Dung Ly tìm được cơ hội chuồn khỏi phủ minh chủ, đi thẳng đến chỗ hệ thống xoay tròn.
Thân thủ hắn linh hoạt nhanh nhẹn, trong bóng đêm di chuyển nhanh như ma quỷ, yên lặng không một tiếng động.
Dung Ly từ trong bóng đêm đáng sợ kia nhảy vào một ngôi nhà, trong sân đã có người chờ sẵn: “Còn tưởng là ngươi không dám tìm ta cơ đấy.”
“Ngươi dám tới vì sao ta không dám.”
“Dựa dẫm nữ nhân?”
“… Ngươi không phục thì tìm một người đi!” Dung Ly tức giận: “Con chó độc thân ngàn năm.”
Khóe miệng Lạc Yến giật nhẹ, chó độc thân thì liên quan quái gì tới ngươi, hắn độc thân hắn kiêu ngạo!
Lạc Yến cắn răng: “Ngươi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Dung Ly "hừ" lạnh một tiếng, coi như Lạc Yến đang khen mình: “Ngươi và hắn muốn làm gì ta mặc kệ, nhưng nếu ngươi dám động đến nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Lạc Yến quay lại: “Ngươi biết nàng ta là ai không?”
Dung Ly im lặng.
Lạc Yến cười "ha hả", cánh môi khẽ nhếch lên, lời ra đến miệng chợt bị giọng nói của Dung Ly cắt ngang: “Ta mặc kệ nàng là ai, ta chỉ biết nàng là của ta, đời đời kiếp kiếp.”
Giọng nói lạnh lùng không chứa bất kỳ độ ấm nào di chuyển trong màn đêm.
Đó là một loại chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này Dung Ly thoáng như đứng giữa các vì sao, ngạo nghễ ngàn phần.
Lạc Yến nghiêm mặt lại: “Kỳ Ngự, ngươi có biết mình đang làm gì không?”
“Không cần ngươi nhắc nhở.”
Trong sân chợt yên tĩnh.
“Muốn ta không động đến các ngươi cũng được.” Lạc Yến phá vỡ sự im lặng: “Giao Thiên Khải cho ta.”
Dung Ly cười nhạt: “Hắn bảo ngươi đến đòi?”
Lạc Yến phất tay: “Không còn cách nào, ta phải nghe lệnh làm việc nếu có thể ta cũng không muốn đến.”
Dung Ly giơ tay lên, ánh sáng màu vàng thoáng hiện ra, đồng tiền vàng hiện lên lơ lửng trong bàn tay hắn, chậm rãi xoay tròn.
Lạc Yến nheo mắt lại, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy Thiên Khải thực sự.
Trong mắt Lạc Yến toát ra hai luồng sáng.
Thực sự là… khiến người ta đố kỵ.
Dung Ly buông tay xuống, Thiên Khải vẫn nằm giữa không trung, hắn khoanh tay nhìn Lạc Yến: “Ngươi muốn thì tự mình đến lấy đi.”
…
“Bánh Phù Dung Tô rất ngon, làm thêm một ít nữa.” Minh Thù ghé lên bàn bếp, chỉ huy vua đầu bếp nửa đêm nửa hôm bị gọi dậy.
Vua đầu bếp ngáp lia lịa: “Minh chủ, không có đủ nguyên liệu nấu ăn.”
“… Gạo nếp kìa.”
Vua đầu bếp giật khóe miệng: “Làm đến sáng chắc minh chủ mới có thể ăn.”
Vì sao làm đầu bếp lại khó đến thế.
Hơn nửa đêm còn phải dậy làm đồ ăn.
“Ta cũng không muốn hành hạ ngươi, nhưng Dung Ly chạy mất ta chỉ có thể ăn gì đó an ủi.” Minh Thù không có sức lực nói: “Ngươi làm đại đi.”
Vua đầu bếp: “…” Dung Ly chạy rồi thì liên quan gì đến việc nàng ăn cái gì?
Chạy rồi nàng không biết đi tóm về sao?
Tại sao lại phải đến hành hạ ta!
Minh Thù dựa lên bàn chờ đợi, trước mặt sáng trưng, nàng còn tưởng rằng vua đầu bếp thất thủ đốt nhà bếp đi, chưa kịp ngẩng đầu trên cổ đột nhiên nóng ran.
Minh Thù nhanh chóng ra ngoài xem.
Ánh sáng lóe lên phía chân trời đằng xa, phá tan màn đêm, mây đen tản ra, trong khoảnh khắc bầu trời sáng choang.
Minh Thù duỗi tay cầm đồng tiền vàng nóng bỏng.
Đảo lộn đêm ngày.
Rốt cuộc thứ mà Kỳ Ngự cho nàng là cái gì…
Ánh sáng nơi chân trời dần tắt đi, nhưng bầu trời không có bất kỳ sự thay đổi nào, trời xanh mây trắng, nắng như lửa đốt.
Một người đi tới cạnh Minh Thù, nàng nhìn lại lập tức sợ đến mức ngã từ trên ghế xuống, vịn bàn mới đứng vững.
“Ngươi…”
Vua đầu bếp nhìn thoáng qua bên ngoài, có chút khó hiểu đối với phản ứng của Minh Thù: “Tia sáng vừa rồi là thứ gì vậy? Sao đột nhiên trời lại sáng? Ta đang nằm mơ sao?”
Vua đầu bếp quay đầu nhìn Minh Thù, nhưng lại nhìn thấy trong mắt Minh Thù là một người râu ria lồm xồm.
“Bà nó chứ!”
Vua đầu bếp quát to một tiếng.
Tiếp theo là tiếng thét chói tai trong toàn bộ phủ minh chủ.
Không phải đảo lộn đêm ngày.
Là thời gian trôi qua trong nháy mắt, cụ thể trôi qua bao lâu thì không rõ lắm, nhưng tuyệt đối không dưới năm năm.
Năm năm…
Đó là khái niệm gì?
Mặc dù không biết thời gian này trôi qua theo khu vực hay là cả thế giới, nhưng nếu chỉ là khu vực thì cũng rất đáng sợ rồi.
Minh Thù soi gương, đã hoàn toàn trưởng thành rồi, là một mỹ nhân mảnh mai.
Toàn bộ phủ minh chủ rơi vào cuộc khủng hoảng quái dị.
Không chỉ phủ minh chủ mà tất cả người dân quanh đây đều rơi vào khủng hoảng.
Giống như là nằm mơ, vừa mở mắt liền phát hiện mình đã già…
Thời gian trôi qua được chứng minh tốt hơn trên người già và trẻ nhỏ, đứa trẻ tập tễnh học đi bỗng nhiên trở thành đứa trẻ năm, sáu tuổi. Người già tinh thần phấn chấn bỗng thấy tóc bạc đầy đầu.
“Minh chủ… việc này… chuyện gì thế này?” Bánh Bao lại không thay đổi mấy, có lẽ là tráng niên chân chính.
“Không biết.”
Trực giác nói cho nàng biết chuyện này và thứ trên cổ nàng có liên quan đến Dung Ly.
Minh Thù sờ sờ thứ trên cổ, đột nhiên cảm thấy thứ này có chút nặng hơn.
“Bảo mọi người đợi trong phủ, ta ra ngoài một chuyến.”
“Minh chủ!”
Tiếng gọi của Bánh Bao bị Minh Thù bỏ lại đằng sau.
Nàng chạy về hướng trước đó sinh ra tia sáng.
…
Dung Ly cầm Thiên Khải, từng tia sáng xuyên qua kẽ tay hắn, gương mặt trước đó còn lộ vẻ thiếu niên giờ đã là thanh niên nam tính mang theo chút tuấn tú.
Hắn liếc nhìn Lạc Yến quỳ một chân trên đất.
Lúc này Lạc Yến như một lão già sắp gần đất xa trời, đầu tóc bạc phơ, nếp nhăn trải rộng trên gương mặt.
Lạc Yến cười không lên tiếng, sau đó lại cười nhẹ, tiếp theo đó là cất tiếng cười to.
Mãi đến khi hắn sắp không thở nổi mới dừng lại.
“Thì ra ngươi đã nắm giữ cách sử dụng Thiên Khải.”
Tiếng Dung Ly nhàn nhạt: “Nhờ phúc của vợ.”
“Trời sinh trời diệt, hóa ra chính là ý này…” Lạc Yến mang theo ý cười chưa hết, nói: “Vậy thứ ngươi cho nàng chính là “sinh”?”
Dung Ly không đáp lời.
Hiển nhiên là thầm thừa nhận.
“Ngươi thật là hào phóng.”
Dung Ly tỏ ra đương nhiên: “Đối với vợ ta tất nhiên là vậy.”
“…” Chó độc thân rất để bụng.
“Khụ khụ khụ…” Lạc Yến ôm ngực, hơi thở có chút khó nhọc: “Thời gian sắp đến rồi, có điều… ngươi dùng Thiên Khải, e là thế giới này cũng không chống đỡ được bao lâu, vậy thì hẹn gặp lại.”
Lạc Yển rũ mắt xuống.
Một lát sau hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Dung Ly nhíu mày: “Ngươi lại muốn làm gì?” Muốn chết còn không an phận.
“… Hình như đường hầm đã bị phong bế.”
“Cái gì?” Lần trước đường hầm mới phong bế một lần, lúc này chưa được bao lâu tại sao đã phong bế?
Dung Ly gọi hệ thống, nhưng hệ thống chỉ có phản ứng ban đầu, ngoại trừ trình tự cài đặt xong thì hỏi gì cũng không thể đạt được hồi âm.
Trước khi hắn tới vẫn nói chuyện với hệ thống…
“Bà nó chứ!” Lạc Yến giùng giằng đứng dậy, trực tiếp bạo phát thô tục: “Xong rồi, bà nó lần này ta bị truyền đến đâu cũng không biết, bà nó, Kỳ Ngự, ngươi mau chóng trở về tìm người cứu ta!”
Dung Ly nhíu mày: “Ngươi cũng không thể quay về sao ta về được?”
Lạc Yến: “…”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Đừng tưởng rằng ta không biết!” Lạc Yến đột nhiên nói: “Ngươi nhất định có thể trở về!”
“Cám ơn ngươi đề cao ta như vậy.” Kỳ Ngự tức giận.
“Ngươi bớt mượn việc công trả thù tư đi, ngươi không mang ta về được thì ta nguyền rủa ngươi ế cả đời!”
“Ha ha, ta có vợ rồi.”
“…” Bà nội ngươi!