Kỷ Niên quan sát sự bày trí trong khoang.
Minh Thù rót một ly nước cho hắn, Kỷ Niên cầm tay Minh Thù cùng nhau cầm lấy: “Vực chủ, thần thạch có phải là đang ở chỗ của cô?”
Minh Thù rút tay về, mỉm cười: “Tôi phân ra rồi.”
Phân... phân rồi ư?
Phân cho người nào?
Kỷ Niên ôm ly nước uống hai ngụm: “Sao... phân chia như thế nào?”
Vấn đề này tương đối quan trọng.
“Người nhiều như vậy.” Minh Thù cười một cách xấu xa: “Đương nhiên là phân nhỏ ra, nếu không... thì làm sao chia cho đủ.”
“Khụ... Khụ.” Kỷ Niên bị sặc nước.
Cái này... tên thần kinh!
“Đúng, đặc biệt để lại cho cậu một mảnh.” Mảnh Thần Thạch màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay trắng noãn, đưa tới trước mặt hắn.
Kỷ Niên: “...” Lão tử còn phải cám ơn cô sao?
Muốn cho hắn tức chết để đi tìm người đàn ông da trắng đẹp trai đúng không!
“Nghỉ ngơi thật tốt.” Minh Thù kín đáo mang mảnh thần thạch nhỏ đưa cho hắn, sau đó cất bước rời khỏi: “Được rồi, không nên chạy loạn, trên chiến hạm có rất nhiều cơ mật, bị gián điệp trong đó bắt lại, tôi cũng không thể cứu được cậu.”
Kỷ Niên: “...”
Kỷ Niên phiền lòng đi tới đi lui ở trong phòng.
Sắc mặt của Kỷ Niên trở nên hồng, nhẹ nhàng thở phì phò, thân thể lắc lư, người lạnh như băng ngồi trên băng ghế.
“A...”
"Vù vù…"
Ly nước đặt ở trên cái bàn đột nhiên chấn động, Kỷ Niên hít thở sâu một hơi, nhanh chóng lấy ra một liều thuốc tiêm an thần.
[Cửu thiếu, thuốc an thần có thể ức chế được sức mạnh thần kinh trong con người cậu, nhưng là sẽ làm thân thể cậu bị hao tổn, dùng cẩn thận.]
Âm thanh trong trí nhớ từ từ tái hiện.
Tay Kỷ Niên cầm lấy ống tiêm từ từ mở ra, ống tiêm nhanh như chớp lăn trên mặt đất, bị cái chân ghế ngăn cản.
Gân xanh trên mu bàn tay hắn mờ đi, hiện lên màu trắng không bình thường.
“Khoảng cách thời gian càng lúc càng ngắn rồi...” Kỷ Niên nhìn vào ống tiêm nỉ non.
Đây là tàn phá thân thể.
Kỷ Niên không nhớ rõ mình ngủ từ lúc nào, hắn đột nhiên thức tỉnh, gian phòng vẫn như vậy, không ai đi vào.
Hăn đứng dậy, đặt lên ngón tay bên cạnh khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó lạnh lạnh.
Đầu ngón tay thả một mảnh đá màu xám nhạt bất thường, giống như kim cương, vừa giống như một tinh thể nào đó.
Kỷ Niên theo bản năng cầm lấy cục đá.
Đây là?
Hắn trở qua trở về một cái, mảnh Thần Thạch trước đây Minh Thù đưa cho hắn vẫn còn ở...
Kỷ Niên ngắm nhìn bốn phía, hắn đứng dậy mở cửa khoang ra.
Tiểu Trục ôm một đống đồ vật từ hành lang đi qua, Kỷ Niên theo bản năng gọi lại hắn: “Có người đi vào phòng tôi à?”
Tiểu Trục nghiêng đầu: “Không có đâu, vực chủ căn dặn chúng tôi không nên quấy rầy Kỷ thiếu gia nghỉ ngơi, hơn nữa cửa khoang của cậu ngoại trừ cậu ra, người khác không mở ra được.”
“Vực chủ thì sao?”
“Ừm... Vừa rồi tinh vực Hoa Hạ quyết định Thủy Vụ Tinh là do vực chủ đưa tới, muốn vực chủ phụ trách. Vực chủ và bọn họ không bàn luận, hiện đang chuẩn bị việc khai chiến.”
Tiểu Trục nhìn đồ vật trong tay: “Tôi phải trở về nhanh thôi, nếu không… sẽ bị mắng.”
Mở... Khai chiến?
Không phải, hắn chỉ ngủ một giấc lại có chuyện gì xảy ra vậy?
Kỷ Niên nhìn Tiểu Trục chạy nhanh như làn khói.
Thủy Vụ Tinh đã xảy ra chuyện gì, như những gì Minh Thì đã suy nghĩ, đã ập đến trên đầu cô.
Nhưng tinh vực Hoa Hạ lần này thay đổi thái độ, hành động nhanh vượt quá sức tưởng tượng, xác định là do Minh Thù làm, lập tức phái người đi thương lượng.
Chưa thương lượng được đến hai câu đã bị Minh Thù xúc phạm, đối phương dưới cơn nóng giận đã tuyên chiến.
Minh Thù lúc đầu không muốn đồng ý, cô muốn tiêu diệt hết tất cả, ai đến cung cấp giá trị thù hận?
Đáng tiếc cô đã quên rằng có mấy người thần kinh bên cạnh.
Một người một câu đã dẫn đến chuyện khai chiến.
Cô có thể làm sao đây?
Chỉ có thể đánh mà thôi.
Chiến hạm lúc này đang lui về bên ngoài tinh vực Hoa Hạ, phía sau bọn họ còn có binh lính đuổi theo.
Kỷ Niên từ hành lang đi qua, hắn bỗng nhiên ngừng lại quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Một chòm sao chợt hóa thành ánh sáng lấp lánh.
“Kỷ thiếu gia.”
“Chào Kỷ thiếu gia.”
Kỷ Niên nhìn người đi qua bên cạnh hắn một cách khó hiểu, bọn họ sao có bộ dạng rất quen với hắn như vậy?
Kỷ Niên tìm được Minh Thù ở khoang thuyền chính, cô ngồi trên ghế xoay xoay, bên cạnh là Tiểu Trục và Quyển Mao không biết đang tranh luận điều gì đó.
Lạp Tháp Nam im lặng vuốt con mèo.
Chỉ có một mình Sơn Âm làm việc trước màn hình.
Toàn bộ phòng điều khiển chính cũng chỉ có mấy người như vậy.
Một chiếc tàu chiến hạm lớn như vậy, không cần con người điều khiển sao?
“Xin chào Kỷ thiếu gia.” Quyển Mao tranh cãi um sùm đột nhiên tỉnh táo lại.
Chiếc ghế của Minh Thù dừng lại, nhìn về phía người ngoài cửa.
Ánh mắt trong veo sáng ngời, ánh sáng sau buổi trưa, trong yên tĩnh có mang theo sự nóng rực.
“Cô muốn mang tôi đi đâu?” Kỷ Niên hỏi Minh Thù.
Nói cho hắn ngồi vững vàng ở Kỷ gia sao?
Minh Thù chậm rãi trả lời: “Trở về tinh vực Sao chổi, cậu muốn đi xuống ngay bây giờ cũng được, tôi cho người ném cậu ra, chúng tôi chưa ra khỏi tinh vực Hoa Hạ, cậu trở về không khó.”
Dù sao nhiều người như vậy, Kỷ Niên không dám tùy tiện phá thiết lập.
“Tôi có lời muốn nói với cô.”
“Nói đi.”
Kỷ Niên nhìn mọi người xung quanh.
“Vực chủ, tôi đi ra ngoài kiểm tra vũ khí một chút.”Tiểu Trục nói ngay.
“Tôi đi liên lạc với hạm đội.” Quyển Mao cũng đưa tay đi theo.
Lạp Tháp Nam không hề rên lên một tiếng, ngay cả cái lý do cũng lười đi tìm, đi ra giống như một con ma.
Sơn Âm thiết lập xong tuyến đường, ánh mắt đảo quanh một vòng trên người Kỷ Niên, khẽ vuốt cằm hướng về phía Minh Thù, cũng rời khỏi phòng điều khiển chính.
Phòng điều khiển cửa chính chậm rãi khép lại.
Vài người vốn nên rời đi, lúc cửa khép lại, Quyển Mao và Tiểu Trục lập tức quay trở lại nằm sấp trên cửa nhìn lén, Lạp Tháp Nam cũng đi theo trở về, đám bọn họ cùng nhau chổng mông lên nằm ở trên cửa.
Sơn Âm: “...” Vực chủ sao lại không đánh chết các cậu.
Sơn Âm xoay người đi làm chuyện của mình.
…
“Cái này là cô đặt ở trong phòng?”
Kỷ Niên đưa đồ vật trong lòng bàn tay ra.
Tảng đá chuyển màu lam nhạt, óng ánh trong suốt, dường như từng được con người đánh bóng tỉ mỉ, nắm ở trong tay thoải mái vô cùng, tinh thần sôi sục trong người hắn như được an ủi, yên tĩnh lại một cách kỳ lạ.
“Cái này cái gì?” Minh Thù ngửa đầu nhìn hắn: “Không nên mang đồ đạc lộn xộn lên đây, lần trước hủy của tôi một chiến hạm tôi đã không vui rồi, còn muốn hủy chiếc chiến hạm thứ hai của tôi à?”
“Đây không phải là thứ cô cho tôi sao?”
“Tôi không có chuyện gì mang cho cậu tảng đá vụn để làm cái gì.”
Kỷ Niên nhíu mày, hắn tới gần Minh Thù, hai tay chống vào lưng ghế đè cúi người thấp xuống: “Vực chủ, thực sự không phải là của cô cho tôi sao?”
Gian phòng đó của hắn không ai có thể ra vào được, chỉ có cô có thể vào, ngoài cô ra còn có thể là ai chứ?
“Dĩ nhiên là không phải.” Minh Thù nghiêm túc: “Tôi gạt cậu để làm gì, tôi rảnh như vậy ư.”
Tôi có thể rảnh rỗi như vậy sao.
Kỷ Niên không có cách gì phân biệt được là thật hay giả đằng sau nụ cười không đổi đó của Minh Thù.
Nhất định là cô!
“Nhất định là của người thầm mến tặng tôi.” Kỷ Niên đột nhiên nói một câu: “Vực chủ cô nói có đúng không.”
Minh Thù cười khẽ: “Vứt bỏ thứ đồ không rõ ràng này đi tốt hơn. Ai biết bên trong có độc hay không.”
“Vực chủ đừng nói tặng thuốc độc, cứ coi như để tôi chết đi, tôi cũng tự nguyện.”
Minh Thù mặt mày rạng rỡ, giọng nói trong trẻo: “Ồ, vậy cậu đi đi.”
“...”