Đi ra đến giữa công viên, đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên.
Đèn của những chiếc xe trên đường cứ rọi vào cô, Minh Thù nhìn đèn xanh đèn đỏ.
Lúc cô đang chuẩn bị băng qua đường, một chiếc xe đột nhiên lao tới không có dấu hiệu dừng lại.
Một cô gái từ trên xe bước xuống đụng vào Minh Thù có chút hốt hoảng xin lỗi, sau đó chạy về phía lối đi bộ.
Người đàn ông điều khiển xe cũng bước xuống, cứ như vậy dừng xe ở lối đi bộ, đuổi theo cô gái kia.
“Tin tin tin...”
"Bà nó, làm cái gì vậy!"
Đường này rất hẹp, lúc này trời lại mưa xe lại nhiều không có cách nào để quay xe được, xe phía sau bóp kèn một hồi lâu mà xe phía trước cũng không nhúc nhích, bắt đầu tức giận mắng.
"Này, có phải xe của cô không, cô mau lái đi, trên đường kẹt xe có đạo đức không vậy, tôi đang vội."
Có người thấy Minh Thù đứng bên cạnh chiếc xe, sau khi bước xuống liền mắng cô.
"Xe này không phải của tôi." Minh Thù lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
"Không phải của cô?"
Người kia nhìn chiếc xe cảm thấy khá đáng giá, Minh Thù mặc dù ăn mặc chỉnh tề nhưng quần áo trên người Minh Thù không hề giống như người có thể mua xe này.
"Xe của ai vậy?"
"Xe này mấy trăm ngàn đó? Cứ quăng trên đường như vậy sao?”
"Báo cảnh sát đi..."
"Báo cảnh sát, báo cảnh sát..."
"Phiền chết đi được, tôi còn vội về nhà đó."
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, Minh Thù mua xong đồ ăn vặt bên kia cũng chưa giải quyết xong.
Kẻ có tiền bây giờ thực sự biết chơi nhỉ.
Minh Thù đi về văn phòng.
Đi được một đoạn....
Cô dừng lại, quay đầu nhìn đứa bé đằng sau: "Cậu đi theo tôi làm cái gì?"
Một đứa bé năm sáu tuổi dáng dấp vô cùng dễ thương, không có cầm ô toàn thân đều ướt nhẹp giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ.
"Đói." Đứa bé chu mỏ, một đôi mắt to nháy nháy, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào đồ ăn vặt trong tay Minh Thù.
"Cha mẹ cậu đâu?"
"Không biết..." Đứa bé càng đáng thương: "Chị à, có thể cho em ăn đồ ăn không? Em sẽ báo đáp chị."
"Báo đáp thế nào?" Minh Thù buồn cười.
“Ừm...” Đứa bé cắn ngón tay, một lát sau mới nói: "Lấy thân báo đáp có được hay không?"
Minh Thù: "..."
Trẫm sợ sẽ bị tóm đấy.
Còn muốn trẫm chia đồ ăn vặt!
Dụng tâm bất lương!
Đứa bé này từ đâu mà đi theo cô?
Lúc cô tính tiền đồ ăn vặt không nhìn thấy, chắc là sau khi cô ra ngoài...
Minh Thù móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trần Văn.
"Cô Thiên, có chuyện gì?" Trần Văn vẫn hỗn loạn như cũ, cho rằng Minh Thù có đầu mối gì đó.
"Tôi nhặt được một đứa bé."
“Sao?” Cô nhặt được một đứa bé thì liên quan gì đến tôi, tôi kiếm đứa trẻ sơ sinh chứ không phải một đứa bé.
-
Trần Văn nhìn đứa bé đang ăn mì ăn liền cùng Minh Thù ăn mì bên cạnh, vô cùng đau đầu.
Sư mẫu à!
Người thật không hại tôi sao?
"Một lát sau đưa đứa bé này qua bên cạnh đi." Trần Văn xác định đứa bé này là do Minh Thù nhặt được, dặn dò một cảnh sát viên.
Bọn họ đây là tổ trọng án.
Chuyện trẻ em đi lạc không phải do bọn họ quản lý.
"Trần đội trưởng, điều tra được thân phận người chết rồi." Một cảnh sát cầm tư liệu đi tới, nhanh chóng nói tin tức một lần: “Kha Lan, hai mươi ba tuổi, người địa phương, mới vừa tốt nghiệp một năm gia cảnh bình thường, ở tại khu Hoa Biển chưa lập gia đình.”
Trần Văn ngẩng đầu.
Chưa lập gia đình?
Vậy đứa bé ở đâu ra?
Trần Văn đã mời Minh Thù tới rồi, lúc này đại khái muốn ngựa chết thành ngựa sống, bảo Minh Thù đến xem nhà người chết.
Khu Hoa Biển là khu hạng sang, khu mà người bình thường sẽ không nghĩ đến.
Hai phòng ngủ một phòng khách, không tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ dọn dẹp ấm áp ngăn nắp.
Trần Văn đơn giản quan sát một lần: "Nơi này có đồ dùng của đàn ông, đi thăm dò bạn của Kha Lan."
Minh Thù đứng ở cửa không có đi vào, cô dựa khung cửa: "Không cần điều tra, không có bạn trai, tiểu tam được người khác bao nuôi mang thai hai mươi tám tuần."
Trần Văn: “...”
Cảnh sát viên: “...”
Cô đứng ở cửa, làm sao biết chứ?
Bọn họ nhìn không ra, phía sau Minh Thù có một con quỷ đang bay.
"Người đàn ông kia tên gì?"
“...” Hỏi tôi sao?
Trần Văn ngơ ngác.
Vừa rồi những tin tức kia không phải cô nói sao?
Làm sao hắn biết chứ.
Minh Thù lại nói: "Trác Lương Hữu."
“...”
Một mình cô tự hỏi tự trả lời, bệnh gì vậy?
Cảnh sát viên nhìn về phía Trần Văn.
Trần đội trưởng, cố vấn anh tìm... đầu óc không có vấn đề chứ?
Trần Văn đen mặt lại, đi nhanh ra ngoài kéo Minh Thù đến hành lang: “Cô Thiên, cô nói bậy cái gì vậy?”
Minh Thù nheo mắt: “Tôi cung cấp manh mối cho anh, sao anh nói tôi nói bậy chứ?”
“Sao cô biết...”
“Hỏi thôi.”
"Hỏi ai?"
"Quỷ." Minh Thù nghiêng đầu: "Tôi không có nói cho anh biết, tôi có thể thấy quỷ sao?"
“...” Không có, cám ơn!
Lật bàn, ai tin những lời quái quỷ này chứ!
Không được phong kiến mê tín!
Minh Thù bày ra vẻ mặt kiểu anh không tin, tôi cũng không có biện pháp.
Nhưng lúc Trần Văn cầm tư liệu, hắn không thốt nên lời.
Giống với lời Minh Thù nói, ngay cả thời gian mang thai cũng chính xác.
"Trước đây có phải cô nhận giúp đỡ ai điều tra Kha Lan không?" Trần Văn tìm được một lời giải thích hợp lý.
Cô ta làm nghề này, Kha Lan lại là tiểu tam, Trác Lương Hữu là người có gia đình, vợ ông ta tìm tới cô điều tra tiểu tam... Ừ! Rất hợp lý!
Minh Thù mỉm cười: "Anh vui vẻ là được rồi."
Trần Văn: “...”
Thân phận người chết đã điều tra rõ, nhưng chuyện này với cái chết của cô ta không hề có một chút quan hệ nào.
Theo lời Trác Lương Hữu nói, vì gần đây vợ ông ta nghi ngờ, ông ta cũng sắp nửa tháng không thấy qua Kha Lan càng không liên lạc với cô ta.
Minh Thù cắn khoai tây chiên, sâu kín lên tiếng: "Kha Lan chín giờ ra khỏi cửa, cô ta phải đi bệnh viện làm kiểm tra."
Sau khi rời khỏi đây, không trở lại nữa.
Trần Văn không có chất vấn Minh Thù tại sao biết, trực tiếp đi bệnh viện kiểm tra.
Bệnh viện xác định quả thực Kha Lan hẹn mười giờ kiểm tra, sau khi kiểm tra xong Kha Lan liền rời bệnh viện.
Đi đâu?
Bọn họ là bệnh viện làm sao biết bệnh nhân đi đâu.
Trần Văn kêu người điều tra camera.
Chỉ cần tìm ra đường Kha Lan đi, có lẽ sẽ có thể tìm được manh mối.
Minh Thù không muốn cùng bọn họ nhìn camera, chuẩn bị về nhà trước.
Mưa bên ngoài không giảm chút nào, lúc Minh Thù đi ra thấy người vô cùng công đức lần trước dừng xe trước lối đi bộ kia.
Một cô gái đang ôm đứa bé lần trước đi ra.
“Chị.” Đứa bé vẫy tay với Minh Thù.
Minh Thù kinh ngạc, đây là đứa bé lần trước ăn hai phần khoai tay chiên của cô.
Cô nở một nụ cười âm hiểm.
Đứa bé mỉm cười ngọt ngào đứng lên.
“Lần trước cô dẫn con trai tôi đến đồn cảnh sát sao?” Cô gái dẫn đứa bé đi qua, vẻ mặt cảm kích: "Cám ơn cô. Có thể lưu wechat không? Tôi tìm thời gian mời cô ăn một bữa cơm."
Minh Thù nuốt hai chữ “từ chối” trở về, lấy điện thoại di động ra thêm wechat.
Minh Thù nhìn ghi chú trên wechat...
Thực sự là...
Kẻ phản diện lúc nào cũng theo quy luật thấy được nữ chính.
Cô gái này là nữ chính.
“Tạm biệt chị đi.”
Đứa bé nở một nụ cười rạng ngời: “Chị à, em tên là Hàng Tử Thần!”
"..." Trẫm là Hàng Tử Châu đó!
Minh Thù vẫy tay với bọn họ.
Cô gái đi vài bước liền quay lại: "Cái kia, lúc này không tiện đón xe, nếu như không ngại chúng tôi tiễn cô trở về."
Minh Thù nhìn chiếc xe sang trọng một chút.
"Không cần."
Trên xe nhất định là nhân vật nam chính, cô đi tới quấy rối bọn họ nhân vật nam chính chắc chắn sẽ nuốt sống cô.
Vì đồ ăn vặt!
Không đi!
Sau đó cô gái chỉ thấy Minh Thù đi qua bên cạnh gọi điện thoại, cũng không biết liên hệ với ai rất nhanh thì có người đi ra lái xe cảnh sát tiễn cô rời khỏi.