Tôi tỉnh dậy trong đêm, lạnh giá và mất phương hướng. Cái lạnh không có gì đáng ngạc nhiên cả bởi vì Wyatt đã đặt điều hoà không khí trong phòng ngủ ở chế độ Frost (lạnh nhất). Chắc hẳn tôi đang mơ bởi vì tiếng ồn lớn như tiếng súng làm tôi giật mình thức giấc và mất một lúc tôi không biết mình đang ở đâu.
Có lẽ tôi đã kêu hay giật mạnh người như cách bạn vẫn làm khi bạn bị giật mình. Wyatt hỏi, "Em ổn không?" với một giọng tỉnh táo tức thì khi anh ngồi dậy trên giường, và câu hỏi lôi tôi ra khỏi giây phút huyễn hoặc đó. Tôi nhìn anh trong bóng tối, chỉ có thể nhận ra đường viền cơ thể anh hiện lên trên nền sáng mờ của cửa sổ. Tôi với tới và chạm vào anh, tay tôi tìm kiếm sự ấm áp nơi bụng trần của anh chỉ ngay bên trên tấm chăn đang vắt ngang hông anh. Chạm vào anh là hành động vô thức, là nhu cầu bản năng cần động chạm.
"Em lạnh," tôi thì thầm và anh nằm xuống, kéo tôi lại gần anh và kéo chăn lên ủ ấm vai tôi. Tôi dựa đầu lên vai anh, đặt tay mình lên ngực anh, được dỗ dành nhờ hơi ấm và sự rắn chắc của cơ thể anh, vóc dáng vạm vỡ của anh bên cạnh tôi. Tôi chưa từng muốn ngủ cùng anh - ý tôi là cảm giác phàm tục, bởi vì tôi vẫn cố sống cố chết bảo toàn ranh giới của mình - nhưng tôi đã thiếp đi giữa cuộc tranh cãi, hiển nhiên anh đã lợi dụng tình trạng không minh mẫn của tôi. Tôi nghi rằng đó là thủ đoạn có tính toán: khiến tôi kiệt sức vì làm tình và tôi không thể thức được. Nhưng giờ đây tôi thấy sung sướng vì anh đang bên tôi đêm nay, ôm tôi thật gần và để cho cơn lạnh giá qua đi. Đó chính xác là điều tôi đã mong muốn từ anh trước đây, sự thân mật, tình cảm, sự liên kết. Tận cùng sự mãn nguyện của tôi, trong vòng tay anh, là sự sợ hãi.
"Em đã mơ gì thế?" anh hỏi, chậm rãi và dịu dàng xoa lưng tôi. Giọng trầm sâu của anh trở nên thô nhám vì buồn ngủ, và sự ngọt ngào có anh nằm bên quấn lấy tôi như tấm chăn ủ ấm.
"Em không biết. Em không nhớ gì cả. Em tỉnh dậy và một trong những điều làm em sởn gai ốc là khi em không biết em ở đâu, thêm vào đó em bị lạnh nữa. Em đã nói gì à?"
"Không, em chỉ gây ra âm thanh là lạ giống như em bị sợ hãi."
"Em nghĩ là em đã nghe thấy một tiếng động lớn, nhưng có lẽ là trong giấc mơ của em. Nếu như em đã mơ."
"Anh không nghe thấy gì cả. Tiếng động kiểu gì thế?"
"Giống như tiếng súng."
"Không, dứt khoát không có cái gì như thế cả." Giọng anh hoàn toàn chắc chắn. Tôi cho là vậy, vì anh là cảnh sát, anh rất nhạy với những thứ như vậy.
"Vậy thì chắc là em mơ về vụ án mạng rồi. Em không nhớ." Tôi ngáp và rúc lại gần hơn, và khi đó một mở ký ức bồng bềnh quay lại. Tôi không mơ về vụ án mạng của Nicole mà của tôi, bởi vì trước khi cảnh sát tìm ra cơ thể Nicole, tôi đã nghĩ phát súng đó nhằm vào tôi. Và trong khoảng 10 phút, cho đến khi cảnh sát đến, tôi đã rất kinh hãi.
"Đợi đã, em nhớ lại một chút. Em mơ em bị bắn, điều mà ngay lúc đó em nghĩ là đã thực sự xảy ra. Em đoán chắc là do tiềm thức gây nên."
Vòng tay anh siết chặt tôi. "Em đã làm gì? Đêm hôm đó."
"Em cúi xuống, ngồi xổm đi về phía cửa, vào trong toà nhà rồi khoá cửa và gọi 911."
"Cô gái giỏi giang. Đó chính xác là điều cần làm."
"Em bỏ qua phần hoảng loạn. Em sợ phải chết."
"Điều đó chứng minh em không phải kẻ đần độn."
"Và nó cũng chứng minh em không tự mình bắn Nicole, bởi vì em đã không ra ngoài trời mưa để kiểm tra các thứ. Em hoàn toàn khô ráo. Mặc dù vậy, em đề nghị họ làm kiểm tra tàn tích thuốc súng, bởi vì em mệt mỏi và không muốn bị hỏi han gì nữa nhưng hoá ra là phí hoài công sức vì anh đã lôi em đi bằng mọi cách." Đó vẫn là ấm ức trong tôi.
"Ừ, anh có nghe về việc kiếm tra chất lạ." Giọng anh khô khốc. Hiển nhiên anh đã nghĩ tôi đã đóng vai cô nàng tóc vàng hoe ngớ ngẩn để làm dịu sự nghi ngờ của các thám tử. Tôi chẳng thể tưởng tượng được anh lấy cái ý tưởng như thế ở đâu ra.
"Em không thể nghĩ ra được tên chính xác," Tôi nói ngây thơ. "Em quá bối rối." Một nửa trong đó là sự thật.
"Ừ, ừ."
Tôi nghĩ anh chẳng tin tôi. Di chuyển dịch lên, tôi nói "Em không biết tại sao bây giờ em mới mơ bị bắn. Tại sao không phải là ngay đêm đầu tiên? Khi mà em bị tác động mạnh."
"Em kiệt sức. Em có thể mơ nhưng em không bị khuấy động đủ để nhớ."
"Vậy đêm qua thì sao? Em không mơ."
"Cùng một nguyên lý thôi. Em đã lái xe một chặng dài mà không được ngủ đủ. Em mệt mỏi."
Tôi khịt mũi. "À há! Anh nghĩ đêm nay em không mệt mỏi sao?"
"Kiểu mệt mỏi khác." Giờ thì giọng anh có vẻ thích thú. "Cái kia là căng thẳng. Cái này là thoả mãn."
Chắc chắn là thế. Thậm chí chiến đấu với anh cũng là sự thoả mãn ở mức độ nào đó, bởi vì tôi quá khoái trá. Tôi bị báo động bởi vì dường như anh sẽ chiến thắng mọi cuộc đấu nhưng tôi vẫn hồ hởi với cuộc chiến. Tôi tưởng tượng những con bướm đêm cũng thấy hạnh phúc khi chúng bay thẳng vào ngọn lửa. Nếu Wyatt làm tôi bùng cháy lần nữa, tôi không biết tôi sẽ làm gì. Anh đã chiếm được tôi nhiều hơn cả trước đây, bằng chứng là tôi đang trên giường cùng anh.
Tôi véo anh. Chỉ bởi vậy.
Anh nhảy dựng lên. "Oái! Sao em lại làm thế?"
"Để trừng phạt tội anh thậm chí chả tán tính em trước khi đưa em lên giường," Tôi nói phẫn nộ. "Anh làm em thấy em là đồ dễ dãi."
"Cưng à, chẳng có gì là dễ dãi ở em cả. Tin anh đi." Giọng anh nhăn nhó.
"Em phải như vậy đấy" Tôi cố nặn ra mấy giọt nước mắt hòa vào trong giọng nói. Này, nếu tôi không thể thắng trận chiến này thì ít nhất tôi cũng phải làm cho anh rối tung lên, đúng không?
"Em đang khóc đấy à?" Giọng anh đầy hoài nghi.
"Không," Đó là sự thật. Có ích gì không nhỉ khi giọng tôi hơi run run lên?
Bàn tay to lớn của anh chạm vào mặt tôi. "Em không khóc."
"Em nói là em không mà." Chết tiệt, anh không chấp nhận bất cứ cái gì qua bề nổi hay sao? Chúng tôi đúng là có vấn đề về sự tin tưởng ở đây. Làm thế nào tôi lại cho rằng mình gỡ gạc được gì đó nhỉ?
"Ừ, nhưng em đang diễn cái trò giả vờ buộc tội. Em thừa biết rằng tất cả những gì em phải làm chỉ là nói "không" nếu em thực sự không muốn điều đó."
"Anh định dùng cổ em để uy hiếp em. Phải ngừng ngay điều đó lại."
"Em sẽ làm gì nào, vứt cổ mình đi hả?"
"Ý anh là anh không để cái cổ của em yên phải không?"
"Em đùa à? Anh đã bao giờ để em thấy anh giống một kẻ tự cắt cổ mình à?". Giọng anh thích thú một cách uể oải.
"Em đang nghiêm túc về chuyện không ngủ với nhau nữa. Em nghĩ thật sai lầm khi làm điều đó quá sớm. Chúng ta nên đợi để xem mối quan hệ giữa chúng ta có tiến triển gì không."
"Tiến triển?" Anh nhại lại. "Có vẻ như chúng ta đã đi được nửa đường rồi đấy."
"Chưa thực sự thế. Chúng ta còn chưa rời vạch xuất phát. Chúng ta còn chưa hẹn hò. Ý em là lần này. Hai năm trước không được tính."
"Tối nay chúng ta ăn tối cùng nhau còn gì."
"Không tính nốt. Anh đã dùng sức mạnh áp đảo em, rồi đe doạ, ép buộc em."
Anh khịt mũi. "Như thế mới khiến em ngừng la hét khản cổ nếu như em không chịu nhận em đói và anh có thể trả tiền được."
Hiển nhiên là vậy. Ngoài ra tôi chưa từng mảy may sợ anh có thể thực sự làm hại tôi. Tôi cảm thấy đặc biệt an toàn và được bảo vệ khi ở cùng anh - được bảo vệ khỏi mọi thứ ngoài anh ra, tất nhiên là vậy.
"Vậy thì đây là thoả thuận. Em sẽ ra ngoài cùng anh theo cách của em nếu như chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Đó là những gì anh muốn phải không? Một cơ hội khác chứ gì? Điều đó nghĩa là không sex, bởi vì sex sẽ che mờ vấn đề này."
"Không đúng."
"OK, nó sẽ che mờ vấn đề của em. Có lẽ khi em hiểu anh hơn và anh hiểu em, rốt cuộc, chúng ta sẽ quyết định chúng ta không thích nhau nhiều đến thế. Hoặc anh sẽ quyết định anh không thích em nhiều như em thích anh, bởi vì như em đã nói, sex sẽ làm che mờ cái nhìn của em. Có lẽ đàn ông không bị tác động vì làm tình với ai đó nhưng đàn bà thì có. Anh sẽ giúp em tránh khỏi bị vỡ tim nếu như chúng ta quay lại và dành thời gian cho nó."
"Em yêu cầu anh đóng cửa chuồng khi con ngựa đã ra ngoài rồi ư?"
"Vậy thì anh bắt nó và nhét lại vào quần - ý em là chuồng của anh đi."
"Đó là quan điểm của em. Quan điểm của anh là, anh sẽ phải chống lại mọi bản năng của mình để không làm tình với em thường xuyên nhất có thể, bởi vì đó là cách người đàn ông chắc chắn rằng người phụ nữ là của mình."
Nghe giọng anh, tôi có thể biết anh đang rất cáu kỉnh. Tôi ước giá đèn bật lên để tôi có thể đọc vẻ mặt anh nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh có thể đọc vẻ mặt của tôi nên tôi kệ vậy. "Nếu chúng ta đã tiến dài trong mối quan hệ thì em sẽ đồng ý với anh."
"Chứng cớ rành rành trong tay anh nói rằng chúng ta đã vậy."
Chúng tôi đã trần truồng trên giường cùng nhau. Vậy thì sao chứ?
"Nhưng chúng ta chưa vậy. Chúng ta chỉ hấp dẫn nhau về mặt thể xác thôi chứ không hiểu nhau. Ví dụ, em thích màu gì nhất?"
"Khốn kiếp thật, anh đã cưới vợ ba năm và anh chẳng bao giờ biết màu cô ấy thích. Đàn ông không nghĩ ngợi nhiều về màu sắc."
"Anh không cần nghĩ mà chỉ cần chú ý thôi." Tôi đã che đậy cái thực tế là anh đã từng lấy vợ. Tôi biết điều đó bởi vì mẹ anh đã nói với tôi trước cả lúc giới thiệu bọn tôi, nhưng tôi chẳng thích nghĩ về điều đó chút nào cũng như nghĩ về cuộc hôn nhân sai lầm của chính mình. Tuy nhiên, trong trường hợp của Wyatt, đơn giản là tôi ghen.
"Hồng," anh nói.
"Gần đúng nhưng không chính xác. Đó là màu ưa thích thứ hai."
"Chúa ơi, em thích nhiều hơn một?"
"Mòng két."
"Mòng két là màu? Anh tưởng đó là một loại vịt chứ."
"Có lẽ màu đó là từ màu của con vịt. Em không biết. Điều quan trọng là, nếu như chúng ta chia sẻ nhiều thời gian với nhau và thực sự hiểu nhau, anh sẽ chú ý rằng em rất hay mặc màu mòng két và anh sẽ đoán ra. Nhưng anh không thể, bởi vì chúng ta chưa chia sẻ nhiều thời gian cho nhau."
"Giải pháp là cần chia sẻ thời gian cho nhau nhiều hơn."
"Đồng ý. Nhưng không có sex."
"Tôi cảm thấy như đang đập đầu vào tường." Anh nói với cái trần nhà.
"Em hiểu cảm giác đó." Tôi bắt đầu cảm thấy điên tiết. "Vấn đề là, em sợ rồi anh sẽ làm tan vỡ trái tim em nếu như em để quá anh gần gũi với mình. Em sợ em sẽ yêu anh và rồi anh sẽ lại ra đi. Em muốn biết anh có luôn ở bên em không nếu em thực sự yêu anh. Làm sao em có thể biết được nếu chúng mình làm tình, khi tình dục có ý nghĩa quá lớn với người phụ nữ mà đối với đàn ông, nó chẳng hơn gì một phút bồng bột ngu ngốc? Cái sức hút đó làm đoản mạch não bộ của phụ nữ, nó như một loại ma tuý khiến cô ta không thể nhận ra cô ta ngủ với loài chuột bọ cho đến khi quá muộn."
Sau một khoảng lặng dài, anh nói. "Thế nếu anh đã yêu em rồi và anh dùng sex để thể hiện điều đó và để gần gũi với em hơn thì sao?"
"Nếu anh nói từ "say mê" thì em có thể tin anh. Em nhắc lại, anh không thực sự hiểu em vì thế anh không thể yêu em thật sự. Chúng ta chỉ thèm khát nhau chứ không yêu nhau. Chưa yêu, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ yêu."
Một khoảng lặng dài khác. "Anh hiểu em nói gì. Anh không đồng ý với em nhưng anh hiểu. Em có hiểu điều anh nói không, về việc dùng sex để cho em thấy anh quan tâm?"
"Vâng," tôi nói thận trọng. Anh đang định dẫn đến điều gì đây? "Và em không đồng tình."
"Vậy chúng ta bế tắc rồi. Em không muốn làm tình còn anh thì muốn. Thế nên chúng ta hãy thoả thuận nhé: bất cứ khi nào anh quyến rũ em, tất cả những gì em phải làm là nói không và anh hứa anh sẽ dừng lại, bất kể thế nào. Anh có thể đang ở trên em và sẵn sàng vào trong em nhưng nếu em nói không, anh sẽ dừng lại."
"Không công bằng!" tôi khóc thét. "Cho đến bây giờ em đã có thành tích nói không với anh trong chuyện gì chưa?"
"Hai năm trước, em thắng 2 - 0. Lần này, tỷ số là 4 - 0 nghiêng về phía anh."
"Thấy chưa! Anh khá gấp đôi em. Em cần anh chấp em trước."
"Chấp trong sex thì chấp thế nào?"
"Anh không được chạm vào cổ em."
"Ừ- ừ. Làm thế quái nào mà em lại bỏ cái cổ ra ngoài phạm vi được." Để chứng minh quan điểm của mình, anh kéo tôi lên ngang người anh và trước khi tôi dừng anh lại, anh vùi mặt vào hõm giữa cổ và vai tôi, nhẹ nhàng cắn. Một cơn khoái cảm nhẹ chạy dọc người tôi và mắt tôi nhắm nghiền lại.
Đúng vậy, anh chơi gian.
Một lúc sau, anh chống hai tay trên tôi, cả hai đều mướt mồ hôi và phổi điên cuồng bơm không khí, anh nói, với vẻ cực kỳ hài lòng. "5 - 0"
Tôi ghét khi đàn ông hả hê, bạn có vậy không? Đặc biệt khi anh ta chơi xấu.
"Chúng ta sẽ bay về nhà" anh nói khi chúng tôi đóng gói đồ đạc sau bữa sáng.
"Nhưng còn cái xe tải của em..."
"Mình sẽ trả xe ở đây. Xe của anh để ở sân bay. Anh sẽ đưa em đi lấy xe của em."
Cuối cùng tôi lấy lại được xe mình! Một phần kế hoạch khá tốt. Nhưng tôi cũng chẳng thích bay lắm; tôi vẫn bay, thỉnh thoảng, nhưng tôi khoái lái xe hơn. "Em không muốn bay," tôi nói.
Anh nhìn thẳng vào tôi. "Đừng có nói với anh là em sợ đấy."
"Em không sợ, đúng vậy, không thở gấp hay gì đó đại loại thế nhưng em không thích. Đội của em đã bay đến West Coast một lần để cổ vũ cho trận đấu bóng và bọn em đã đi qua vùng không khí bất thường, rơi xuống đủ sâu đến nỗi em nghĩ rằng phi công sẽ chẳng thể lôi bọn em ra khỏi cái vùng không khí đó được. Từ đó em cảm thấy không thoải mái với nó."
Anh nhìn tôi một lúc nữa rồi nói. "Được rồi, chúng ta sẽ lái xe. Đi theo anh đến sân bay để anh có thể trả xe được."
Well, hãy hạ gục em đi. Trong một chốc, tôi đã tưởng sẽ bị lôi lên máy bay bằng vũ lực cơ đấy; tôi đã bịa đặt vô khối chuyện trong mấy ngày vừa qua, tại sao anh lại tin đó là thật nhỉ? Nhưng rõ ràng là anh có Bộ Phát Hiện Sự Chân Thật Của Blair giống như mẹ có và nhận ra rằng nếu có gì sai thì chẳng qua là tôi đang nói giảm một chút tôi sợ bay thế nào. Chỉ là một chút thôi, bởi vì tôi hoàn toàn không hoảng loạn hay gì gì đó.
Vì thế tôi theo anh đến sân bay để anh trả lại chiếc xe thuê rồi ngồi đợi sau tay lái khi anh cất đồ đạc của mình bên cạnh đồ của tôi trên chiếc giường xe tải. Một lần nữa anh lại làm tôi ngạc nhiên vì chui vào ghế hành khách rồi cài dây an toàn mà chẳng buồn đòi lái xe. Chỉ có người đàn ông tin tưởng vào sự nam tính của mình mới để phụ nữ lái xe tải thành thấp... hoặc là anh ta đang kín đáo bợ đỡ tôi. Sao cũng được. Nó là vậy. Tôi cảm thấy dễ chịu với anh suốt chặng đường dài về nhà.
Đã cuối chiều khi chúng tôi về đến sân bay địa phương nhỏ nơi anh để xe ở đó. Tôi trả chiếc xe thuê và chuyển mọi thứ sang chiếc Crown Vic của anh; rồi anh lái xe đưa tôi đến Great Bods để lấy xe.
Tôi mất hết can đảm khi dải băng phân cách hiện trường màu vàng vẫn giăng quanh gần hết cơ ngơi của tôi. Một nửa bãi đỗ xe phía trước và toàn bộ toà nhà, bãi đỗ phía sau đều bị đánh dấu. Anh trờ xe tới khu vực bãi đỗ không bị cấm. "Khi nào em có thể mở cửa lại được?" Tôi hỏi và đưa chìa khoá xe mình cho anh.
"Anh sẽ cố gắng thu dọn hiện trường trong ngày mai. Nếu anh làm được, em có thể mở cửa vào thứ ba - nhưng anh không hứa gì đâu đấy."
Tôi đứng cạnh xe anh khi anh vòng ra sau, một lúc sau anh lái chiếc Mercedes của tôi tới phía bên kia chiếc Crown Vic, gần sát đường và dừng lại cạnh xe anh. Để nguyên chiếc Mercedes nổ máy, anh chui ra và chuyển túi hành lý của tôi sang ghế sau xe tôi rồi lùi lại một chút khiến anh đứng rất gần tôi khi tôi vào trong xe. Anh nắm lấy tay tôi, bàn tay ấm áp của anh sưởi ấm da tôi.
"Tối nay anh có việc, mấy việc giấy tờ linh tinh. Em ở nhà bố mẹ em chứ?"
Những ý nghĩ về anh đã giúp sự hoảng loạn vì việc là nhân chứng vụ sát hại Nicole lắng dịu hoàn toàn trong hai ngày vừa qua. "Em không muốn làm điều gì ngu ngốc, nhưng thực sự có nhiều khả năng tên đó sẽ cố gắng thủ tiêu nhân chứng, nghĩa là em không?"
"Anh không thể loại bỏ khả năng đó được." anh nói, trông cực kỳ dữ tợn. "Không có vẻ như vậy nhưng không phải là không thể. Anh nghĩ tốt hơn em nên ở nhà bố mẹ em hoặc về nhà với anh."
"Em sẽ đến nhà bố mẹ," tôi quyết định bởi vì nếu anh nghĩ tôi có thể lo lắng, thì nghĩa là tôi lo lắng. "Nhưng em cần về nhà để lấy thêm quần áo, trả các hoá đơn và một số việc khác."
"Anh sẽ đi với em. Hãy lấy những thứ cần thiết, giải quyết đống giấy tờ khi em đến nhà bố mẹ em. Tốt hơn là nói cho anh biết em cần gì, anh sẽ lấy và mang đến cho em."
Hay nhỉ, có vẻ như tôi sẽ để anh lục lọi tủ đồ lót của tôi à?
Ngay khi tôi nghĩ thế, tôi giũ sạch ý nghĩ đó luôn. Anh không những đã nhìn thấy đồ lót của tôi - dù sao cũng là một số - mà anh còn cởi nó cho tôi. Ngoài ra, tôi thích những đồ lót dễ thương nên chẳng có vẻ gì là tôi sẽ xấu hổ khi anh nhìn thấy chúng.
"Đưa cho em giấy nhắc và bút nào," Tôi nói, và khi anh lôi chúng ra khỏi túi, tôi viết miêu tả chi tiết chính xác những bộ quần áo nào tôi muốn anh mang cho tôi và nơi tôi để những hoá đơn chưa thanh toán. Vì tôi đã mang theo đồ trang điểm và sản phẩm dành cho tóc tai nên sẽ dễ dàng với anh thôi.
Khi tôi đưa chìa khoá nhà cho anh, anh nhìn xuống với một vẻ mặt lạ lùng.
"Gì vậy?" tôi hỏi. "Có gì không ổn với chìa khoá à?"
"Không, mọi thứ đều ổn." anh nói và cúi đầu xuống. Nụ hôn thật ấm áp, chậm rãi và trước khi tôi nhận biết, tôi đã kiễng chân lên vòng tay quanh cổ anh, nhiệt tình hôn trả lại anh cả vốn lẫn lời.
Khi anh ngẩng đầu lên, anh liếm môi mình để thưởng thức hương vị của tôi. Ngón chân tôi xoắn lại và tôi gần như nói với anh hãy đưa tôi về nhà anh nhưng những giác quan của tôi lại nổi lên vào phút cuối. Anh lùi lại nhường đường cho tôi chui vào xe.
"À, em chỉ cho anh đường đến nhà bố mẹ em." Tôi nói, nhớ ra vào phút cuối.
"Anh biết họ sống ở đâu."
"Làm thế nào - Ồ, em quên mất. Anh là cảnh sát. Anh kiểm tra được."
"Đúng vậy, khi anh không thể tìm thấy em vào hôm thứ sáu."
Tôi ném cho anh Cái Nhìn Ti Hí mà Siana gọi vậy khi mẹ biết chúng tôi có khả năng đã làm gì đó và sẽ cố gắng nhìn chòng chọc cho đến khi chúng tôi phun ra lời thú tội thì thôi. "Em nghĩ anh đã có lợi thế không công bằng và anh vung vãi sức mạnh cảnh sát ở khắp nơi. Anh nên dừng việc đó lại đi."
"Không có vẻ sẽ như vậy. Đó là những việc bọn anh làm," anh nói, cười tủm tỉm khi quay trở lại xe mình.
"Đợi đã! Anh sẽ đến nhà em ngay bây giờ, mang đồ đến cho em hay là đến sở rồi mang chúng đến sau?"
"Anh sẽ mang đến bây giờ. Anh không biết anh còn phải làm việc bao lâu nữa."
"OK, vậy gặp anh ở đó nhé." Tôi quăng túi sang ghế hành khách nhưng cú quăng hơi ngắn nên cái túi đập vào bảng điều khiển, rơi ngược lại ghế lái xe. Tôi cúi xuống nhặt túi lên và quăng phát nữa, một tiếng gãy dội lại trên đường. Tôi giật mình nhảy sang bên cạnh và vết cắt sắc như dao cứa ngang tay phải tôi.
Rồi cả tấn bê tông đập vào tôi, làm tôi ngã vật xuống mặt đường.