Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 91: Cô nam quả nữ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

A ~ ~ Anh thật đúng là hao tâm tổn sức. Có phải cô nên cảm ơn anh không so đo chuyện đã qua chứ?

“Phạm Phạm, sắc mặt cô nhìn rất tệ, không sao chứ?” Mộ Vãn làm như không thấu được tâm trạng của cô, biết rõ vẫn còn hỏi.

Cảnh Phạm hoàn hồn: “Tôi không sao!”

Miệng nói không sao, trong lòng nặng trĩu, giống như có tảng đá lớn đè nặng, khiến cô cảm thấy hít thở không thông.

Cô thà rằng anh vẫn ngăn cản cô tiếp xúc với Dung Kỳ thì hơn.

Buổi tối, mọi tổ chức tiệc BBQ trên bãi biển. Lúc cô xuống dưới tầng thì đã nghe thấy tiếng náo nhiệt ở đằng xa.

Chè chén say sưa như vậy cũng là người khác, không liên quan đến cô...

Cô chọn một góc để ngồi xuống, có người mang bia tới, cô cầm một lon để bên cạnh.

Lơ đãng giương mắt nhìn, chỉ thấy ở cách đó không xa, Hoắc Cảnh Thành cũng ngồi đó.

Hai người cách một nhóm người, nhìn nhau. Ánh mắt anh sâu thẳm còn cô đầy bi thương.

Cuối cùng, cô quay mặt đi, mở bia, uống hai ngụm.

Chất lỏng đắng chát, lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, lan tới ngực thấm vào lục phủ ngũ tạng.

——

Cảnh Phạm uống hết một lon bia, bị mọi người hô hào kêu lên nhảy. Cô giống như được đả thông tư tưởng, nhảy nhót với Dung Kỳ rất vui vẻ.

Nhảy được một nửa, trong dạ dày khó chịu, Dung Kỳ kéo cô chạy về phía biệt thự.

Hoắc Cảnh Thành vốn ngồi ở vị trí cách xa nhóm người, lạnh mặt nhìn bọn họ vui vẻ. Cho đến khi hai người kia rời đi, ánh mắt tối sầm lại, đứng dậy.

“Lão Hoắc!” Hạ Lễ Ngộ nhanh chóng kéo anh lại.

“Buông tay!” Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành cực kỳ khó coi.

“Tôi thấy hai người họ cũng thật sự vui vẻ! Chuyện tình yêu nam nữ cũng bình thường mà, cậu đừng phá hoại bọn họ!”

Vui vẻ, tình yêu nam nữ? Đúng là hay thật.

Chân mày Hoắc Cảnh Thành không ngừng giật giật, lon bia cầm trong tay cũng thay đổi hình dạng.

“Ai nói tôi định đi phá hoại bọn họ?” Anh nghiến răng nói: “Tôi đi lấy rượu!”

“Cậu cũng uống ít rượu đi một chút!” Hạ Lễ Ngộ nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu hận Cảnh Phạm. Tôi cũng có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, Dung Kỳ cũng vậy. Nhưng cậu không thể ép buộc Dung Kỳ cũng hận cô ấy được. Cái này không công bằng với Dung Kỳ chút nào cả. Hơn nữa, vừa rồi cậu cũng thấy rồi đó, Cảnh Phạm và Dung Kỳ ở bên nhau cũng không tệ. Đây là chuyện anh tình tôi nguyện mà!”

Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành càng lạnh lẽo hơn.

Hơn nửa đêm, cô nam quả nữ đột nhiên không kiềm chế nổi mà chạy vào biệt thự, làm cái gì? Không cần nói cũng biết.

——

Trong biệt thự, phòng của Cảnh Phạm, cô ôm bồn cầu nôn mửa đến mức lục phủ ngũ tạng khó chịu.

“Không sao chứ? Nhìn em mạnh khỏe như vậy, tôi còn nghĩ rằng tửu lượng em không đến nỗi nào chứ!” Dung Kỳ mở một chai nước, lo lắng đưa cho cô, lại có chút không yên lòng: “Có muốn nhờ lão Hạ tới kiểm tra cho em một chút hay không?”

Cảnh Phạm đứng ở bên cạnh bồn cầu, yếu ớt lắc đầu: “Không cần, ói xong dễ chịu hơn rồi!”

Cô cầm chai nước súc miệng, ảo não nhìn bản thân quá chật vật.

Dung Kỳ đứng trước mặt cô, nhìn dáng vẻ này của cô thở dài: “Nếu không muốn tắm thì có thể thay quần áo khác?”

“Ừ!” Cảnh Phạm gật đầu. Vừa rồi quần áo trên người cũng bị bẩn nhưng lại nhớ tới cái gì đó, mặt như đưa đám nói: “Hôm nay tôi không mang quần áo tới!”

“Đợi một chút, tôi đi lấy cho em!” Dung Kỳ vừa nói đã đi ra ngoài. Rất nhanh đã mang một chiếc áo phông và quần short nam tới.

Cảnh Phạm kinh ngạc nhìn anh ta.

“Tôi...tất cả đều là đồ mới, còn chưa cắt mác đâu, không ngại chứ?” Ánh mắt Dung Kỳ sáng chói nhìn cô.