Với tất cả những lời thì thầm về sự suy đồi và những vụ bê bối kèm theo việc đề cập đến Vauxhall, Lidian chưa bao giờ thực sự chắc chắn đó là cái gì. Nàng nhanh chóng phát hiện ra một buổi tối ở Vauxhall, khu vực ở phía bắc Kensington Lane, chính xác giống như tham dự một bữa tiệc – bữa tiệc đáng kinh ngạc nhất mà nàng tưởng tượng được. Nàng chưa bao giờ đi giữa một đám đông toàn những con người thoải mái làm những điều họ muốn đến vậy: những nhà quý tộc, những công tử ăn diện, những quý bà, và những gái bán hoa. Nhạc nổi lên từ một dàn nhạc đồ sộ tràn ngập không gian trong khi những người bán thức ăn dạo bán kem, bánh pho mát, và bánh bích quy. Những hàng người ở các lều trò chơi nơi những tấm vé được bán ra để có cơ hội thắng được những món nữ trang rẻ tiền nhiều màu sắc.
Ngài De Gray trả một khoản phung phí gồm hai đồng ghinê cho mỗi một người để vào được khu vườn. Lidian cẩn thận tránh ánh mắt của bất cứ ai và đi sát bên cạnh De Gray. Dù sao đi nữa, tính tò mò mau chóng lấn át nàng, và nàng nhìn chằm chằm vào cảnh vật xung quanh với đôi mắt to tròn kinh ngạc. Khu vườn được đặt theo mô hình gồm năm làn đi bộ, một vài trong số chúng được che bởi những mái hiên và hai hàng cây trồng dọc theo hai bên đường, với lớp sỏi hoặc gạch trải dưới chân. Một làn gió đêm lạnh giá quất quanh người nàng, nàng rùng mình, rồi mừng vì hơi ấm từ chiếc áo khoác lông cừu dày của nàng.
De Gray dừng lại và mua một chiếc mặt nạ màu đen bằng nỉ cho nàng, tương tự với rất nhiều chiếc khác mà mọi người đang đeo. "Không một tiểu thư trẻ đứng đắn bị bắt gặp ở đây mà không có cái này," anh ta cộc lốc đảm bảo với nàng, "cũng giống như những ông giồng dành một đêm xa khỏi những bà vợ, hay những kẻ ăn diện muốn xuất hiện một cách phô trương..."
"Anh không đeo một cái sao?" nàng hỏi, để cho anh ta buộc hai dải nỉ đằng sau đầu nàng. Anh ta quay nàng lại với anh ta, chỉnh lại chiếc mặt nạ cho đến khi nàng có thể nhìn qua hai khe mắt. "Chẳng có gì là bê bối nếu tôi bị nhìn thấy ở đây, tiểu thư Acland à. Em, mặt khác, sẽ bị hủy hoại." Để ý thấy ánh mắt Lidian lạc theo một người đàn ông đang bước đi với đĩa bánh bích quy trên tay, anh cười nhẹ. "Em hẳn phải rất đói rồi. Em hầu như chẳng đụng vào bữa tối lúc sớm của em."
"Tôi quá căng thẳng để có thể ăn. Tôi cứ nghĩ về..." Giọng của nàng lụi dần khi nàng nhớ lại nàng đã háo hức muốn gặp Chance như thế nào.
"Quên chuyện đó đi," anh ta đột ngột nói, rồi đẩy nàng hướng về vạt rừng, nơi đặt hơn một trăm ngăn ăn tối. Chúng được lấp đầy với những cặp đôi đang thưởng thức những đĩa thịt lợn muối, lưỡi lợn và thịt gà trong khi lắng nghe dàn nhạc. Âm nhạc lớn và rộn ràng, khiến tất cả những suy nghĩ về Chance đều tan biến khỏi tâm trí của Lidian. De Gray để nàng ngồi ở một ngăn, bên trong được sơn những bức họa bởi họa sĩ Fancis Hayman. Đám đông ngân nga và hát theo khi dàn nhạc chơi một giai điệu nổi tiếng.
Trước cử chỉ của De Gray, một người bồi bàn mang đến cho họ những đĩa thịt gà quay, thịt lợn muối lát mỏng, bánh ngọt và bánh kem được phủ những lớp kem và mứt quả mọng. Lidian chú mục vào số thức ăn đáng khao khát ấy, rồi ngừng lại trong ngạc nhiên khi De Gray đưa cho nàng một ly rượu.
"Tôi không được phép uống rượu," nàng ngập ngừng nói.
De Gray hạ thấp miệng anh ta xuống tai nàng. "Tôi sẽ không nói đâu," anh ta bí mật nói, tông giọng thấp của anh ta làm một cơn rùng mình dễ chịu trườn dọc theo sống lưng của nàng. Nàng mỉm cười và chấp nhận ly rượu, nhắp một ngụm nhỏ thứ rượu nho đỏ đậm đà. De Gray nài nỉ nàng dùng thêm thức ăn và trêu chọc nàng cho đến khi nàng không thể ngừng cười trước những lời tầm phào của anh ta. Nàng tựa vào hơi ấm tỏa ra từ bên cạnh anh ta với lòng tin tưởng mỗi lúc một tăng thêm. Cảm giác lạ lùng khi ở trong một nơi như thế này và chấp nhận sự ân cần rất đáng hãnh diện của một người đàn ông đẹp trai đã thổi một bùa mê đặc biệt lên nàng. Nàng muốn đêm nay đừng bao giờ kết thúc... Nàng đang ở giữa một giấc mộng say mê. Pháo hoa được bắn lên khi màn biểu diễn âm nhạc đi đến hồi kết, pháo sáng xoáy tròn tung lên bầu trời và ánh sáng rực rỡ sắc màu nổ tung trải rộng thành những đóa hoa chói lòa. Lidian thích thú ngắm nhìn trong khi đám đông hoan hô trước mỗi màn trình diễn mới.
Sau đó De Gray hộ tống nàng khỏi ngăn ăn tối và tản bộ với nàng về phía vạt rừng. "Tôi ước gì tôi có thể cảm giác như thế này mãi mãi," Lidian nói, vẫn còn ửng hồng bởi rượu và những trò giải trí.
"Cảm giác thế nào?" anh ta hỏi, mỉm cười trước sự kích động của nàng.
"Như thể tôi có những đôi cánh!" nàng đột ngột thở dài. "Dĩ nhiên, ngày mai thôi là tôi sẽ phải rơi tõm xuống mặt đất rồi."
De Gray đăm đăm nhìn nàng với đôi mắt xanh xám sẫm màu, và trong khoảnh khắc có một chút khát khao trong chúng. Lidian có cảm giác anh ta muốn nói điều gì đó với nàng, để cho nàng thấu hiểu điều gì đó quan trọng – và rồi điều gì đó đã giữ anh ta lại.
Cuối cùng anh ta trả lời bằng giọng điềm tĩnh, phá vỡ lời bùa mê. "Tối nay vẫn chưa kết thúc đâu." Ngừng lại trước một lều quay thưởng, anh ta trả vài đồng silinh cho nàng rút thăm. Trước sự thúc giục của anh ta, Lidian thò tay vào trong chiếc bát đựng những tờ vé và cuộn những ngón tay nàng quanh một tấm. Nàng rút nó ra và đưa nó cho người đàn ông trong chiếc lều.
"Một giải thưởng cho tiểu thư!" người đàn ông la lên, xem xét kĩ những con số trên tờ vé. Ông ta với tay ra sau chiếc quầy và mang trở lại một vật nhỏ cho nàng. Đó là một chiếc còi được sơn màu treo trên một dải ruy băng xanh.
Lidian quàng nó lên cổ nàng và lấy hơi thổi cho đến khi nàng gây ra một âm thanh thé tai. Không màu mè De Gray bỏ chiếc còi khỏi đôi môi chúm chím và nhét vào trong áo khoác của nàng.
"Từ giờ, bất cứ khi nào tôi thổi còi, anh phải tuân theo tiếng gọi của tôi đấy nghe chưa," Lidian nói với tiếng cười giòn. De Gray mỉm cười và hơi cúi người. "Bất cứ khi nào, tiểu thư của tôi."
Nàng hồ nghi nhìn anh ta. "Anh sẽ không quên lời hứa của anh chứ?"
Anh ta chằm chằm nhìn xuống nàng và vén một lọn tóc nhỏ mắc vào phần cạnh chiếc mặt nạ của nàng. "Không bao giờ."
Lidian không phản đối khi anh ta trượt cánh tay thân thuộc quanh lưng nàng. Họ bước dọc theo một trong những làn đường, nơi những cặp đôi dạo bước cùng và ngược chiều và những người đàn ông trẻ dâm đãng liếc mắt những người phụ nữ vượt qua họ. Khi hai người đến gần cuối Đường tu hành, Lidian thoáng nhìn thấy hai dáng hình bện chặt lấy nhau, một người đàn ông và một người đàn bà đang hôn nhau cuồng nhiệt trong bóng tối. Nàng đỏ bừng mặt và liếc nhìn lên De Gray, người cũng đã nhìn thấy bọn họ. Lidian tự hỏi không biết đã có bao nhiêu người phụ nữ khác mà De Gray đã mang đến đây, và liệu anh ta có từng quyến rũ một cô gái quên đi những kiềm chế của cô ta để đi vào một trong những con đường khuất bóng đó chưa.
"Anh đã từng yêu bao giờ chưa?" Lidian bẽn lẽn hỏi, nhìn chằm chằm vào gương mặt chân phương nghiêng nghiêng của anh ta.
"Tôi đã từng cảm nhận vài điều gần với nó, một hoặc hai lần."
"Có lẽ ngày nào đó anh sẽ biết nó như thế nào," nàng nói bằng giọng thành thực nhất của nàng. Nàng nghe thấy một tiếng cười mắc trong cổ họng của anh ta. Tiếng nói của anh ta được phủ đầy chất thép. "Tôi hẳn cũng hy vọng thế." Họ ngừng lại trước một con đường hẹp nhất mà Lidian từng trông thấy. Nó trông tăm tối và tĩnh mịch, một đường hầm của bóng tối và những thảm lá xào xạc. "Đây được biết đến như Đường tình nhân," De Gray nói. "Bất cứ một người phụ nữ trẻ nào đủ ngốc nghếch muốn phiêu lưu thì đây là một khẩn cầu thiết thực cho một vụ bế bối." Anh ta quay về phía nàng, một chân mày nhấc lên giễu, và rồi ra hiệu về phía con đường. "Chúng ta đi chứ?"
"Tôi không biết," Lidian nói, thầm hỏi không biết anh ta muốn gì từ nàng. Có lẽ anh ta đang cố biến nàng trông có vẻ dại dột, vẽ nàng như một sinh vật rụt dè, ngờ nghệch. Nhưng nàng không thể nào đi vào một nơi như thế này với anh ta. Đã đủ tệ khi ở Vauxhall, nơi xa khỏi sự bảo vệ của mẹ nàng, rồi còn uống rượu... Nàng nên đặt dấu chấm hết ngay từ bây giờ. Nàng không biết chuyện gì đã đến với nàng khi nàng cư xử quá vô trách nhiệm đến vậy.
"Em sợ à?" anh ta dịu dàng hỏi.
"Đương nhiên là không rồi!" Lidian cố gắng cãi lý với bản thân. Chuyện gì tồi tệ nhất có thể đến được chứ? Anh ta có thể sẽ tiến tới... và rồi nàng sẽ mắng mỏ anh ta, và chuyện này sẽ đi đến hồi kết.
Nàng nhìn chằm chằm một cách liều lĩnh xuống con đường, và anh ta bước theo nàng. Chẳng mấy chốc họ đi vượt qua một đôi khác, đang thì thào và trao nhau những nụ hôn, Lidian ngoảnh ánh mắt của nàng đi. Nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng mỗi lúc một lớn thêm khi họ đi sâu vào một vùng bóng tối dày đặc hơn, những tán cây đã chặn lại tất cả ngoại trừ một chút ánh sáng le lói hắt xuống từ bầu trời phía trên kia.
"Muộn lắm rồi," nàng bình luận. "Hẳn phải quá nửa đêm."
"Hai giờ, tôi đoán thế."
Nàng cố gắng nghĩ ra một chủ đề khác cho cuộc trò chuyện. "Anh sẽ tham dự buổi vũ hội của nhà Brimworthy vào thứ sáu chứ?"
"Tôi chưa cân nhắc."
Con đường trở nên hẹp hơn, riêng tư hơn, một thế giới khác xa khỏi thành phố Luân Đôn hối hả, bận rộn. Mất hết can đảm bởi sự tĩnh lặng, Lidian đột ngột hỏi, "Ngài De Gray, ngài không định tiến tới đấy chứ?"
Anh ta bật cười, ngừng lại và quay nàng đối diện với anh ta. "Em thích tôi làm thế à?"
"Không, chỉ là... nếu anh làm thế, tôi thà để nó xong ngay bây giờ, thay vì lo lắng vì nó."
Giọng nói của anh ta mềm mại và thích thú. "Em là người phụ nữ ít kiên nhất nhất mà tôi từng gặp, tiểu thư Acland à."
"Tôi là một người cực kì kiên nhẫn. Chỉ là không ở những nơi dính đến anh thôi."
"Tại sao lại thế?"
"Anh khiến tôi quá... quá..." nàng lúng túng để tìm từ hợp lý và cuối cùng cũng ổn thoải với "khó chịu."
"Qủa vậy." Nàng trông thấy hàm răng trắng của anh lóe lên trong bóng tối. "Thôi được rồi, trong tương lai tôi sẽ cố sao cho dễ thương hơn. Và bởi em dường như quá háo hức với sự lấn tới của tôi..." Anh cúi đầu xuống và trải một nụ hôn lên môi nàng, phớt nhẹ và dịu dàng như cái chạm của một cánh bướm. Lùi lại, anh mỉm cười với nàng. "Giờ thì cuộc phiêu lưu của em đã hoàn tất rồi đấy."
Lidian cười vui vẻ, được cam đoan lần nữa bởi cử chỉ vô tình của anh. "Cảm ơn anh," nàng nói, chân thành. Anh đã hoàn thiện một điều không thể, và làm xoay chiều một trong những đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời nàng thành một thứ gì đó thật sự thú vị. Ngày mai nàng sẽ vươn dậy được bản thân và tiếp tục bước đi trong đời nàng. Và từ giây phút này nàng sẽ không ngây thơ nữa. Nàng sẽ không bao giờ để một người đàn ông lợi dụng nàng thêm một lần nào nữa.
De Gray chăm chú nhìn vào gương mặt ngẩng dần lên và khẽ chạm lên một dải tóc đu đưa trên thái dương của nàng. "Giờ tôi sẽ đưa em về nhà."
Sau khi anh mang nàng trở lại nhà De Gray trong xe ngựa của anh, Lidian đến phòng của nàng bằng con đường nàng đã rời đi, qua cửa của người làm và đi lên cầu thang phía sau. Không còn lâu nữa sẽ tới bình minh. Nàng biết nàng sẽ bị kiệt sức cho cả một ngày đang đến gần, nhưng nàng không quan tâm. Nàng cởi áo và trượt vào trong chiếc giường, kéo tấm chăn cao đến cằm nàng. Rồi đây này sẽ nghĩ về Chance, về anh ta trông như thế nào và tất cả những gì anh ta đã nói, nhưng giây phút này tâm trí của nàng đã được lấp đầy với pháo hoa và âm nhạc... và kí ức về đôi cánh tay của Eric De Gray bao quanh nàng. "Tôi sẽ gặp lại em sớm thôi," Eric đã nói với đôi mắt ánh vẻ trêu đùa khi họ chia tay tối nay. "Chỉ để chắc chắn rằng em sẽ hồi phục."
Nàng biết anh đang ám chỉ đến kinh nghiệm không mấy vui vẻ của nàng ở câu lạc bộ Craven tối nay và cảm giác của nàng về Chance. "Tôi có ý định sẽ hồi phục rất nhanh đấy," nàng đảm bảo với anh. "Tôi đã không còn chút ảo tưởng nào về đàn ông nữa rồi. Tôi sẽ không mắc một sai lầm tương tự như vậy nữa."
"Thật yếm thế," anh đã chế giễu, và rời xa nàng với một nụ cười nhăn nhở trên môi.
Trong suốt tháng tiếp theo không hề có một lời từ Chance, mà Lidian cũng không chờ đợi chúng. Nàng trở nên yêu thích những khoảng thời gian được ở một mình, được ngẫm nghĩ về quá khứ của nàng và tại sao nàng lại quá dễ ngã lòng trước một người đàn ông như Chance, nhưng gia đình De Gray đã giữ cho nàng bận rộn liên miên với những bữa tiệc và những buổi hòa nhạc, những chuyến thăm buổi chiều, và đi dạo bằng xe ngựa qua công viên Hype Park. Nàng dần trở nên quen thuộc với những người bạn của Julia và Dollie xung quanh, hầu hết họ là những phụ nữ tài năng và đáng yêu. Mẹ của nàng dường như hạnh phúc hơn sau một khoảng thời gian dài, và Lidian nhận ra Elizabeth đã nhớ tất cả những họat động xã hội mà họ đã cùng tham dự nhất nhiều năm trước như thế nào.
Eric De Gray cứ vài ngày lại đến thăm, và thay vì cố gắng thờ ơ như mọi khi, Lidian thấy bản thân mình mong ngóng những lần anh đến. Trái tim nàng đập nhanh hơn mỗi lần nghe thấy giọng nói trầm của anh vang lên trong lối vào, và khi nàng ra để chào anh, nàng nhận ra được sự bạo dạn ngoài ánh mắt tâng bốc của anh khi anh đưa mắt nhìn xuống cả chiều dài thân thể nàng. Cách sử xự của anh với nàng thân thiện, trêu chọc và tương tự như mối liên hệ của anh với Dollie.
Vào một trong những lần ghé thăm của De Gray, anh nhàn nhã đi vào trong phòng khách với Dollie và Lidian, cùng em gái anh nhớ lại thời thơ ấu nghịch ngợm của họ, đặc biệt là lúc họ đã ăn trộm bộ cắt xén của người làm vườn và dùng những tài năng nghệ thuật mới nhú của họ để sửa sang lại hàng rào của khu vườn kiểu cách. "Edward tội nghiệp," Dollie la lên, cười rũ rượi, " anh ấy đã bị trừng phạt cùng với hai đứa mình."
"Ngay cả khi anh ấy chẳng làm gì sao?" Lidian ngạc nhiên hỏi.
"Cha mẹ mình chưa bao giờ tách bạch rạch ròi giữa những đứa con của họ," Dollie trả lời. "Nếu một đứa nghịch ngợm, thì những đứa khác cũng lập tức bị tét vào mông."
"Dù vậy Edward chưa bao giờ phàn nàn." Một nụ cười lơ đãng vắt qua gương mặt của De Gray. "Anh ấy là người chịu trách nhiệm, lúc nào cũng giúp đỡ bọn tôi thoát khỏi những lần khó khăn, chia sẻ những lần trừng phạt cùng với chúng tôi cho những gì mà anh ấy không hề làm."
"Anh ấy mới thật đáng mến chứ," Dollie kêu lên, mỉm cười khi cô chùi giọt nước chợt lăn khỏi khóe mắt. "Em nhớ anh ấy. Anh có thường nghĩ đến anh ấy không anh Eric?"
Nụ cười của De Gray nhòa đi, và anh nhặt một sợi len mềm rơi trên chiếc quần. "Luôn luôn." Anh giữ cho gương mặt ngoảnh đi và thay đổi chủ đề. "Hai em có muốn cưỡi ngựa với anh qua công viên Hype Park vào sáng mai không?"
"Ôi, có chứ ạ," Dollie trả lời ngay tắp lự.
Lidian do dự. Nàng cân nhắc đến một số lời khước từ nhưng cuối cùng đã chọn nói sự thật. "Cảm ơn anh, nhưng tôi chắc không đi được đâu. Tôi cưỡi ngựa không giỏi lắm." Đã rất nhiều năm kể từ khi nàng cưỡi một chú ngựa thuần chủng, và chắc chắn không gì có thể so sánh với một trong những chú ngựa ưu tú trong chuồng ngựa của nhà De Gray.
"Chúng tôi sẽ tìm một chú ngựa lành cho em," De Gray nói. "Có một con năm tuổi trong chuồng ngựa tên là Lady." Đôi mắt anh lấp lánh khi anh thêm vào. "Một cô nàng trầm tĩnh hơn và sẵn sàng hơn mà tôi từng gặp."
Dollie bật cười và lấy cớ đấm thùm thụp vào anh cho lời bình luận trong khi Lidian khẽ lắc đầu. "Quần áo cưỡi ngựa của tôi đã cũ và không còn hợp thời nữa, bên cạnh đó..."
"Ôi, cứ lấy một trong những bộ của mình ấy!" Dollie kêu lên.
"Nhưng mình không thể..."
"Không tranh luận thêm nữa," De Gray êm ái nói.
Trước khi Lidian có thể đáp lời, Dollie đã rời phòng, vừa đi vừa nói, "Mình có thứ này, một bộ màu đen, vừa vặn, với một chiếc khăn quàng màu xanh da trời. Mình sẽ đi tìm ngay bây giờ!"
"Đợi đã," Lidian gọi với theo, nhưng dường như cô không hề nghe thấy. Bối rối, Lidian trao cho De Gray một nụ cười nhăn nhó. "Thôi vậy, hình như là tôi sẽ đi cưỡi ngựa với anh sáng mai rồi."
"Em sẽ thích nó."
Một khoảng lặng rơi trên đầu họ. Đây là cơ hội đầu tiên được nói chuyện riêng từ cái đêm ở Vauxhall. "Anh trai anh trông thế nào?" Lidian thình lình hỏi. "Tôi chưa bao giờ trông thấy một bức chân dung của anh ấy."
"Tôi có một bức vẽ ba chúng tôi – Edward, Dollie và tôi – khi chúng tôi nhỏ hơn rất nhiều. Đó là bức tranh ưa thích của mẹ tôi. Bà đã gỡ nó xuống năm năm trước khi anh ấy chết. Bà nói bà không thể chịu đựng nổi khi nhìn vào nó. Giờ nó đang ở dinh thự của tôi."
"Một ngày nào đó tôi muốn xem bức tranh ấy," Lidian nói mà không kịp suy nghĩ, để rồi đỏ ửng cả mặt. Nó nghe như thể nàng đang tranh thủ một lời mời vậy.
Anh bật cười trước vẻ không thoải mái của nàng. "Có thể sắp xếp được mà."
Nàng ngập ngừng và hỏi khẽ, "Chuyện xảy ra thế nào?"
Eric hiểu nàng đang nói đến cái chết của Edward. "Một tai nạn cưỡi ngựa. Anh ấy ngã trong một cú nhảy mà anh ấy không bao giờ nên thử." Anh đứng và đi quanh căn phòng, ngừng lại để xem xét những bức tượng nhỏ đặt trên mặt lò sưởi. Anh ngay lập tức liếc nhìn Lidian. Thật không dễ dàng để nói về Edward, nhưng có gì đó trong đôi mắt nâu dịu của nàng đã cổ vũ anh tiếp tục. "Tôi nghĩ về anh ấy mọi ngày từ đó. Anh ấy và tôi gần như không thể tách rời. Chúa chứng giám tôi không bao giờ muốn thay thế vị trí của anh ấy. Lúc đó tôi..." Anh ngừng lại và khép tay quanh một bức tượng, những ngón tay của anh dịu dàng trên lớp sứ mỏng manh. "Tôi tự hỏi không biết tôi có dành phần đời còn lại của mình để trở thành một kẻ bắt chước đáng thương của Edward hay không."
"Chắc chắn sẽ không ai yêu cầu anh phải thế," nàng lẩm bẩm.
Eric nhún vai. "Edward được định sẽ là bá tước tiếp theo, quản lý các vấn đề trong gia đình và sinh những người thừa kế mà cha mẹ tôi mong muốn. Anh ấy được sinh ra để thực hiện những việc ấy, không phải tôi. Trong khi Edward luôn luôn đạt những điểm cao nhất ở trường và cư xử một cách đáng trọng, tôi dành thời gian để gây rối và đuổi theo những cô nàng ở quán rượu... Và giờ tôi thấy bản thân mình đang cố gắng sống sao cho xứng với những tiêu chuẩn cao quý chết tiệt mà anh trai tôi đặt ra." Nụ cười của Eric xoắn lại. "Một trong những người bạn cũ của tôi đã gọi việc mất đi Edward là "một cú may mắn." Tôi chưa bao giờ trông mong cái chết tiệt gì về của cải của gia đình hay tước vị. Tôi cảm thấy như thể không hiểu sao tôi đã đánh cắp tất cả những thứ đó từ anh ấy." Eric đặt bức tượng xuống trong khi một con sóng từ sức nóng khó chịu xây dần lên bên dưới cravat của anh. Anh không định nói nhiều đến thế... anh chưa bao giờ nói một cách thoải mái về Edward với bất cứ một ai. Cảm nhận được sự hiện diện nhỏ bé của Lidian đang kề bên, anh quay lại và phát hiện ra nàng đang đứng ngay sau anh.
Gương mặt nàng mềm lại với lòng trắc ẩn. "Nếu Edward không thể trở thành người chăm lo cho gia đình, tôi chắc anh ấy muốn anh làm thế. Và tôi biết mà không chút nghi ngờ rằng anh sẽ thực hiện rất tốt việc đó."
Eric đắm nhìn nàng trong im lặng. Lidian Acland không giống bất cứ một cô nàng ve vãn trẻ tuổi hay cười lích rích và nông cạn nào mà anh đã gặp hoặc giống như những con sư tử thạo đời mà các bạn anh đã cưới. Nàng trung thực, chu đáo, và chân thành – và quá xinh đẹp khiến anh gần như đau đớn với nỗi mong muốn được có nàng. Phải thừa nhận nàng có nhiều thiếu sót, đáng kể nhất là tính ương bướng của nàng, nhưng đó chỉ là để cho cân bằng với những điều còn lại. Mọi thứ đã luôn đến quá dễ dàng với anh. Anh chưa bao giờ phải đợi bất cứ ai hay bất cứ điều gì trong cuộc đời anh, và giờ đây anh cuối cùng đang phải học cách kiên nhẫn. Lạy Chúa hãy ban cho con sức mạnh, anh nhăn nhó nghĩ thầm, khao khát được khum lấy đôi gò má căng mịn của nàng trong đôi tay anh và hôn nàng.
Thay vào đó, anh chạm nhẹ ngón tay vào cằm nàng trong một điệu bộ cẩu thả. "Em có nghe gì từ Spencer không?" anh lầm bầm, cố gắng cũng tương tự như cách anh đã hỏi Dollie về một trong những người hâm mộ của em gái anh.
Hàng mi đen dày của nàng hạ thấp xuống. "Không. Tôi đã kể với mẹ tôi về anh ta, dẫu vậy. Tôi đã bảo với bà rằng tôi nghe được qua lời đồn đại rằng Chance đã trở về. Tôi nói rằng tôi không còn chút quan tâm nào tới anh ta thêm nữa... Bà an lòng, đương nhiên là thế, và nói rằng tôi xứng đáng hơn nhiều so với một kẻ như Chance." Ánh mắt nàng rơi xuống đôi bàn tay, những ngón tay xoắn lại với nhau. "Anh vẫn còn trông thấy anh ta ở câu lạc bộ của anh chứ?"
"Thi thoảng." Eric dằn mình khỏi nói với nàng rằng Chance đã tự biến bản thân thành một tên ngu ngốc kiêu căng. Dường như hắn đã kiếm được danh tiếng như một thanh gươm vụt sáng trong thành phố. Thường xuyên có những tin đồn liên quan đến những mối quan hệ của hắn ta, những khoản nợ cờ bạc, và cả những cuộc đọ kiếm tay đôi vì một vài bà vợ của những nhà quý tộc. Theo những gì anh biết, vài người đàn ông đã yêu cầu được tôn trọng từ hắn ta kể cả những kẻ giống như Chance Spencer, mặc dù dường như luôn luôn có vài kẻ bảnh chọe và những tên cặn bã lượn lờ quanh hắn. "Thật vậy sao, những điều em nói với mẹ em ấy?" anh hỏi. "Em không còn chút quan tâm nào đến hắn nữa à?"
Lidian được miễn khỏi phải trả lời bởi sự cắt ngang đúng lúc của Dollie, báo rằng cô đã tìm được bộ đồ cưỡi ngựa hoàn hảo và Lidian phải đến để thử nó ngay lập tức.
Trong giới thượng lưu Luân Đôn không có gì thiết tha chờ đợi báo hiệu của mùa xuân hơn buổi vũ hội thường niên của quý ngài và quý phu nhân Blasedale. "Họ luôn mở một cuộc săn tìm châu báu," Dollie hổn hển thông báo cho Lidian, "và tất cả các vị khách đều được đưa cho đầu mối giống nhau. Năm ngoái giải thưởng là một chuỗi hạt bằng ruby, và năm trước đó là một chiếc trâm cài kim cương! Đây là năm đầu tiên mình được cho phép tham gia. Không phải sẽ cực kì thú vị nếu cả hai chúng ta cùng tìm ra món châu báu đó sao?"
Lidian mỉm cười trước ý nghĩ đó. "Ừ, phải đấy – mặc dù mình sẽ nghi ngờ mình là người phát hiện ra nó."
"Chẳng ai biết được," Dollie nói, và dành toàn bộ buổi chiều để suy đoán thứ châu báu đó có thể là gì.
Tòa dinh thự vô duyên, khổng lồ của gia đình Blasedale dường như chiếm giữ cả một nửa phố Upper Brook với mặt trước làm từ đá granit và cẩm thạch tích cực được chạm đục các tiểu thiên sứ và các thiên thần. Rất nhiều đài phun nước được lấp đầy với tượng cá heo, những chú ngựa có cánh và các sinh vật không tưởng khác, trong khi mỗi bức tường đều được phủ lên những quang cảnh từ thần thoại hoặc lịch sử.
Lidian mặc chiếc váy đẹp nhất của nàng, chiếc váy xa tanh màu trắng xanh. Một chuỗi những hạt ngọc trai mượn từ phu nhân De Gray đã được kết lại qua mái tóc đen của nàng. Mẹ nàng và gia đình De Gray đã ca ngợi vẻ bề ngoài của nàng tối nay, nói rằng nàng chưa bao giờ lại đẹp đến nhường vậy. Nhưng đánh giá của Eric De Gray mới là thứ mà nàng mong đợi nhất. "Có thể anh ấy sẽ đến," Dollie đã yên trí với nàng như vậy vào lúc sớm, và Lidian đã đan những ngón tay của nàng lại đầy hy vọng. Nàng không thể giải thích chính xác vì sao nàng lại muốn gặp anh quá nhiều như thế, ngoại trừ nàng đã chao đảo với sự đoán trước của nàng.
Chỉ trước khi gia đình De gray đi đến buổi khiêu vũ, một hộp quà trắng tinh được đưa đến cho Lidian, chứa bên trong một đóa lan trắng phớt hồng hoàn hảo. Không có một lời nhắn nào trên tấm thiệp kèm theo, chỉ được chạm trổ duy nhất với cái tên của ngài Eric De Gray. Bên dưới nụ cười quan tâm của toàn bộ gia đình, Lidian đỏ bừng mặt trong vui sướng và gắn chặt đóa lan vào thân áo của nàng.
Thỉnh thoảng nàng chạm vào những chiếc cánh mong manh của đóa hoa khi nàng nói chuyện với những vị khách khác trong buổi vũ hội. Họ tụ họp trong phòng khiêu vũ, đợi một lời thông báo từ phu nhân Blasedale. Ánh mắt của Lidian quét qua khắp căn phòng để tìm kiếm De Gray, nhưng không đem lại kết quả nào. Chỉ vừa khi nàng bắt đầu nghĩ rằng anh có thể đã quyết định không tham gia, anh xuất hiện bên cạnh nàng. Anh mặc một chiếc quần ống túm vào vàng sẫm, một chiếc áo khoác màu đen may rất khéo, và một chiếc cravat màu trắng. "Tiểu thư Acland," anh nói, đôi mắt anh bừng lên ấm áp, và anh nâng bàn tay đeo găng của nàng lên môi anh.
"Cảm ơn anh về đóa hoa lan," Lidian êm dịu nói. "Nó thật đẹp."
"Nó không sánh được với em." Anh chiếu ánh mắt lướt nhanh và gần như sở hữu lên nàng.
Nàng trao cho anh một nụ cười bẽn lẽn. "Gia đình anh dường như nghĩ rằng anh đang dành sự chú ý cho tôi."
"Thế em nghĩ như nào, tiểu thư Acland?"
Nàng lưỡng lự và khẽ nói, "Tôi không chắc nữa."
Trước khi anh có thể trả lời, phu nhân Blasedale đã xuất hiện trước những vị khách đang tụ họp. Một chùm lông vũ màu đen được đính trên búi tóc xám của bà nhấp nhô vui nhộn khi bà cúi đầu ra hiệu cảm ơn tiếng vỗ tay của mọi người. "Xin chào mừng, các vị khách yêu quý, đã đến với buổi vũ hội thường niên của chúng tôi! Đêm nay chúng ta sẽ chia sẻ bữa tiệc thú vị và sau đó tôi hy vọng những con người trẻ tuổi sẽ khiêu vũ cho đến khi những đôi giày của họ mòn hẳn đi, nhưng ngay bây giờ... là cuộc săn tìm châu báu của chúng ta" Bà ngừng lại khi rất nhiều vị khách, đặc biệt là phụ nữ, vỗ tay tỏ lòng tán thành của họ. "Kho báu năm nay là một chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo." Bà mỉm cười khi bà nghe thấy những tiếng lầm rầm thỏa mãn. "Tôi sẽ không nói nhiều ngoại trừ một manh mối tặng cho các bạn để định vị nó. Khi các bạn tìm kiếm khắp dinh thự này, hãy mang trong tâm trí con số bốn." Bà giơ lên bốn ngón tay vừa ngắn vừa mập để thêm nhấn mạnh và cười rạng rỡ. "Chúc tất cả các bạn may mắn, và nếu bất cứ ai mệt mỏi vì cuộc săn lùng, làm ơn hãy gia nhập với bữa ăn nhẹ với chúng tôi để chúng ta có thể chờ cho đến khi kết thúc. Chúng tôi sẽ thông báo cho các bạn khi chiếc vòng tay được tìm ra bằng cách rung chiếc chuông này." Bà ra dấu về phía chiếc chuông lớn bằng bạc và kéo sợi dây thừng bằng lụa, phát ra một âm thanh du dương vang khắp căn phòng. "Cuộc truy tìm kho báu... bắt đầu!"
Các vị khách tỏa ra ngay lập tức, một người đàn ông ngừng lại để xem xét thanh chắn thứ tư trên cầu thang, một người khác chúi đầu vào bức tranh thứ tư trong phòng tranh, và những người khác đi nghiên cứu những đồ vật như là chiếc bình trà thứ tư trong bếp và căn phòng thứ tư trong một hành lang đặc biệt. Dollie đến bên Lidian, đôi mắt cô sáng bừng và kích động. "Đến đây đi cậu, phải nhanh lên thôi!" cô la lên. "Mình có vài ý tưởng về nơi cất giữ nó."
Lidian nhìn lên Eric. "Anh sẽ tham gia với chúng tôi trong cuộc săn kho báu chứ?"
Anh bật cười và lắc đầu. "Tôi cầm chắc rằng em và Dollie sẽ tìm ra chiếc vòng tay. Tôi sẽ tiêu tốn thời gian vào phòng bi-a với những người bạn..."
"Và đi ra với nồng nặc mùi thuốc lá và rượu brandy," Dollie xen vào, lắc đầu chê trách.
Eric trao cho em gái một cái nhìn ngây thơ, như thể bị cáo đã bị vu oan, và hướng thẳng về phòng bi-a.
Dollie hăm hở kéo Lidian ra khỏi phòng khiêu vũ. "Đi lên tầng thôi," cô nói. "Mình biết một hoặc hai thứ về phu nhân Blasedale. Bà ấy yêu công việc may vá, và bà ấy có một căn phòng thêu thùa đặc biệt cho sở thích ấy. Chiếc vòng tay có thể được giấu ở đó hoặc trong phòng trẻ. Gia đình Blasedale mê những đứa con và cháu của họ như điếu đổ."
"Mình sẽ xem xét trong phòng thêu thùa," Lidian nói.
"Vậy thì mình sẽ đến phòng trẻ."
Chia sẻ sự hăng hái của Dollie, Lidian nhanh chóng đuổi theo những bước chân của bạn khi họ bước lên cầu thang dài dằng dặc. Họ tách nhau ra ở trên đầu cầu thang và theo những nhiệm vụ riêng rẽ của mình.
Chỉ khi Eric vừa đến phòng chơi bi-a, giác quan thứ sáu đã thúc giục anh nhìn thoáng qua vai mình. Một dáng hình tóc đen lướt vào cả biển những cảnh tượng trước mắt anh, một người đàn ông bước qua lối vào đại sảnh.
"Lại đây làm một ly đi, De Gray," ai đó bên trong phòng bi-a gọi với ra. Đó là anh bạn George Seaforth của anh, gương mặt cậu ta ửng lên đối nghịch hẳn với mái tóc đỏ hoe của cậu ta. Eric ném một nụ cười lơ đãng về hướng của Seaforth. "Để sau đi. Mình tin là sau tất cả mình sẽ tham gia trò săn kho báu."
"Tôi đánh cuộc rằng cậu ta đang tìm kiếm thứ gì đó hơn là chiếc vòng tay," Seaforth bình phẩm, và kéo theo cả một tràng những tiếng cười khi Eric rời khỏi. Anh hướng đến lối vào đại sảnh và nhìn chằm chằm vào người đàn ông, người đã lên tới đỉnh cầu thang. Eric không thể chắc chắn bởi nét nhận diện của hắn ta, nhưng anh có một ý nghĩ đầy hứa hẹn. "Spencer," anh lẩm bẩm, hàm anh nghiến chặt.
Định tìm kiếm trong phòng thêu thùa của phu nhân Blasedale, Lidian liều lĩnh tiến vào bên trong và tỉ mỉ quan sát chiếc bàn gỗ nhỏ và những chiếc khung thêu hình tròn sắp xếp thành một hàng. Mỗi phần của công việc đều ở một giai đoạn hoàn thành khác nhau. Nàng kiểm tra bên dưới chiếc khung thêu thứ tư từ bên trái và chiếc thứ tư từ bên phải, và chẳng tìm thấy thứ gì bên dưới chúng. Tiếp đến nàng kiểm tra dưới những chiếc rổ đựng những cuộn chỉ lụa nhiều màu sắc được xếp ngăn nắp trên những chiếc ghế đẩu và những chiếc ghế kê chân. Cho sự thất vọng của nàng, chiếc vòng tay không có ở đó. Khi nàng đi loanh quanh trong căn phòng, cố gắng nghĩ xem thứ gì nàng bỏ lại chưa kiểm tra, nàng chợt nhận ra có ai đó đang đứng ở ngưỡng cửa. Nàng quay về phía người xâm nhập với một nụ cười tò mò trên môi... cho đến khi nàng nghe thấy giọng nói.
"Thứ châu báu đáng giá duy nhất được tìm thấy trong nơi này là em." con đười ươi dẻo mỏ
Gương mặt nàng trở nên cứng ngắc, và nàng bất chợt cảm thấy lạnh buốt. "Anh muốn gì, Chance?"