Lẽ ra đây là một buổi tối nhàn hạ thanh thản, gió mát, trăng trong, thuyền trôi mặt hồ, rượu thay lời ca. Trên bàn lần lượt bày lên những cao lương mĩ vị cung đình được đặt ở nhà hàng Thính Li. Trừ Lâm Tinh, những người đàn ông đều uống một ly rượu trắng. Cũng không phải trời nam bể bắc, nhưng với trực giác quan sát lời nói vẻ mặt các vị không khó nhận ra không khí bữa tiệc, thực tế thiếu hẳn niềm vui.
Đầu tiên họ nói chuyện chủ sở hữu tập đoàn Trường Thiên, ông Lương nói với ông Thiên: Tôi đã đọc tài liệu, cảm giác chung là chưa đầy đủ, nhất là về tài chính, hình như thiếu phần thuyết minh về quá trình. Ông Thiên giải thích những điều ông Lương nêu lên, hai người thảo luận chuyện này rất lâu. Lâm Tinh nghe không hiểu lắm, có thể vì là chuyện nghiêm túc, không hài hòa với cảnh trăng nước hồ Côn Minh. Vậy là họ chuyển sang chuyện trăng sao, nhưng không khí vẫn nặng nề. Vì họ nói đến bài thơ rùng rợn “Những thế kỷ” của Nostra Damas nhà tiên tri người Pháp bốn trăm năm trước. Tâm trạng ông Thiên bi quan nhất trong số những người ngồi đây. Không phải ông không hiểu con người đứng trước thảm họa đều tin vào may mắn, nhưng ông vẫn đưa ra những ví dụ như đại chiến thế giới, ô nhiễm toàn cầu, hiệu ứng nhà kính, chiến tranh Trung Đông, Liên Xô giải thể... để chứng minh những lời tiên đoán trong bài thơ kia qua thực tiễn lịch sử nhân loại. Bây giờ chỉ còn lại tháng Bảy năm 1999, chín đại hành tinh xếp thành hình chữ thập, sợ rằng ma vương sẽ rơi xuống đầu nhân loại... Liệu lời tiên đoán nhân loại bị hủy diệt có ứng nghiệm hay không? Câu hỏi của ông Thiên khiến những người trên thuyền, gồm cả công nhân điều khiển thuyền và nhân viên phục vụ trẻ tuổi, đều sợ hãi, không yên. Năm nay là năm 1999, bây giờ đang là tháng Bảy. Ngắm nhìn mặt hồ dưới trăng cũng thấy cuộc sống tươi đẹp xiết bao. Nhưng có thể không ai sống được đến ngày mai, buồn đau và sợ hãi lập tức chiếm lĩnh trái tim mọi người. Cuối cùng, ông Lương đứng trên lập trường khoa học làm không khí trên thuyền phấn chấn: Trời đất thay đổi là hiện tượng tự nhiên, chín hành tinh thẳng hàng với nhau không phải là lần thứ nhất thứ hai trong lịch sử, theo ghi chép khoa học, khoảng một trăm năm lại có một lần. Năm 1999 cho dù có mấy ngôi sao nhỏ rơi xuống đất, nhưng cũng chỉ là mấy khối thiên thạch nhỏ bé, không liên quan gì đến tồn vong của loài người, chỉ cần không rơi vào đầu ai đấy là được rồi. Ông Lương nói khiến công nhân điều khiển thuyền và nhân viên phục vụ đều bất cười, cả thuyền cùng vui. Ông Thiên và ông Công cũng ứng cảnh cười theo, nhưng không gọi đấy là cười. Lâm Tinh không rõ, có phải họ có dự cảm về cái chết, tin rằng tai họa đã đến ngay trước mặt.
Thuyền chậm trôi không chút chòng chành, sóng vỗ mạn thuyền, cuối cùng bữa tiệc không thanh thản cũng kết thúc. Ông Lương gọi mấy cô phục vụ đến tâm sự, tìm hiểu cuộc sống dân tình. Ông Công tránh ra đuôi thuyền, thì thầm nói chuyện với ai đó qua điện thoại di động. Ông Thiên một mình đi lên mũi thuyền, đứng trầm mặc đón gió. Lâm Tinh đi tới, hỏi: “Thưa bố, con có một chuyện muốn thưa với bố.” Ông Thiên như đang suy tư. Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, như nhìn như không, hồi lâu mới bừng tỉnh: “À, được thôi, con định nói chuyện gì?”
Cô muốn nói chuyện Văn Khánh. Đấy là vụ ám sát kinh hoàng lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm cuộc đời cô gặp, tận mắt trông thấy gần trong gang tấc và kinh hoàng chạy trốn. Đầu tiên cô rất lúng túng, không biết nói thế nào với bố chồng về quan hệ của mình với Văn Khánh, không biết phải nói thế nào, buổi trưa nay tại sao cô một mình đến ngôi biệt thự hẻo lánh như vậy. Buổi trưa cô tìm Văn Khánh để anh giải thích những lời lẽ độc ác hôm qua. Nhưng mục đích ấy khó giải thích rõ cho bố chồng, bởi những lời lẽ độc ác ấy của Văn Khánh là nhằm vào bố chồng. Mà những lời lẽ ấy Lâm Tinh định để lại sau, xem tâm trạng bố chồng thế nào mới quyết định nói hay không. Cô chần chừ, không biết nên bắt đầu từ đâu. Qua vẻ mặt của Lâm Tinh, ông Thiên biết ngay cô định nói gì nhưng lại thôi, quyết không phải là chuyện bình thường, vậy là ông chủ động:
“Có chuyện gì con cứ nói thẳng ra.”
Cái vẻ hiền từ và thân thiết của ông làm cho Lâm Tinh bớt căng thẳng, cuối cùng cô nói: “Bố, con quen một người. Anh ta biết chuyện của Aly và cô Hân, nhưng trưa nay anh ta bị người khác giết.”
Một chuyện nghiêm trọng xảy ra cách đây mấy tiếng đồng hồ. Lâm Tinh nhận ra vẻ sợ hãi trên khuôn mặt ông Thiên: “Bị giết à?” Ông hỏi ngay: “Con quen người ấy như thế nào?”
“Là bạn trước kia của con.”
“Ờ, làm sao con biết anh ta bị giết? Phải chăng chiều nay Sở Công an tìm con?”
“Không ạ, lúc anh ấy bị giết con đang ở đấy, tận mắt trông thấy người ta bắn chết.”
Lâm Tinh rưng rưng nước mắt. Đầu óc cô không sao xóa sạch hình ảnh Văn Khánh kêu to trước khi chết. Cả tiếng súng, một loạt cảnh tượng khi súng nổ cứ hiện lên trong đầu, làm cho cảm giác, nhận thức của cô trở nên tê dại. Thậm chí cô không phân biệt nổi vẻ mặt kinh ngạc hay phản ứng sợ hãi của bố chồng.
“Con, tại sao con ở đấy?”
Lâm Tinh lau nước mắt, cô cố trấn tĩnh, để mình thoát khỏi tiếng súng. Cô nói: “Con đến tìm anh ấy, muốn hỏi cô Aly và cô Hân đã xảy ra chuyện gì. Anh ta bảo anh ta biết rõ.”
Ánh mắt ông Thiên đờ đẫn nhìn cô, giọng nói cùng đờ đẫn: “Anh ta có nói với con không, nói với con những gì?”
Lâm Tinh cúi đầu thở dài, dùng một lúc rồi mới trả lời: “Anh ta bảo, bố cho tiền cô Aly và cô Hân. Bố sợ chúng làm hại thanh danh của bố.”
Mặt ông Thiên tái nhợt, chỉ trong khoảnh khắc ông hiểu ra tất cả. Nhưng Lâm Tinh vẫn không phân biệt nổi đấy là sợ hãi hay phẫn nộ. Ông Thiên sững sờ hồi lâu mới cười, nói: “Bố cho cô ta tiền? Cho cái cô đến khiêu vũ ấy à? Tại sao bố phải cho cô ấy tiền!”
“Anh ta bảo, vì cô Hân chết, vì cô Hân chết...”
“Cô Hân chết có liên quan gì đến bố? Anh bạn của con có nói liên quan gì đến bố không?”
Lâm Tinh ngước mắt lên, để ánh mắt mình gặp ánh mắt bố chồng, cô nói: “Có ạ!”
Ông Thiên há hốc miệng, mặt ngây dại hồi lâu rồi biến thành nụ cười khinh khỉnh, nhưng cũng nhận ra cái cười không tự nhiên. Có thể các bậc danh nhân khi gặp phải những điều vu cáo, bôi nhọ cũng đều có biểu hiện trong lòng tức giận nhưng bề ngoài lại bất cần.
“Có quan hệ gì? “Ông hỏi: “Anh ta bảo có quan hệ gì?”
Lâm Tinh nói: “Đấy là điều con muốn hỏi anh ta.”
“Anh ta có nói với con không?”
“Không ạ!”
“Anh ta biết, tại sao không nói? Là bởi quan hệ giữa anh ta và con à?”
“Không phải.” Lâm Tinh nói: “Anh ta chưa kịp nói thì đã bị người khác bắn chết.”
Không chờ Lâm Tinh nói hết, ông Thiên hỏi: “Con có trông thấy hung thủ không? Ai giết anh ta?”
Đúng lúc ấy thì ông Công bưng hai ly trà vừa pha ra. Ông đưa cái ly bên tay trái cho ông Thiên. Ông Thiên không cầm. Ông Công đặt ly trà lên chỗ “mỹ nhân ngồi tựa mạn thuyền”, đưa cái ly bên tay phải cho Lâm Tinh. Lâm Tinh hai tay đón ly trà. Bất ngờ, trên ngón đeo nhẫn bên tay phải của ông Công, cái nhẫn to xù đập vào mắt Lâm Tinh, khiến tim cô như suýt nữa bật ra khỏi miệng. Cô tròn xoe mắt nhìn cái nhẫn. Cái nhẫn vàng, cô có thể không nghi ngờ nhận định, cái bàn tay phải thô cứng và cái nhẫn to xù cô đứng đằng sau tấm ri-đô phòng tắm của biệt thự bên hồ Thông Thiên đã trông thấy! Cái ly nước nóng trên mười đầu ngón tay của cô rơi xuống. “Choang” một tiếng, vỡ tan tành, nước nóng bắn lên chân cô không hề hay biết. Cô không dám cử động, nhìn ông Công cao to vạm vỡ trước mặt, đây là hung thủ giết người? Căng thẳng đến ngạt thở, cảm thấy mạng sống của mình chỉ một sớm một chiều!
Ông Công “Ối!” một tiếng, nghĩ rằng ly nước nóng làm bỏng tay Lâm Tinh, chỉ nói: “Xin lỗi” vội gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn. Ông Thiên đứng bất động trước mặt Lâm Tinh, trông thấy rất rõ vẻ mặt khác thường của Lâm Tinh đối mặt với ông Công khi đón nhận ly trà. Ông sững sờ nhìn ông Công cùng nhân viên phục vụ đang thu dọn mảnh vỡ và nước đổ trên mặt sàn, nhìn họ đưa cho Lâm Tinh ly trà khác. Khi ánh mắt ông và ánh mắt Lâm Tinh gặp nhau, Lâm Tinh lập tức né tránh. Cô nghe thấy giọng trầm trầm của bố chồng nói tiếp câu chuyện vừa rồi:
“Con có thấy hung thủ không?”
Cô không thể không đón nhận cái nhìn của bố chồng. Một nỗi sợ hãi bao trùm, hồi lâu sau mới tự đáy lòng run rẩy trút ra một hơi thở: “... Không ạ!”
“Không trông thấy gì à?”
“... Không trông thấy gì ạ!”
Sau một lúc trầm buồn, ông hỏi: “Con có cho rằng những điều bạn con nói là đúng không?”
Lâm Tinh khó lòng giữ cho hơi thở bình thường, hơi thở làm cho câu trả lời của cô thêm vất vả và nhỏ bé: “Điều anh ta nói, dù sao cũng không có tác dụng, thật giả thì cũng đã... chết rồi, không còn đối chứng!”
Ông Thiên nhìn kỹ khuôn mặt Lâm Tinh: “Bố không hỏi có tác dụng hay không có tác dụng, chỉ muốn hỏi, con có tin không?”
“Con không muốn tin. Con biết anh ta là kẻ vô lại, rượu vào rồi chửi bới một người mà con vẫn tôn sùng, con không muốn tin. Nhưng bây giờ trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra, người xấu ngẫu nhiên nói ra những chuyện thật, người xấu cũng có lúc bịa chuyện...”
Ông Thiên trầm mặc, không phản bác những lời nói của Lâm Tinh. Họ đều nghe rõ tiếng nước vỗ mạn thuyền, trông thấy bầu trời trong xanh trên đầu. Bầu trời và tiếng nước hàng trăm năm nay vẫn vậy.
Ông Thiên nói: “Đấy không phải là hiện tượng thế giới ngày nay mới có, không đáng là chuyện kỳ lạ. Con biết đấy, trong giới tự nhiên, bất cứ việc gì cũng có quy luật nhất định, từ cổ xưa đến nay đều thế. Ví dụ sao trên trời, mỗi một ngôi sao đều có quỹ đạo riêng. Nếu như những lời tiên đoán, tháng Bảy này có một ngôi sao nhỏ rơi xuống, chắc chắn là do nó không theo quy luật chuyển động. Người tốt có quy luật của người tốt, người xấu có quy luật của người xấu. Nếu bạn con bị kẻ xấu giết hại, chắc chắn anh ta đã phá quy luật của người khác. Cho nên ngôi sao của anh ta rơi xuống. Con có hiểu ý bố không?”
Lâm Tinh hiểu, tiếng ông Thiên rõ ràng, không sai sót. Nhưng lúc này cô nghĩ đến chuyện cũ quá nhiều. Cô muốn tự giải thoát khỏi những chuyện cũ. Những lời chỉ giáo của ông Thiên nửa năm trước vẫn văng vẳng bên tai, thâm ý vẫn còn đó. “Trước đây bố bảo...”, cô nói, “Trên trời có một ngôi sao phương hướng của nó ổn định nhất, ánh sáng lung linh. Nó dựa vào phẩm chất đạo đức của nó, có thể nó sẽ không bao giờ rơi! Bố cảm thấy, con người trên mặt đất quan trọng nhất là gì, là quy luật hay là đạo đức?”
Ông Thiên suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Đức Khổng Tử nói một câu thế này: ‘Vi thánh giả húy, vi hiền giả húy, vi tôn giả húy’. Ấy là nói, một vĩ nhân, một người tài, hoặc một vị tiền bối có làm việc gì sai trái, kẻ thuộc hạ, kẻ làm con nên vì người đó mà che giấu, đừng nói ra. Con bảo đấy là quy luật hay đạo đức? Bố thấy, đấy là phẩm chất đạo đức làm người.”
Lâm Tinh lặng lẽ nghe, mắt nhìn xa xa, khu Di Hòa viên tĩnh lặng. Cái giọng khàn khàn, tiếng nói nhè nhẹ, lời nói sâu sắc, ẩn chứa ý định giết người, khiến người nghe không rét mà run. Ông nói tiếp: “Bố chẳng sợ ai, chỉ lo cho con, Tinh ạ. Bây giờ con là con gái của bố, cũng là chứng nhân của bố. Trong xã hội này con quá nhỏ bé yếu ớt, có nhiều việc chưa hiểu nổi. Cho nên bố khuyên con đừng nên chạm vào kẻ xấu. Con chỉ là một ngôi sao nhỏ cũng rơi xuống như bạn con, Hiểu sẽ không thể chịu đựng nổi.”
Lâm Tinh nhìn ông bố chồng, cô không nói gì. Ông Thiên tiếp tục những lời lẽ hiền từ của người bề trên, một lần nữa hỏi: “Ý của bố, con có hiểu không?”
Lâm Tinh gật đầu. Cô hiểu, làm gì có chuyện không hiểu. Bỗng cô không nén nổi, buột miệng hỏi ngược lại:
“Vậy ngôi sao Bắc Đẩu, ngôi sao Bắc Đẩu trước đây bố nói, cũng sẽ rơi xuống? Cũng rơi xuống được à?”
Bố chồng của Lâm Tinh, một nhân vật lớn trong giới doanh nhân, có tài thao lược, một lãnh tụ doanh nghiệp nhất hô bách ứng, một vị tiền bối cô đã từng ngưỡng mộ và cũng đã từng oán hận, ông Ngô Trường Thiên như ngôi sao Bắc Đẩu, cuối cùng ánh mắt đờ đẫn, cứng họng đuối lý trước mặt cô!
Đúng lúc ấy ông Lương bước đến mũi thuyền, cắt ngang câu chuyện của họ: “Bố con anh hôm nay sắm vai chủ nhà, chuyện nói ở nhà không hết, đến đây bỏ mặc không để ý đến khách.”
Lúc này ông Thiên mới hết lúng túng, che giấu: “Không không, tôi đang giúp cháu hoạch định cuộc sống sau này của hai vợ chồng nó. Tôi nghĩ rồi, chờ cho mấy việc rắc rối qua đi, tôi sẽ bảo cháu Hiểu tạm thời để ban nhạc đấy, đưa cháu Tinh ra nước ngoài ít hôm, chữa bệnh luôn thể. Nghe nói ở Mỹ chữa bệnh thận khá lắm, chỉ cần có tiền, bệnh thận ở Mỹ không là gì.”
Ông Lương gật đầu bảo phải. Ông ta nói, làm bố chồng như anh, rất nên có trách nhiệm với bệnh tình của con cái. Nghe nói trong nước kỹ thuật cấy ghép thận cũng không phải là chuyện khó, nên sớm, đừng để muộn. Tất nhiên ra nước ngoài càng tốt, càng bảo đảm. Hai người vừa nói vừa rời mũi thuyền, đi về bàn trà cuối thuyền. Ông Thiên ngoảnh lại nhìn Lâm Tinh. Lâm Tinh đứng ngẩn ngơ, không đi theo họ.
Thuyền đến đền Long vương, chủ khách rời thuyền lên bờ, qua cầu Mười bảy lỗ sang bờ nam hồ Côn Minh, lên ô tô chờ sẵn ở đầu cầu. Xe chạy qua Di Hòa viên trong màn đêm dày đặc.
Ông Công đưa ông Lương về Trường Đảng, ông Thiên đưa Lâm Tinh về nhà trong thành phố, dọc đường hai người không nói gì. Xe chạy đến ngõ Dương Châu, Lâm Tinh xuống xe ở đầu ngõ. Cô không nhìn ông Thiên, chỉ cúi đầu nói một câu: “Chào bố, con về.” Ông Thiên gọi cô lại:
“Ngày mai Hiểu về, bố sẽ bàn với các con chuyện chữa bệnh.”
Lâm Tinh không nói gì, cô đóng cửa xe.
Vào đến nhà, cô nằm ngay xuống giường, khóc to.
Cô nghĩ, tại sao mình bất hạnh đến thế, mình đã lấy con một người như thế nào?
Ngô Hiểu vừa đi một hôm cô đã muốn gặp anh ngay.
Lúc này cô đơn thật khó có thể chịu đựng nổi, cô không thể chịu đựng nổi căn nhà trống trải, không thể chịu đựng nổi bốn bức tường vô cảm không thể nghe cô thổ lộ tấm lòng. Khóc đủ, cô bỏ ra ngoài, bỏ đến một quán bar gần đấy, ngồi bên quầy bar, gọi một ly cocktail cay cay, ngửa cổ uống cạn. Cô uống liền bốn ly, tất cả đều ngửa cổ uống cạn, cho đến khi thấy cậu thanh niên pha rượu trố mắt há hốc miệng. Rượu khiến thần kinh nhạy cảm của cô tạm thời được che đậy, ngay cả thính giác, thị giác cũng tê dại, ngay cả đuôi thần kinh có lúc đau đớn tận cùng bị mài mòn đến độ không còn nhạy bén, nhưng cảm nhận trong lòng vẫn vô cùng buồn, dư vị không yên ổn không thể xua đi nổi.
Có người đến vỗ vai cô, cô quay lại, trông thấy một khuôn mặt phấn son lòe loẹt, trên mặt còn phủ một lớp phấn nhũ óng ánh. Cô há to miệng, không sao kêu thành tiếng. Người ấy nở nụ cười bí ẩn, nói:
“Không nhận ra tớ à?”