Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 70: Thì ra là anh

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiếng hai người nói chuyện truyền vào tai cô.

Thì ra, tối qua sau khi bọn họ gặp nhau, anh còn chạy tới chỗ Mộ Vãn.

Mặc dù anh và Mộ Vãn chưa kết hôn, nhưng bọn họ vẫn là quan hệ nam nữ. Tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, buổi tối đến nhà bạn gái là chuyện đương nhiên. Nên cô có gì mà ngạc nhiên?

Cô cong môi cười, âm thầm an ủi mình. Nhưng ngực vẫn đau đớn vẫn khó chịu, khiến cô thở không thông.

Bên trong, nhìn bóng lưng kia rời đi, Hoắc Cảnh Thành vô hình không yên lòng.

“Cảnh tiểu thư.”

Lúc cô đi ra, Trần Lộc chào hỏi cô.

Cảnh Phạm nhìn cô ta cười cười.

“A, thì ra thuốc này là mua cho cô nha.” Trần Lộc thấy hộp thuốc trong tay cô: “Tôi còn tưởng rằng Hoắc tổng có chỗ không thoải mái.”

“Là bạn Hoắc tổng cho tôi.”

“Bạn Hoắc tổng?” Trần Lộc mơ hồ: “Thuốc này là Hoắc tổng phân phó tôi mua ở tiệm thuốc dưới lầu, không phải bạn Hoắc tổng.”

Cảnh Phạm sửng sốt.

Là anh kêu trợ lý Trần mua?

Tim còn chưa kịp nhảy lên, một giây sau đã hiểu rõ.

“Chắc là bạn Hoắc tổng nhờ anh ấy mua cho tôi giùm.” Cô nói. Đây là lý do phù hợp duy nhất. Anh hận cô, chán ghét cô như vậy, sao có thể mua thuốc cho cô?

Cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Tự mình đa tình, người tổn thương nhất là mình.

Trần Lộc gật đầu: “Vậy cũng đúng. Dù sao Hoắc tổng không phải người chu đáo, tôi cũng chưa từng thấy anh ấy mua thuốc cho ai, ngay cả Mộ tiểu thư cũng không.”

Vậy đúng rồi…

Cảnh Phạm lại không nhịn được quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt kia. Hồi lâu mới xoay mặt, cầm thuốc đi xuống lầu.



Buổi tối.

Trong Hoắc gia, Hoắc Cảnh Thành đang ăn cơm cùng Hoắc lão gia và mẹ Hoắc Văn Bái.

Hai vị trưởng bối lại nói lời nhàm tai.

“Tuổi con cũng không còn nhỏ, đến lúc nên kết hôn rồi.” Hoắc lão gia mở miệng trước.

Văn Bái phụ họa: “Phải, thừa dịp thân thể ông nội còn khỏe mạnh. Huống chi, Mộ Vãn luôn si tâm với con, không phải con không biết.”

Hoắc Cảnh Thành múc chén canh cho hai vị trưởng bối: “Trước khi hai người khuyên nhủ con, nên đi khuyên chị họ. Chị ấy cũng đến tuổi kết hôn rồi.”

“Con bớt đốt lửa lên người người khác đi.” Vân Bái nhìn thấu tâm tư con trai: “Nó là nó, con là con, bây giờ đang nói chuyện của con.”

“Nha đầu Hoắc Tranh kia, ông không lay động được. Còn mạnh hơn trâu.” Lão gia tử thở dài.

“Nha đầu này còn nhớ đứa nhỏ trước kia chứ? Đối phương tên gì?” Văn Bái đưa mắt hỏi con trai.

“Quản Huyền Minh.” Hoắc Cảnh Thành mở miệng.

“Đúng rồi, là tên này. Trước kia là tiểu tử nghèo, nhưng rất có chí khí, cũng không biết bây giờ thế nào.”

“Bây giờ tóm lại không dính chút chữ “nghèo”, sau này Hoàn Vũ chúng ta còn hợp tác nhiều với anh ta.”

“Thật sao?”

Ba người vừa dùng cơm vừa tán gẫu.

Bỗng nhiên điện thoại trên bàn ăn rung lên.

Hoắc Cảnh Thành quét mắt tên trên màn hình, nhận điện thoại.

“Lão Hoắc.” Thanh âm Dung Kỳ từ bên kia truyền tới.

“Ừ.”

“Tôi nói xong trước…”

“Cậu nói đi.”

“Tôi biết cậu và Cảnh Phạm có quan hệ, tôi cũng biết cậu không thích cô ấy. Nhưng tôi thật sự định bắt đầu làm bạn với cô ấy trước, rồi dần tiến triển.”

Nghe Dung Kỳ nhắc tới cô, Hoắc Cảnh Thành dừng dùng cơm.

Anh theo bản năng liếc nhìn hai người trên bàn ăn, thấy bọn họ đều nhìn mình, anh mới đặt chén đũa xuống, đứng dậy đi vào trong, bình tĩnh hỏi: “Cho nên? Cậu muốn làm gì? Theo đuổi cô ấy?”