Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Anh sao rồi? Có phải xảy ra chuyện gì không? Cúp điện à? Hay nhà có trộm?”
“Hoắc Cảnh Thành” Ở bên kia, Cảnh Phạm gọi tên anh, ba chữ, mang theo sự đau thương, ẩn chứa sự sợ hãi, còn có sự bất an vô cùng lớn.
“Anh đây.” Trái tim của anh cũng đã bị bóp thành một khối rồi.
Bước một bước thành hai, xông thẳng ra ngoài.
Cửa, ầm ầm, mở ra.
Cảnh tượng bên ngoài, khiến cho anh sửng sờ.
Cô đang đứng trên hành lang dài rét cóng.
Đầu tóc rối tung nhếch nhác, sắc mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài trên gương mặt, chân lại không mang gì.
Cô đứng ở đó, rưng rưng nhìn anh.
Trước sau vẫn không hề tắt điện thoại.
Sau đó, anh nghe được lời khẩn cầu của cô, giọng nói nghẹn ngào từ bên kia điện thoại truyền đến: “Anh có thể...có thể đừng chết không?”
Cô khóc thút thít, nói một câu ngắn gọn, ngắt quãng, hai lần mới nói hết câu.
Hoắc Cảnh Thành bị chấn động mạnh.
Trong lòng, cơn kích động cuộn trào, mạnh mẽ đâm thẳng vào trái tim anh.
Vừa đau, vừa khổ, vừa chua xót.
Anh tắt điện thoại, chạy nhanh đến, kéo lấy cô ôm chặt vào lòng. Khoảnh khắc này, đã bất chấp mọi thứ của về sau, anh hôn lên đôi môi cô thật sâu.
Anh muốn hôn cô.
Hôn thật sâu. Cảm nhận thật kỹ từng hơi thở của cô.
Đem nhớ nhung của cả một năm gửi hết vào nụ hôn này.
Anh không muốn chết.
Từ trước tới nay chưa từng có như khoảnh khắc này, vô cùng vô cùng không muốn rời khỏi.
Hơi thở của anh, áp sát lại, tất cả sự bình tĩnh của Cảnh Phạm cũng đã bị đánh vỡ tan tành, khó cầm nổi lòng, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, kiễng chân giữ chặt môi anh.
Môi của anh rất nóng.
Hơi thở nóng hầm hập.
Tất cả mọi thứ thuộc về anh đều vô cùng chân thật.
Anh vẫn chưa đi, vẫn còn bình an tồn tại trong thế giới của cô.
Cảnh Phạm hôn anh khẩn thiết, đầu lưỡi dây dưa cùng anh.
Hoắc Cảnh Thành sợ cô đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, nâng mông cô lên, ôm lấy cô, xoay người bước nhanh trở về phòng.
Nhưng, dường như hôn thế nào cũng không đủ, mặc dù chỉ rời nhau một khoảng thời gian vô cùng ngắn, đôi môi của cả hai cũng không chịu rời xa nhau.
Hôn rồi hôn, Cảnh Phạm ôm lấy anh, vùi vào hõm vai anh, không ngừng khóc nức nở.
Tiếng khóc vô cùng đau thương, làm anh nghe được chỉ cảm thấy trái tim đau đến muốn nứt ra.
“Sao vậy?” Hoắc Cảnh Thành đặt cô lên ghế sô pha, nâng gương mặt của cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Cảnh Phạm nhìn anh, chỉ lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào đến không thể nói thành lời.
“Đừng khóc nữa!” Hoắc Cảnh Thành ngổi xổm trước mặt cô: “Không phải bây giờ anh rất tốt sao, không hề có việc gì sao?”
Cảnh Phạm nhìn anh, ngón tay sờ lên gương mặt gầy gò của anh.
Cô khàn khàn, cất tiếng hỏi: “Anh vẫn còn muốn bù đắp cho em tiểu Chanh tử chứ?”
Vẻ mặt của anh thoáng vẻ tịch mịch, hơi nghiêng gương mặt sang, hôn lên ngón tay cô: “Điều này quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
“Chúng em không cần sự bù đắp của anh.”
Không cần.
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thành u ám hơn rất nhiều.
Giây tiếp theo, lại nghe cô nói: “Chúng em chỉ cần anh sống, từ trước tới giờ Tiểu Chanh Tử cũng chưa từng oán trách anh không ở bên cạnh làm bạn với con bé, em đã từng oán giận anh, hận anh, phát cáu với anh, nhưng so với những điều đó, em càng hi vọng anh có thể sống thật tốt, sống thật khỏe mạnh.”
“Nếu như anh muốn bù đắp cho chúng em, vậy thì phải sống tiếp, có được không?”
Lòng của Hoắc Cảnh Thành chấn động vô cùng dữ dội, anh đứng dậy, lại hôn lên môi cô một lần nữa.
“Được, anh sẽ cố gắng, cố gắng để cho bản thân mình sống tiếp thật tốt.” Anh hạ thấp giọng, hứa hẹn, lại nói: “Nếu như em và con đều ở bên cạnh anh, anh sẽ càng có động lực để tiếp tục sống.”
Hai tay của Cảnh Phạm vòng qua cổ anh, hai mắt rưng rưng nhìn anh: “Em ở bên anh, Tiểu Chanh Tử cũng ở bên cạnh anh. Chỉ cần anh không buông tay, chúng em sẽ không bao giờ vứt bỏ anh.”