Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 171: Hoa hồng kiều diễm

Hoắc Cảnh Thành nhìn chằm chằm Hoắc Tranh một hồi, ánh mắt kia như muốn nhìn thấu cô vậy.

Rốt cuộc Hoắc Tranh cũng từ từ thu hồi nụ cười, cô bưng canh lên uống một ngụm mới nói: “Gần đây không phải Hoàn Vũ đang muốn lấn sang ngành sản xuất ô tô sao? Chị biết hiện tại Hoàn Vũ yêu cầu kỹ thuật, đoàn người của Quản Huyền Minh mang từ Đức về, có anh ta làm hậu thuẫn đằng sau thì em muốn thuyết phục hội đồng quản trị sẽ thuận lợi hơn.”

Hoắc Tranh dừng một chút mới nói: “Chuyện bàn bạc với anh ta giao cho chị thế nào?”

Hoắc Cảnh Thành đã sớm có ý nghĩ này, khó có khi cô chủ động xin đi giết giặc: “Mặc dù chị không tới tìm em thì em cungx tới tìm chị, việc này chị làm thỏa đáng cho em, không được để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.”

Hoắc Tranh nhìn anh cười: “Em thấy Hoắc Tranh chị có chuyện gì không làm được sao?”

“Chuyện thì không có gì chị không làm được nhưng em thấy có người chị trị không được.”

Hoắc Tranh chẳng thèm để ý: “Em không phải còn không trị được người ta sao? Cô gái kia có bối cảnh gì? Nhìn quen mắt như thế.”

Hoắc Cảnh Thành mím môi: “Cảnh Phạm.”

Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Tranh ngước lên, nhìn em trai mình không thể tưởng tượng được, sau đó nhíu mày: “Chị nói sao ông nội lại tức giận thành như vậy, lúc nào thì em làm việc không có chừng mực như thế?”

Hoắc Cảnh Thành không đáp mà chỉ ngước mắt nặng nề nhìn cô, Hoắc Tranh biết trong lòng anh phiền loạn nên im lặng không nói nữa.

..........

Cảnh Phạm và Quản Huyền Minh đang ăn thì cô nhìn thấy tài xế của Cảnh Uyên đón tiểu Tranh tử rời đi.

May mà đứa bé đi rồi, nếu không nhìn ánh mắt ủy khuất của con gái, cô thật không đành lòng.

Cô ăn xong đang muốn thanh toán thì người phục vụ nói có người đã trả. Cảnh Phạm sửng sốt theo bản năng nhìn bà khác mới phát hiện hai người kia đã đi từ lúc nào.

Nhìn bàn trống không, trong lòng Cảnh Phạm cũng trống không, không nói nên lời cảm giác này,.

Trợ lý của Quản Huyền Minh đã lái xe tới muốn đưa Cảnh Phạm về nhà, Cảnh Phạm từ chối: “Vừa nãy ăn quá no nên lúc này muốn di dạo tiêu hóa một chút.’

Thật ra cô không ăn bao nhiêu, thật sự không có khẩu vị chút nào.

Quản Huyền Minh tỏ vẻ hiểu rõ cũng không muốn miễn cưỡng.

Cảnh Phạm vẫy tay tạm biệt anh ta, xoay người đi bộ trên đường.

Lúc đi qua cửa Hoàn vũ thì theo bản năng nhìn qua, trong lòng có hàng ngàn cảm khái.

Cô gái lúc nãy thật xinh đẹp, khí chất còn hơn Mộ Vãn một đoạn, loại khí chất này giống như đóa hoa lan lại giống như hoa hồng kiêu ngạo, mùi thơm ngạo ngạt mà châm biếm.

Thật ra dù cô hay là Hoắc Cảnh Thành thì đều đến tuổi bàn chuyện cưới gả, anh và Mộ Vãn không ở bên nhau thì sẽ có người khác ở bên cạnh anh, người nọ có thể là bất cứ ai mà không thể là cô.

Trong lòng Cảnh Phạm ê ẩm, không chịu đựng nổi đành nhấc chân đi. Cô cầm di động gọi điện cho tiểu Tranh tử, Cảnh Uyên nói tâm tình con bé không tốt, muốn ở chỗ anh một đêm, Cảnh Phạm thở dài tùy con.

Đi nửa đường lại gọi xe đi nửa đường còn lại, về đến nhà thì trời đã tối.

Cô về đến dưới lầu của tiểu khu liền thấy một chiếc siêu xe gây chú ý đậu bên ngoài, dựa theo ánh đèn mờ tối Cảnh Phạm nhìn thấy được biển số xe cũng nhận ra là ai.

Trong lòng chớp động nhưng cô không muốn để ý mà lướt qua đi về phía tiểu khu.

Lúc đi qua xe thì có một cánh tay duỗi ra túm cô vào xe.