nói.
Một cảm xúc rất thật dâng trào trong Nadine:
- Anh thật là tốt, Jeffrson. Thật nhẫn nại! Em cảm thấy là em đã đối xử rất tệ với anh. Em thực sự rất cảm kích đối với anh.
- Nào, nhìn đây này Nadine. Hãy để cho mọi việc xảy ra đúng với bản chất của nó. Anh luôn luôn biết rằng nhược điểm lớn của anh là xuất hiện ở bất cứ những nơi nào có dính dáng tới em. Với em, anh đã có một tình cảm sâu sắc và một sự tôn trọng kể từ khi được quen biết em. Tất cả những gì anh muốn là hạnh phúc của em. Đó là tất cả những gì anh hòng mong mỏi. Anh gần như là phát điên lên được khi thấy em bất hạnh. Và anh cũng phải nói thật là anh đã đổ lỗi hoàn toàn cho Lennox. Anh cảm thấy rằng anh ta không dám giữ lấy em bởi vì anh ta không hề coi trọng hạnh phúc của em hơn là những gì mà anh ta đang làm.
Ông ngừng một chút lấy hơi rồi nói tiếp:
- Còn bây giờ, anh phải thú nhận rằng sau khi đã đi cùng em tới Prtra, anh thấy Lennox không đáng đổ lỗi hoàn toàn như anh từng nghĩ. Anh ta không hề ích kỷ với khi có những việc liên quan tới em, nhưng anh ta lại tỏ ra như vậy khi có việc gì liên quan tới mẹ anh ta. Anh không muốn nói điều gì làm phiền lòng người chết, nhưng anh nghĩ là mẹ chồng em có thể là một người phụ nữ khó tính đến khác thường.
- Vâng, anh nói như thế cũng được, - Nadine lẩm bẩm.
- Dù sao đi nữa, - ông Cope nói tiếp, - ngày hôm qua em đến chỗ anh và nói em đã quyết định đó của em. Em đã rất thành thật với anh. Em không hề giả vờ tỏ ra thân thiện hơn với anh. Ừ, chuyện đó đối với anh cũng không sao. Tất cả những gì anh yêu cầu đó là có cơ hội để được chăm sóc em đúng như em đáng được như vậy. Anh phải nói rằng buổi chiều hôm đó là một trong những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Nadine bật khóc nức nở, cô nói:
- Em xin lỗi. Em thành thật xin lỗi anh.
- Không, em yêu, bởi vì dù sao anh đã luôn có cảm giác rằng mọi chuyện xảy ra như trong mơ vậy. Anh đã cảm thấy rất rõ là có thể vào sáng hôm sau se sẽ nghĩ lại và sẽ thay đổi quyết định. Còn bây giờ, thì mọi việc đã rõ ràng. Em và Lennox có thể sống một cuộc sống riêng của hai người.
Nadine lặng lẽ nói:
- Vâng, em không thể bỏ rơi Lennox. Xin anh hãy tha thứ cho em.
- Chẳng có gì phải tha thứ cả, - ông Cope tuyên bố. – Anh và em sẽ lại thành những người bạn cũ của nhau. Chúng ta sẽ quên cái chiều hôm đó đi.
Nadine đặt một cánh tay thon thả lên vai ông và nói:
- Anh Jefferson yêu quý, em cám ơn anh nhiều lắm. Em đi tìm Lennox đây.
Nói rồi cô quay người và bước đi. Còn lại một mình, ông Cope tiếp tục đi tiếp.
Nadine tìm thấy Lennox đang ngồi ở tầng trên cùng của nhà hát Graeco Roman. Anh đang chìm đắm vào trong suy nghĩ đến nỗi không hề nhận ra cô mãi cho tới khi cô ngồi xuống thở hổn hển bên cạnh anh.
- Lennox.
- Nadine – Anh quay đầu sang nhìn cô.
Cô vội vã nói :
- Chúng ta đã không thể nói chuyện với nhau, mãi cho tới lúc này. Nhưng anh có biết là em sẽ không rời bỏ anh nữa đâu ?
Lennox nghiêm trang hỏi :
- Nadine, có phải là em thực sự muốn như vậy chứ ?
Cô gật đầu.
- Vâng, đúng thế. Anh thấy đấy dường như là chỉ có mỗi một việc cần phải làm thôi. Em đã hy vọng … đã hy vọng là anh sẽ đuổi theo em. Tội nghiệp Jeffrson. Em có ý nghĩa biết bao đối với anh ấy.
Lennox bỗng bật lên một tiếng cười gằn cộc lốc :
- Không, em chẳng có ý nghĩa gì đâu. bất cứ ai không có tính ích kỷ như ông Cope cần phải được có dịp nhìn thấy lòng cao thượng của ông ta. Và em nói đúng, Nadine ạ. Khi em nói với anh là em sẽ ra đi cùng ông ta, em đã gây cho anh một cú sốc ! Thành thực mà nói anh đã nghĩ trước sau gì rồi anh cũng sẽ trở thành một con người kỳ quái hay gì đó đại loại như thế. Điều quái quỷ gì đã ngăn không cho anh đập lên mặt bà ta một cái rồi bỏ đi cùng em như em đã từng mong muốn.
Nadine dịu dàng nói với anh :
- Anh yêu, xin anh đừng, xin anh đừng như thế.
Lennox càng tỏ ra đam chiêu hơn nữa. Sau cùng anh nói :
- Khi em nói với anh vào buổi chiều hôm đó, anh như một kẻ vừa bị đập vào đầu vậy ! Anh đã quay trở về trong trạng thái nửa tỉnh, nữa mê và rồi bỗng dưng anh thấy rõ mình là một thằng ngốc đáng khinh biết bao ! Anh nhận ra rằng chỉ có mỗi một việc anh có thể làm nếu như không muốn bị mất em.
Nadine ngồi bất động. Giọng nói của Lennox càng cay nghiệt hơn.
- Anh đi và …
- Đừng …
Lennox liếc nhìn vợ thật nhanh.
- Anh đi và … cãi nhau với bà ta. - Giọng nói của Lennox đã hoàn toàn thay đổi, thận trọng và gần như là yếu ớt. – Anh nói với bà ta là anh sẽ chọn giữa một bên là em và một bên là bà ấy, và anh đã chọn em.
Lennox ngừng lời. Rồi anh nhắc lại bằng cái giọng nửa như tán thành, nửa như tò mò :
- Đúng, đó là những gì anh đã nói với bà ấy.