Anh Quốc
Tháng 1, 1820
"Con lại nghĩ về Chane nữa rồi," vang lên từ giọng bực mình của Elizabeth. "Con đang để kí ức về cái gã vô lại đó phá hỏng mọi cơ hội có một cuộc hôn nhân tốt lành! Đã đến lúc quên gã ta và quan tâm đến tương lai của con rồi đấy."
Lidian Acland quay lại với một nụ cười và nhìn vào gương mặt quá đỗi giống nàng. Mẹ nàng, phu nhân Elizabeth Acland, vẫn rất xinh đẹp vào tuổi bốn mươi lăm, mặc dù việc phải rời xa người chồng vài năm trước đã để lại một dải đau buồn không thể gột sạch vương lại trong đôi mắt nâu dịu dàng của bà.
"Con suy nghĩ rất cẩn trọng về tương lai của con," Lidian bình tĩnh trả lời. "Con định chờ Chance quay trở về với con, dù cho có mất bao lâu đi chăng nữa."
Elizabeth thở dài. "Kể từ khi Chance rời khỏi đây một năm trước, mẹ đã trông thấy con đứng một mình ở tất cả các buổi vũ hội như thế này, cư xử như một cô gái lỡ thì trong khi đáng nhẽ con nên khiêu vũ và mỉm cười với những chàng trai trẻ khác."
"Con không muốn bất kì ai trong số họ." Lidian khẽ chạm nhẹ đầy an ủi vào cánh tay của mẹ nàng.
"Mẹ không tài nào hiểu nổi tính bướng bỉnh của con," Elizabeth dịu dàng nói. "Mẹ biết con mà, Lidian, như thế này không giống con." Họ lúc nào cũng gần gũi, đặc biệt là trong bốn năm từ khi cha của Lidian, John, qua đời vì bệnh tim. Họ trông giống hệt nhau, cả hai đều nhỏ bé và có mái tóc đen mượt, với đôi mắt màu nâu sậm. Tính tình của họ tương tự nhau, đều thực tế và đầy lý trí. Nhưng con không giống y như mẹ, Mama, Lidian nghĩ trong thầm lặng. Ngay cả Elizabeth cũng không hiểu được cốt lõi của sự lãng mạn đã khoan sâu hy vọng, nỗi đau và những giấc mơ vỡ vụn còn rơi rớt lại bởi Chance Spencer.
Hai người phụ nữ đứng cạnh nhau và theo dõi những cảnh quen thuộc diễn ra trước mắt họ: những cặp đôi nhảy trong vũ điệu bốn cặp thôn dã vui nhộn, những người đàn ông trẻ lịch thiệp lại gần những cô gái thẹn thùng, những phụ nữ lớn tuổi và những bà cô đi kèm tiếp tục giữ con mắt cảnh giác trước nhiệm vụ được giao của họ. Trước kia Lidian đã từng là một phần của những buổi hội hè, dõi theo những kẻ chơi bời điển trai, đùa cợt và nhảy những điệu van... nàng đã thích khiêu vũ đến mức nhảy cho đến khi nào tà váy quay cuồng quanh mắt cá chân nàng. Và rồi nàng đã gặp Chance, và trái tim nàng lạc mất phương hướng. Anh là người đàn ông duy nhất mà nàng hằng mong muốn.
"Mama," nàng lầm bầm, "mẹ phải chấp nhận điều gì con biết là tốt nhất cho con."
"Nhưng con đã chôn vùi phần lớn cuộc đời ở miền quê rồi. Làm sao con có thể biết điều gì là tốt nhất? Giờ con đang quyết định những điều sẽ ảnh hưởng đến phần đời còn lại của con. Tất cả những người đàn ông trẻ mà con từ chối có thể sẽ là người mang lại hạnh phúc thực sự cho con đấy."
"Con sẽ không bao giờ hạnh phúc khi cưới một người mà con không yêu."
"Còn có những thứ khác quan trọng chẳng thua gì tình yêu. Sự ân cần, lòng yêu mến, và cảm giác an toàn... tất cả những điều mà mẹ đã có với cha con. Đam mê và lãng mạn có thể nhạt phai, nhưng tình bạn sẽ còn lưu lại mãi đến hết cuộc đời."
"Con sẽ có tất cả những điều đó khi Chance quay lại."
"Mẹ mong cậu ta quay lại," Elizabeth giận dữ trả lời, "để mẹ có thể nói với cậu ta mẹ nghĩ về cậu ta thế nào." Bà mỉm cười khi bà nói, bởi đó là biểu lộ cho những vị khách khác ở vũ hội nhà Torrington thấy rằng họ đang có một cuộc chuyện trò khá là dễ chịu. "Bỏ mặc con chơi vơi với mối xúc cảm về tình yêu sâu sắc trong hàng năm trời trong khi cậu ta du ngoạn quanh đại lục..."
"Mama, làm ơn... chúng ta đã nói về chuyện này hàng trăm lần trước đây rồi."
Elizabeth chạm vào tay nàng và siết nhẹ. "Con biết mẹ nói thế vì lo cho con, con yêu. Mẹ không nghĩ con thực sự tin rằng Chance sẽ quay trở lại. Nhưng con quá bướng bỉnh để thừa nhận nó, kể cả với bản thân con. Con sợ rằng sẽ bị tổn thương thêm lần nữa, và con quyết định sẽ không tin bất cứ người đàn ông nào nữa bởi Chance Spencer đã lừa dối con. Và tất cả là lỗi của mẹ khi để con trao trái tim cho một tên vô lại như hắn ta."
"Lỗi của mẹ ư?" Lidian ngạc nhiên lặp lại.
"Phải. Kể từ khi John chết, mẹ đã ỷ vào con để giúp mẹ quản lý trang viên và những tá điền. Khi những cô gái khác đang khiêu vũ và vui chơi, con phải hy sinh những năm đẹp nhất cuộc đời, ngồi sau những chồng sổ sách, cố gắng chắt bóp từng đồng cho ngân sách của chúng ta để có thể kết thúc những cuộc gặp với các chủ..."
"Con muốn giúp mẹ," Lidian trượt một cánh tay vòng ôm lấy eo của mẹ nàng. "Nếu mẹ và con mất trang viên, con sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân con. Và chúng ta đã xoay sở rất tốt, con nghĩ vậy."
"Có lẽ," Elizabeth nói, trông cực kì lo lắng. "Không may là con ngây thơ hơn đa số những cô gái cùng tuổi con rất nhiều, Lidian. Thứ lỗi cho mẹ vì đã nói thế, nhưng đó là sự thật. Con có một tinh thần cao thượng... con được che chở khỏi những kinh nghiệm có thể sẽ khiến con trở nên khôn ngoan hơn. Chance đã nhìn ra điều đó, và hắn đã lợi dụng con. Điều mà mẹ không hiểu là tại sao con vẫn khăng khăng giữ lại lòng tin nơi hắn."
Thật không có câu trả lời đơn giản cho điều đó, Lidian thở dài và nhìn quanh căn phòng. Buổi khiêu vũ được chủ trì bởi gia đình Torrington để kỉ niệm lễ sinh nhật lần thứ mười bảy của con gái họ. Mọi người đã truyền nhau rằng sẽ có một lượng dồi dào những chàng trai chưa vợ tham dự, và thế là những bậc phụ huynh kích động từ tận Berkshire và các hạt lân cận đã mang các cô con gái của họ đến đây. Dù sao đi nữa, Honorable Chauncey Spencer cũng không ở đây, và cho đến tận khi nào Lidian vẫn còn quan tâm, anh là người đàn ông duy nhất mà nàng hằng mong muốn.
Có phải mới chỉ một năm trước Chance đã theo đuổi nàng quá nồng nàn, quá dịu dàng như thế không? Anh đã chiến thắng được trái tim nàng, và rồi anh rời xa nàng. Anh muốn có thêm trải nghiệm cho cuộc sống, anh đã nói thế. Trước khi anh cam kết bản thân cho những trách nhiệm của một cuộc hôn nhân, của một người vợ và những đứa trẻ, anh muốn được du ngoạn quanh lục địa – nhưng rồi anh sẽ quay trở lại với nàng. Anh đã thỉnh cầu nàng hiểu anh, và Lidian đã giả như là nàng đã. Anh đã thỉnh cầu nàng đợi anh, và nàng đồng ý. Nàng cảm thấy quá bấp bênh với bản thân nàng, quá lóa mắt bởi anh, để mà phản đối.
Có thể mẹ nàng đã đúng. Lidian không thể để bản thân mình tin rằng Chance sẽ chẳng bao giờ quay lại với nàng. Vấn đề ở chỗ, nàng dường như không thể quên anh, hoặc tiếp tục với cuộc sống của nàng. Không một người đàn ông nào có được vẻ quyến rũ tinh nghịch của anh... không một người nào khác lưu lại được chút hứng thú của nàng.
"Nhìn kìa, Lidian," giọng của mẹ nàng vang lên. "Con có trông thấy quý ông to cao đứng cạnh cánh cửa không?"
Lidian tập trung vào người lạ mặt, một người đàn ông ở độ tuổi hai mươi. Chỉ có những người đàn ông yêu thích thể thao một cách điên cuồng mới có được tầm vóc vạm vỡ và làn da nâu rám nắng như thế. Mái tóc vàng sậm của anh ta được chải gọn gàng, nhưng nó vẫn lòa xòa trước trán, trên một cặp lông mi dày màu sáng. Qủa thực là vô cùng đẹp trai... nhưng anh ta thiếu nét quyến rũ đen tối của của Chance Spencer. Anh ta đứng với bàn tay đặt sau eo của một cô gái trẻ tóc vàng, dẫn đường cho cô một cách đầy bảo vệ để vượt qua đám đông.
"Anh ta là ai vậy?" Lidian lơ đãng hỏi.
"Mẹ chắc cậu ta là quý ngài Eric De Gray. Mẹ chưa trông thấy cậu ta nhiều năm rồi – nhưng cậu ta là hình ảnh chính xác của cha cậu ta, Edgar! Và cô gái đi cùng hẳn là em gái Dorothy của cậu ta." Để ý thấy ánh mắt của con gái mình vẫn lưu lại trên người lạ mặt, Elizabeth làm ấm thêm chủ đề. "Mẹ khá là thân thiết với gia đình De Gray khi cha con còn sống. Chúng ta đã không liên lạc từ sau khi ấy, nhưng mẹ vẫn rất yêu mến họ. Đứa con lớn nhất của họ Edward đã chết không lâu trong một tai nạn cưỡi ngựa... mất mát quá lớn. Nhưng trời ạ, xem Eric đã trưởng thành thế nào kìa! Mẹ phải tìm cách giới thiệu con..."
"Mama, không," Lidian nói chắc chắn. "Con không thích gặp gỡ ai cả. Con đồng ý tham dự buổi tiệc chỉ vì mẹ cứ nài con mà thôi."
"Nhưng con yêu này..."
Lắc đầu, Lidian trượt ra xa khỏi dãy bàn nghỉ, tiếp tục đi theo con đường kín đáo dọc theo phần mặt bên của căn phòng.
Qúy ngài Eric De Gray giữ tay mình quanh em gái Dollie của anh khi anh dẫn cô đi qua đám đông, khéo léo đối đáp những lời chào mừng và những câu hỏi háo hức. Họ đi thẳng hướng về phía dãy bàn nghỉ, vượt qua cả một biển những gương mặt tươi cười. Anh lờ đi tất cả bọn họ, thờ ơ trước những ánh mắt liếc thẳng về phía gương mặt anh.
"Lạy Chúa, anh Eric," em gái anh hổn hển la lên, "Em không biết anh lại được săn đón quá mức đến vậy. Em vừa mới nghe một người phụ nữ nói rằng anh là mục tiêu vây bắt của cả mùa vũ hội đấy!"
"Anh tự hỏi tại sao," anh bất cần trả lời, mặc dù cả hai đều biết lý do. Gia đình anh vừa mới được phục hồi tước vị đã từng thuộc về họ hàng thập niên trước. Tước vị - và một lượng lớn tài sản – đã bị tước đi khi một vị tổ tiên của dòng họ De Gray bị cáo buộc tội danh mưu phản trong cuộc nội chiến ở Anh. Giờ thì gần đây đã được một sử gia đáng kính chứng minh rằng người đàn ông bị cáo buộc đó hoàn toàn vô tội, Nghị viện đã hoàn trả lại toàn bộ những gì họ đã lấy đi từ gia đình anh.
Trong những năm qua gia đình anh đã đi lên từ địa chủ nghèo thành một gia đình vô cùng giàu có, và phản ứng từ tất cả mọi người đều giống hệt nhau. Khao khát được kết hôn với một người mang họ De Gray đã tăng vọt lên thành một cơn sốt. Nếu anh trai Edward của anh vẫn còn sống, Eric sẽ được giải thoát để tiếp tục một cuộc sống tương đối bình thường. Nhưng Edward đã chết hai năm trước, nên giờ Eric là người con lớn nhất còn sống sót, người đầu tiên trong dòng tộc được thừa kế tước vị từ cha anh. Nó chẳng có nghĩa lý gì với anh. Anh sẽ không tiếc thứ gì để anh trai anh trở lại. Tất cả địa vị lẫn sự chú ý này lẽ ra đều thuộc về Edward... và anh ấy sẽ xử lý nó với sự vững vàng thường có nơi anh. Thay vì vậy, Eric bị bỏ lại để khoác lên mình một vị trí đầy quyền lực mà anh chưa bao giờ trông chờ hay mong muốn.
Các bà mẹ đã từng kinh hãi khi thấy Eric có thể để ý đến con gái của họ giờ lại điên cuồng cố gắng hấp dẫn lấy từng chút để tâm của anh. Các vị tiểu thư trẻ đã từng dứt khoát từ chối anh giờ đây tất cả đều quá sẵn sàng để ve vãn và chớp hàng mi của bọn họ trước anh và đồng ý bất cứ điều gì anh muốn. Trước kia anh hẳn anh đã cảm thấy hãnh diện trước sự chú ý của bọn họ, chứ giờ anh chỉ nhận thấy một niềm hứng thú cay đắng trước sự truy đuổi hăng hái của bọn họ mà thôi. Anh đã xác định sẽ không tán tỉnh bất cứ một ai trong số bọn họ. Anh muốn một ai đó sẽ bỏ qua sự giàu sang mới được khôi phục của gia đình De Gray và chỉ nhìn thấy một mình bản thân anh thôi, và anh muốn một người phụ nữ giống như Dollie. Để bảo vệ em gái anh khỏi những tên đào mỏ, Eric đã hộ tống cô đến các buổi khiêu vũ, các buổi dạ hội và những sự kiện của giới thượng lưu. Anh giữ trên mình con mắt cảnh giác cho cô, kèm theo sự bảo vệ cũng như lời khuyên bất cứ khi nào cô cần đến chúng.
"Giờ thì anh có thể cưới bất cứ người phụ nữ nào mà anh muốn," Dollie nhận xét.
"Anh không có hứng thú kết hôn," Eric nói. "Không trong một khoảng thời gian dài."
Ba người đàn ông trẻ vây quanh Dollie, khiến cô đỏ từng từ chân cho đến những ngọn tóc màu vàng nhạt. Hăm hở tranh giành lấy sự chú ý của cô, mang đến những tách rượu pân và những món ngon cho cô tưởng thức. Khi Eric kéo ra phần viền của chiếc cravat, thứ dường như đang cứa vào cổ họng của anh, anh thoáng nhìn thấy một cô gái đang hướng về phía dãy bàn nghỉ. Anh nhìn chằm chằm vào nàng, sự chú ý của anh bất chợt trở nên say mê.
Mái tóc đen của nàng buông ra sau thành một dải mượt mà, làm tôn thêm làn da dường như tinh khiết đến không tưởng và quá đỗi thanh nhã. Dáng nàng mảnh dẻ, với bờ vai một nửa để trần hắt ra một chút ánh sáng rợp xuống từ những ngọn chúc đài. Thật đáng tiếc khi nàng lại khoác lên một ánh nhìn trống rỗng, gương mặt nàng không chút sức sống như một chiếc mặt nạ. Nàng xinh xắn, nhưng sẽ chẳng một người đàn ông nào lại gần một người trông hoàn toàn thờ ơ với quang cảnh diễn ra quanh nàng như thế. Anh đã gặp những người phụ nữ giống nàng trước đây, với lớp vỏ đẹp đẽ bên ngoài và rỗng tuếch bên trong. Nhưng người thiếu nữ này sao lại quá thu hút đến thế, với làn da như sứ mong manh và mái tóc đen óng ả, khiến anh không muốn tin nàng cũng giống như những người đàn bà khác.
"De Gray!" đến từ giọng nói của người bạn cũ George Seaforth. Một người đàn ông hơi lùn với những lọn tóc đỏ cắt ngắn và vô số tàn nhang, George học chung trường với anh từ khi họ còn là những cậu bé. Nhìn theo tia nhìn từ ánh mắt Eric, George trông thấy thiếu nữ tóc đen và khẽ lắc đầu. "Đó là tiểu thư Lidian Acland," anh ta nói. "Con gái của ngài John Acland. Đừng phí thời gian của anh với nàng, De Gray."
"Tại sao không?"
"Nàng đang mòn mỏi chờ đợi ai đó. Hình như đã vậy từ rất lâu rồi. Theo lời đồn, nàng yêu một kẻ chẳng-ra-gì tên là Chane Spencer, và nàng không có hứng thú với ai khác. Bên cạnh đó, nàng chẳng có chút hồi môn nào. Từ khi người cha chết, két bạc của gia đình đã trở nên cạn kiệt."
Eric không tỏ ra chút phản ứng nào với lời nhận xét, trừ một nụ cười châm biếm. Hai năm trước, điều tương tự cũng được nói về anh. Anh là con trai thứ hai, với chỉ một tiền đồ khiêm tốn. Anh chắc chắn sẽ là kẻ cuối cùng loại bỏ một người phụ nữ dựa trên kích cỡ của món hồi môn của cô ấy. Ánh mắt anh quay trở lại với tiểu thư Lidian Acland, và anh tự hỏi điều gì ẩn sau gương mặt tuyệt đẹp, bí ấn của nàng.
Vừa khi Lidian đến được dãy bàn nghỉ, nàng bắt đầu nhận ra một sự náo động không xa. Một thiếu nữ mảnh khảnh tóc vàng – quý cô De Gray, nếu như nàng không nhầm – đã bị chen lấn khi đang cầm cốc rượu pân của cô ấy. Thứ chất lỏng màu trái dâu bắn tung tóe lên làn vải lụa trắng tinh. Gần bật khóc, cô gái bất lực nhìn vào vết ố, trong khi ba người đàn ông xung quanh cô nổ ra cả tràng xin lỗi hối hận.
Ngay lập tức Lidian vượt qua những người đàn ông đang mất bình tĩnh và kéo cô gái vào một góc, xa khỏi tầm mắt của mọi người. Nàng chùi vết nhơ với một chiếc khăn tay sạch. "Nó chỉ là một vết bẩn nhỏ thôi," nàng phấn khởi nói, mỉm cười với cô gái với gương mặt đầy phiền muộn. "Đừng lo, chúng ta sẽ che nó đi với thứ gì đó. Không ai phát hiện được đâu."
Cô gái đỏ rực vì xấu hổ. "Họ ép lại quá gần – khuỷu tay của mình bị chạm..."
"Nó xảy ai với tất cả mọi người," Lidian an ủi trả lời. "Mình chứng kiến cả tá lần ấy chứ. Một lần mình để vương một ít bánh kem lên mặt mình và dính ngay ở... ơ, bạn có thể tưởng tượng ra rồi đấy." Nàng với tay rút bông hoa phong lan màu hồng đính trên vạt áo của nàng, thứ đồ trang trí duy nhất nàng có đủ sức để tạo cho bản thân nàng. Cẩn thận nàng ghim nó lên phần thắt lưng của cô gái, che đi vệt biến màu từ rượu pân. "Đây này, bông hoa trông hoàn hảo."
"Nhưng váy của bạn trông quá giản dị khi thiếu nó," cô gái la lên, và rồi đỏ mặt hơn nữa. "Ôi, mình không định..."
"Không sao mà," Lidian nói, nghẹn lại một tiếng cười. "Thật đấy. Tên mình là Lidian, dù sao đi nữa. Lidian Acland."
Cô gái làm điệu bộ đáp lại nàng. "Dorothy De Gray. Nhưng bạn phải mọi mình là Dollie đấy nhé, như gia đình và bạn bè mình vẫn thường gọi thế." Cố gắng lấy lại nét bình thường từ khuôn mặt đỏ gay của mình, Dollie mỉm cười với nàng. "Bạn thật tốt quá."
"Không đ..." Lidian bắt đầu, nhưng lời nói của nàng mắc lại trong họng khi một người đàn ông lại gần họ. Eric De Gray, từ khoảng cách xa trông chỉ thu hút vậy thôi, chứ khi lại gần thì đẹp trai một cách kinh hoàng. Ngoại trừ chiếc sẹo nhỏ ở một bên cằm, đường nét trên khuôn mặt của anh ta thật hoàn hảo. Lidian như bị hút hồn bởi đôi mắt ấy, màu xanh xám mát lạnh của một chiếc hồ Scốt. Con ngươi được viền thêm màu than đá, phần gờ đen sẫm ngược lại hẳn với phần xanh lá mờ khói sáng lay động lòng người. Ánh mắt của anh ta khiến nàng không cảm thấy thoải mái. Nàng cố gắng quay đi, cảm thấy sắc nóng lan dần từ cổ họng.
Eric chăm chú nhìn vào người con gái trẻ cẩn trọng trước anh. Chiếc mặt nạ xa xăm đã được khoác trở lại lên gương mặt nàng... nhưng đã quá muộn rồi. Anh đã trông thấy cái cách nàng cười với Dollie, một ánh nhìn ấm áp và long lanh đến không ngờ. Nàng đã trao đi thứ đồ trang trí duy nhất của nàng để giữ cho em gái anh khỏi xấu hổ - và nàng có thể bị xấu đi khi cho đi mất thứ đó. Không có đóa hoa lan, chẳng mấy khó khăn mà nhận ra sự thật rằng chiếc váy của nàng được làm từ chất vải rẻ tiền và hơi ố vàng theo thời gian. Nàng hấp dẫn anh trong khi không một người đàn bà nào khác có thể làm được từ rất lâu rồi. Anh muốn nàng lại mỉm cười... anh muốn ôm nàng trong vòng tay và rũ mái tóc đen óng của nàng ra khỏi những chiếc kẹp ghim trên nó.
Dollie giới thiệu hai người với sự thoải mái do được rèn luyện chu đáo, và Eric lịch thiệp cúi chào. "Hình như tiểu thư đã đến cứu nguy cho em gái tôi, tiểu thư Acland."
Nàng bắt đầu dịch ra xa, thể hiện rõ ràng là nàng không muốn nói chuyện với anh. "Không có vấn đề gì đâu, thưa ngài. Nếu ngài thứ lỗi cho tôi..."
Anh chỉ về phía sàn khiêu vũ đông đúc. "Điệu này đã bị ai dành mất chưa, tiểu thư Acland?"
Nàng ngập ngừng và dò dẫm rút ra chiếc thiệp nhảy của mình, tách đôi phần bìa dát bạc mỏng để xem xét những trang giấy màu ngà trong mờ. Tất cả chúng đều để trống. "Thực sự là không, nhưng tôi không..."
"Làm ơn cho tôi vinh dự ấy." Anh duỗi cánh tay trong điệu bộ quá nài nỉ để mà từ chối.
Mỉm cười vui vẻ, Dollie cầm lấy chiếc khăn tay đã nhuốm màu khỏi Lidian. "Đi đi," cô thúc giục. "Bạn sẽ thích nhảy với anh trai mình cho xem – anh ấy khiêu vũ rất giỏi." Cô nháy mắt với De Gray. "Em sẽ ra nói chuyện với các vị phu nhân ở trong góc kia nhé."
Trước vẻ mặt trêu chọc hòa nhã của bọn họ, Lidian chẳng còn cách nào để rút lui. Một cách miễn cưỡng, nàng nắm những ngón tay đeo găng của nàng lên cánh tay cứng cáp, chắc nịch của De Gray và để anh ta dẫn nàng vào trong vòng quay của các cặp đang khiêu vũ. Có một uy lực nào đó trong đôi bàn tay của anh ta, một bàn tay đặt chắc chắn sau lưng của nàng, bàn tay còn lại siết nhẹ quanh những ngón tay nàng. Anh ta kéo nàng vào trong điệu van quá nhanh chóng và nhịp nhàng đến nỗi nàng cảm thấy như thể những ngón chân của nàng hầu như chẳng chạm lên sàn.
Giọng nói của De Gray trầm sâu và tĩnh tại, chứa đựng một chút gì đó là dấu vết của sự vui thích đã nhạt phai. "Không cần phải lo lắng đâu."
Chợt nhận ra nàng cứng đơ như một tấm ván, Lidian ép các cơ bắp của nàng thả lỏng. Khi họ khiêu vũ, rất nhiều người trong đám đông quan sát họ tỉ mỉ. Phụ nữ phe phẩy những chiếc quạt lụa của bọn họ rồi thì thầm đằng sau chúng. Nhận thức được một cách sâu sắc sự chú ý mà hai người đang nhận được, Lidian nhíu mày khó chịu.
"Cô không thích nhảy sao, tiểu thư Acland?" De Gray hỏi.
"Ngài sẽ hoàn thành tốt hơn nếu ngài hỏi một người khác," nàng nói thẳng.
Anh ta trông hơi giễu cợt khi nhìn đăm đăm vào nàng, một chân mày của anh ta nhấc lên. "Thế là sao?"
"Bởi vì tôi có hẹn ước với một người khác rồi."
"Cô đã đính hôn rồi sao?"
"Không chính thức. Nhưng tôi đã trao cả trái tim mình cho anh ấy." Nàng nhìn thẳng vào mắt anh ta và thêm vào một cách ý nghĩa. "Anh ấy là tình yêu đích thực của đời tôi."
Thay vì trông có vẻ chán nản, De Gray lại tỏ ra thích thú. "Thế tình yêu đích thực của cô đâu rồi, tiểu thư Acland?"
"Lúc này anh ấy đang du ngoạn vòng quanh đại lục. Nhưng anh ấy sẽ đến với tôi sớm thôi."
"Đương nhiên," anh ta nói với cái giọng chiếu cố. "Trong thời gian đó..."
"Trong thời gian đó tôi sẽ đợi anh ấy."
"Trong khoảng bao lâu?"
"Mãi mãi, nếu cần."
"Anh ta hẳn phải rất đàn ông mới xứng đáng với lòng tận tâm như thế."
"Phải, anh ấy..." Lidian quên mất nàng định nói gì, khi nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xanh xám của anh ta. Anh ta có một ảnh hưởng dị biệt đến nàng, khiến nàng cảm thấy hơi chao đảo. Nàng chưa bao giờ từng nghĩ bản thân sẽ bị rung động bởi một ai đó quá khác biệt so với Chance. De Gray không có sức mê hoặc nghịch ngợm như con trẻ của Chance, không có sự tinh tế quỷ quyệt của anh. Thay vào đó anh ta là một người tự chủ và đáng sợ. Nàng cố gắng hình dung De Gray sẽ thế nào khi anh ta yêu. Anh ta sẽ trở thành người lấn át. Anh ta có thứ sức mạnh để đẩy một phụ nữ qua cả địa ngục nếu như anh ta lựa chọn. Một cơn rùng mình len dọc xuống xương sống của nàng trước ý nghĩ đó. Tạ ơn trời là anh ta không có thứ sức mạnh đó đối với nàng!
"Kể về anh ta đi," De Gray nói.
Lidian nhăn trán khi nàng cố gắng tìm những từ ngữ phù hợp để miêu tả Chance. "Anh ấy đẹp trai... tràn sức sống... khó nắm bắt. Anh ấy không thích ở quá lâu một chỗ. Anh ấy khao khát một cuộc sống sôi nổi và những cuộc phiêu lưu, và anh ấy lôi cuốn mọi người về phía anh ấy."
Eric như mê đi bởi sự e thẹn của nàng đã thình lình vuột ra xa trong chốc lát, để anh thoáng trông thấy một tâm hồn lãng mạn bên dưới. Nàng không hề có chút kinh nghiệm nào với đàn ông – và rõ ràng sự tận tụy hết lòng lầm lạc của nàng với người tình phiêu bạt sẽ khiến nàng phải trả giá. "Lần cuối cô ở bên anh ta là khi nào?" anh hỏi. Khi nàng hướng ánh nhìn ra chỗ khác và từ chối trả lời, anh khăng khăng thúc ép nàng. "Một năm? Hay nhiều hơn?"
"Một năm," nàng quả quyết.
"Anh ta có viết thư cho cô không?"
Nàng tránh biểu hiện bất kì một dấu hiệu giận dữ nào. Gương mặt nàng khép kín và trống rỗng trở lại như trước. "Tôi không muốn nói về anh ấy."
"Chắc chắn rồi, tiểu thư Acland."
Mặc dù giọng của anh ta rất lịch sự, Lidian biết thừa điều gì anh ta đang nghĩ – rằng nàng là một con ngốc, và Chance sẽ không bao giờ quay về với nàng. Nàng nóng lòng mong muốn điệu van mau kết thúc. Đúng là một gã đàn ông ngạo mạn! Anh ta không hề biết chút gì về Chance. Anh ta không hiểu được thứ phép thuật từ Chance đã tác động lên nàng, và ngược lại. Những gì hai người chia sẻ vượt xa những thứ tầm thường: những nụ hôn ngọt ngào, choáng váng, cái cách Chance trêu chọc nàng, cái cách nàng không bao giờ có thể ngừng nở nụ cười khi anh kề bên. Chance dường như đã bước ra từ những trang giấy của những tiểu thuyết lãng mạn mà nàng đọc say sưa, hoặc những bài thơ về tình yêu và khát khao nồng cháy. Nàng không muốn điều gì nhỏ bé hơn như thế. Âm nhạc kết thúc với đoạn dạo bay bướm, và ngài De Gray hộ tống nàng về phía bên của căn phòng, nơi mẹ nàng đang đợi. Elizabeth điềm tĩnh trao đổi vài câu với De Gray, nhưng bên dưới vẻ ngoài đó Lidian có thể trông thấy mẹ nàng lấp đầy phấn khích.
"Thưa ngài," Elizabeth nói với một nụ cười, "Tôi chắc ngài không nhận ra tôi. Lần cuối tôi trông thấy ngài thì ngài vẫn còn là một cậu bé..."
"Tôi có nhớ một chút, phu nhân Acland," De Gray nói. "Bà đã từng đến thăm và vẽ màu nước với mẹ tôi."
"Phải, chính xác là thế! Làm ơn gửi lời chào yêu mến nhất của tôi đến nữ công tước."
"Tôi hy vọng bà sẽ cho chúng tôi vinh dự khi ghé thăm gia đình tôi sớm, phu nhân Acland. Tôi sẽ chuyển những lời chúc tốt đẹp của bà đến mẹ tôi." Anh ta nâng bàn tay của Elizabeth lên và kính cẩn hôn lên nó, rồi quay sang Lidian. Có một ánh nhìn trêu tức trong đôi mắt xanh lục của anh ta. "Cảm ơn cô về điệu nhảy, tiểu thư Acland."
Lidian trao cho anh ta một cái nhún gối chiếu lệ, vẫn còn nhức nhối bởi những câu hỏi tọc mạch và thái độ chiếu cố của anh ta. Nàng quay lưng lại với De Gray khi anh ta rời đi, và thở dài nhẹ nhõm khi đã hạ hồi.
Khiến nàng thêm mất tinh thần, nàng trông thấy đôi mắt mẹ nàng được lấp đầy với ánh sáng háo hức và lên tinh thần để làm mối. "Cậu ta là người quyến rũ cũng như rất đẹp trai," Elizabeth la lên. "Và khi con và cậu ta khiêu vũ, trông hai đứa mới đẹp đôi..."
"Không có gì đâu Mama," Lidian thẳng thắn. "Anh ta bị vây quanh bởi những người phụ nữ tràn trề hy vọng. Và con đã nói với anh ta là con không có hứng thú với hôn nhân."
"Con nói với cậu ta cái gì?" sự háo hức của Elizabeth bắt đầu héo đi nhanh chóng. "Lidian, nói rằng con chỉ đang đùa..."
"Thật đấy ạ. Con đã làm cho anh ta hiểu rõ rằng con đang đợi một người đàn ông khác."
"Ôi." Trán của Elizabeth cuộn lại vì thất vọng. "Tất cả những gì mẹ có thể nói là, mẹ hy vọng con nhận thức được con đang làm gì, Lidian. Quay lưng lại với một người đàn ông như De Gray, trong khi con kìm chặt những hy vọng vào cái tên Chance Spencer đê tiện đó..." Bà khẽ lắc đầu và mím chặt quai hàm lại. "Mẹ sẽ nói cho con biết về quyết định mới đây của mẹ."
Lidian bắn cho mẹ nàng một cái nhìn thận trọng, rồi chờ đợi bà tiếp tục.
"Hôm nọ mẹ đã trông thấy một mục quảng cáo cho một căn nhà nhỏ mà chúng ta có thể dùng trong mùa lễ hội – nó nằm trong một khu vực tốt, không xa phía nam của khu St. James. Nó sẽ rất phù hợp với chúng ta."
"Chắc chắn không cần thiết để chúng ta phải thuê một căn nhà ở Luân Đôn," Lidian nói trong hoang mang. "Chúng ta rõ ràng chỉ có thể đủ sức giữ cho mái nhà ở trên đầu chúng ta như hiện giờ thôi mẹ ơi. Mẹ không thể đưa ra đề nghị lãng phí tiền để ở Luân Đôn nhằm kiếm một người chồng cho con được!"
"Điều đó không lãng phí," Elizabeth phản đối một cách ương ngạnh. "Đó là một khoản đầu tư cho tương lai của con. Con chỉ nghĩ con yêu Chance bởi vì con chưa bao giờ thực sự kết giao với bất kì một người đàn ông nào khác. Sau một vài kinh nghiệm sống trong thành phố, con sẽ thấy cuộc sống này dâng tặng nhiều thứ đến mức nào."
"Mama, đây là quan niệm lố bịch nhất mà con từng được..."
"Mẹ đã quyết rồi."
"Chúng ta sẽ bị phá sản mất thôi!"
"Có thể. Nhưng ít nhất con sẽ có một cơ hội tử tế để kiếm một người chồng. Và nếu John còn sống, mẹ biết ông ấy cũng sẽ hoàn toàn đồng ý với mẹ." Bà hướng bước chân về phía một chiếc ghế trống trong khi Lidian quắc mắt theo sau bà.