Xe dừng lại trước mặt bọn họ, một nam một nữ từ trên xe bước xuống, nữ ăn mặc thời thượng, xách túi LV bản giới hạn. Son môi đỏ thẫm, mang kính mát lớn như nữ doanh nhân thành đạt.
Nam mặc âu phục giày da, cũng được xem là đẹp trai.
Từ cách ăn mặc của hai người chỉ có dùng hai chữ để hình dung, có tiền.
"Như Như, túi của cô thật đẹp." Cô gái đeo nón che nắng chạy nhanh tới, sờ túi xách của cô, gương mặt ngưỡng mộ: "Là bản giới hạn sao? Chắc chắn rất đắt, sờ lên là thấy khác liền."
"Tàm tạm, cũng không đắt, ông xã tặng cho tôi." Giọng nói Hà Như mềm mại dễ nghe, trong giọng nói ẩn giấu sự khoe khoang.
Giữa đám đông, cô gái Hà Như này như một đóa mai trong sương tuyết.
Cô gái mang nón che nắng liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, cười chào hỏi: "Triệu thiếu gia, không ngờ anh cưới được Như Như nhà chúng tôi, diễm phúc không tệ đâu."
Người đàn ông được gọi là Triệu thiếu gia vừa đi tới ôm lấy Như Như: "Cũng vì Như Như tạo cơ hội nên tôi mới cưới được cô ấy..."
"Ha ha..."
"Triệu thiếu gia kế thừa gia nghiệp, bây giờ là triệu phú đó."
"Như Như thật là có phúc..."
Bạn học đều vây quanh Hà Như và Triệu thiếu gia nịnh bợ, Minh Thù ngồi ăn ở chỗ để hành lý, ăn rất nghiêm túc, căn bản không để ý đến bọn họ.
"Được rồi, chúng ta đi vào trước đi." Ôn chuyện cũ cũng tàm tạm, Tiết Hàng bắt đầu sắp xếp cho mọi người.
"Như như, tôi với cô ngồi xe chung đi." Cô gái đeo nón kéo cánh tay Hà Như.
"Cũng được." Hà Như vui vẻ bằng lòng, cô quay đầu nhìn Giang Kiều cô đơn phía sau: "Giang Kiều, cô cũng ngồi xe của tôi đi! Nơi này cách nơi đó một đoạn, để con trai vào trước đi."
Bây giờ trong đội chỉ có ba người con gái, đương nhiên không dám đi tranh chỗ ngồi trên xe của Triệu thiếu gia.
Minh Thù nhảy từ trên túi hành lý xuống: "Không cần."
Ai biết có phải ngươi mơ ước đồ ăn vặt của trẫm hay không!
Trẫm không đi!
Minh Thù kéo túi hành lý đi về phía trong trấn.
Hà Như bị từ chối, tâm trạng hơi khó chịu, cô gái mang nón che nắng lập tức nói: "Như Như cô đừng tức giận, cô ta như vậy đó, giả thanh cao, ngoại trừ kỹ thuật chụp ảnh không tệ thì không có gì có thể so với cô, đi đi đi, chúng ta vào xe ngồi đi."
Triệu thiếu gia nhìn Minh Thù di chuyển, ánh mắt mông lung có chút hoài niệm.
Hà Như bị cô gái đeo nón lôi kéo lên xe, không chú ý đến bộ dạng khác thường của Triệu thiếu gia.
Lái xe đương nhiên nhanh hơn đi bộ, lúc Minh Thù và đám người kia đến, Triệu thiếu gia và Hà Như đã ngồi ở sảnh khách sạn chờ.
Hiện tại những ngôi nhà này đều đặt tên, vừa cổ vừa nghệ thuật, những du khách yêu nghệ thuật đều chọn đến những khách sạn như vậy.
Phòng do Tiết Hàng đặt, hắn đi liên hệ với nhân viên, những người còn lại đều ở sảnh nhỏ chờ.
Cô gái mang nón che nắng dựa vào hành lý, nhai kẹo cao su hỏi Minh Thù: "Giang Kiều bây giờ cậu đang làm ở đâu vậy?"
Minh Thù liếc nhìn cô ta một cái: "Không làm gì cả?"
"Không làm gì cả? Sao lại thế, cô là người giỏi nhất trong khóa của chúng ta, tôi còn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp cô sẽ vào công ty lớn nào đó, hoặc tự mình mở phòng luôn chứ."
Cô gái mang nón che nắng kinh nhạc nói to.
"Vậy giờ cô là nhiếp ảnh gia tự do sao?" Có người hỏi.
Minh Thù không nói gì cả, chỉ cười một cái, xem như là thừa nhận.
Hà Như nũng nịu oán giận: "Nhiếp ảnh gia tự do rất cực, tôi vừa tốt nghiệp là ông xã tôi không cho đi làm nữa, thực ra tôi rất thích chụp ảnh, hiện tại thỉnh thoảng cũng có chụp, nhưng kỹ thuật kém hơn trước nhiều rồi."
"Không phải cô có chồng rồi sao? Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Trước đây thích chụp ảnh, không nghĩ tới bây giờ lại phí khoảng thời gian đó." Bên cạnh một nam sinh thở dài.
"Tôi cũng muốn làm một nhiếp ảnh gia tự do, nhưng nhà tôi..." Một người nam sinh buồn phiền, có lẽ người nhà hắn không muốn hắn trở thành một lãng tử phiêu bạt.
"Hiện tại sống tốt nhất trong lớp chúng ta chắc là Hà Như và Triệu thiếu gia rồi."
Mọi người đều ngưỡng mộ khiến cho Hà Như cực kỳ hưởng thụ.
Nhưng Hà Như cười có chút ngượng ngùng, cô liếc nhìn Minh Thù: "Giang Kiều bây giờ cô sống khó khăn không? Phí chụp ảnh rất đắt, nếu như cô có khó khăn gì cứ nói với tôi."
Nhiếp ảnh gia có danh tiếng có thực lực, không có nghĩa là có tiền.
Thời đại này làm gì cũng cần tiền, lúc này Hà Như cảm thấy rất ưu việt, dù cô không giỏi bằng Giang Kiều thì sao, mọi người cũng đang nịnh bợ cô đấy thôi?
Minh Thù một tay vịn trụ hành lý, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: "Tôi thiếu một triệu, cô có thể cho tôi."
Hà Như: "..."
Mọi người: "..."
Cô thật không biết khách khí! Không nghe thấy lời bọn họ là khách sáo sao?
"Giang Kiều cô thiếu tiền như vậy sao?" Hà Như đã nói như vậy nên không thể từ chối, đơn giản dời đi sự chú ý.
"Người nào không thiếu tiền?" Dường như Minh Thù không hề cảm thấy cô đưa ra ý kiến này là kỳ lạ, bình tĩnh thoải mái hỏi lại.
"Nói vậy thôi, nhưng không phải mọi người ai cũng thiếu tiền như vậy. Giang Kiều, có phải cô gặp phiền phức gì hay không?" Hà Như nói: "Mọi người đều là bạn học cũ, nếu gặp chuyện gì cô có thể nói với chúng tôi."
Minh Thù mỉm cười: "Chỉ thiếu một triệu."
Mọi người: "..."
Một câu nói này của Minh Thù có thể làm nghẹn chết một đám người, Hà Như tùy tiện tìm một bậc thang, liền đổi chủ đề, không hề nói vấn đề này nữa.
Nếu lỡ Minh Thù thật sự mượn cô một triệu thì sao?
-
Minh Thù ở trong phòng cả buổi chiều, phòng của cô có cửa sổ có thể nhìn xuống sân, cô đang nghe đám người bên dưới khoe khoang.
Đặc biệt Hà Như và Triệu thiếu gia là mục tiêu chủ yếu của mọi người.
Triệu thiếu gia là phú nhị đại, Hà Như gả vào nhà giàu có, bây giờ sống cuộc sống hào môn của một quý bà.
Những cô gái tới sau đang khoe khoang hùa theo Hà Như.
Minh Thù cảm thán, số mệnh mình không tốt, không phải là một phú nhị đại, nếu không... Cô có thề bao hết đồ ăn vặt, cưới một người đầu bếp.
Trời!
Số mệnh!
[...] Tư tưởng của ký chủ có vấn đề đúng không?
Buổi tối nhân tài trong khóa Ngụy Tự và Tô Nam Phong mới đến.
Minh Thù ăn tại khách sạn nhà hàng, bọn họ theo Tiết Hàng tiến đến.
Sát vách một bàn có mấy cô gái xúm lại kề tai nói nhỏ.
"Đàn em Tô Nam Phong đẹp trai quá ha?"
"Đẹp trai có ích lợi gì, cô muốn trâu già gặm cỏ non?"
"Vậy thì sao, khuôn mặt đẹp không được nhìn sao, loại này đúng là loại tôi thích, nhìn trong lòng rất vui vẻ. Cô chưa nghe qua chuyện con gái hơn ba nhà ôm vàng sao?"
"Phụt... Chồng cô không phải Kỷ Cẩm sao? sao đứng núi này trông núi nọ rồi?"
"Giống nhau sao? Kỷ Cẩm là vua không thể chạm tới, chỉ có thể sống trong mơ của tôi. Đúng rồi, lần này ảnh chụp ông xã tôi đẹp trai ngời ngời, trước đây nếu không phải tôi từ bỏ nghề nhiếp ảnh thì bây giờ có thể chụp cho ông xã những tấm hình đẹp như vậy rồi."
"Không thấy mà cô cứ nói vậy sao, ha ha."
"Tạp chí Tân Ngữ chụp Kỷ Cẩm thực sự rất đẹp, không biết là người nào chụp..."
Tô Nam Phong vốn định ngồi vào vị trí bên ngoài, chuyển mắt nhìn thấy Minh Thù, hắn nói với Tiết Hàng một tiếng rồi đi thẳng về phía Minh Thù.
Ngụy Tự nhìn Minh Thù, cả người cũng không tốt... Tại sao cô ta lại ở đây?
Đúng rồi... Ngụy Tự mới nhớ ra khóa này là khóa của cô ta.
"Chị, chị cũng tới rồi à?" Tô Nam Phong giọng nói vẫn nhạt như vậy: "Tôi có thể ngồi không?"
Minh Thù cắn cái muỗng, liếc cô gái phía sau: "Cậu muốn bọn họ giết tôi à?"
Tô Nam Phong có chút không rõ quay đầu, mộ nhóm cô gái nhao nhao nhìn xung quanh.