"Nam Chi."
Minh Thù vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy một người đen thui thủi hướng về cô vẫy tay, Minh Thù nhìn hai bên một chút, xác định quanh đó chỉ có một mình cô tên Nam Chi.
Nhưng là cô quen biết người kỳ lạ như vậy sao?
Minh Thù đến gần hai bước, cuối cùng cũng nhận ra được người râu ria xồm xoàm kia là ai.
Ông chủ trước đây hơi lôi thôi, nhưng ít nhất vẫn sạch sẽ.
Bây giờ người này... giống như là từ trại dân tị nạn trốn ra được.
"Ông chủ bị người ta truy nã sao?"
Ông chủ mắt trợn mắt: "Có biết nói chuyện hay không."
Giọng hắn rất khàn, cũng khó trách Minh Thù không nghe ra được.
Bởi vì vụ nổ đó diễn ra phạm vi rộng, cộng thêm vụ án vốn có quan hệ với hắn, ông chủ vẫn ở hiện trường đã làm liên tục chừng mấy ngày, đừng nói là tắm rửa, dù là ăn cũng đều không có thời gian.
"Lúc nổ cô cũng bị lan đến gần, người của Bắc Đường ở hiện trường buộc chúng tôi cứu người, rốt cuộc làm sao cô thoát ra được?" Ông chủ nghĩ đến chuyện đã trải qua thấy kinh hoàng.
Một đám xã hội đen không nói đạo lý.
"Nhờ may mắn." Minh Thù mỉm cười: "Ông trời không đành lòng nhận cô gái xinh đẹp lại có tài hoa như tôi đây."
Ông chủ tiếp tục trợn mắt: "Thôi đi, lừa gạt người khác còn được, tôi dọn dẹp hiện trường, xe Bắc Đường đều còn ở bên kia, cô còn có thể trực tiếp từ trong xe biến mất sao?"
"Đúng là tôi có thể thật."
"Tại sao cô không nói mình là tiên nữ hạ phàm luôn đi?" Ông chủ sắp tắc nghẽn cơ tim, hắn thật vất vả có chút thời gian nghỉ ngơi, liền vội tới thăm cô, cô lại đối với hắn thế nào?
"Haiz, trước đây đúng là không nên hạ phàm."
"..."
Sớm muộn cũng bị con thỏ nhỏ chết bầm này làm tức chết.
Quên đi, cô không nói thì tốt hơn, ngược lại việc này cũng không liên quan nhiều lắm.
"Chuyện đó... Bắc Đường không sao chứ?" Ông chủ lui về phía sau liếc mắt một cái, bên kia tất cả đều là vệ sĩ mang đồ đen, căn bản không để người thường tới gần.
"Vui vẻ chạy nhảy, khiến ông chủ thất vọng rồi." Cảnh sát ghét nhất chính là xã hội đen như Bắc Đường, có tiền lại là người liều lĩnh.
"Được rồi, không có việc gì tôi đi đây, bên kia một đống việc vẫn chờ tôi." Ông chủ phất tay một cái: "Coi chừng tiệm một chút, về sau tôi dưỡng lão phải dựa vào cửa tiệm kia đấy."
Minh Thù nhìn bóng lưng ông chủ, cô ngoắc gọi một vệ sĩ theo sau.
Ông chủ lái xe tới, hắn mới vừa lên xe, chỉ thấy một vệ sĩ như một cây cột đứng ở bên cạnh.
Làm gì vậy? Hắn đã đi rồi, còn muốn gây khó dễ với hắn sao?
"Tiểu thư bảo tôi đưa anh trở về." Vệ sĩ mặt không thay đổi nói.
Ông chủ sửng sốt một chút, hắn xuống xe ngồi vào kế bên người lái, xe mới vừa lái đi ra ngoài, đã vang lên tiếng hô ông chủ.
-
"Sao anh lại xem tài liệu?" Minh Thù thả đồ xuống, một phát rút lấy tài liệu trong tay Bắc Đường: "Chê bị chết chưa đủ sớm hay sao, hay sợ đường đến cái chết còn xa?"
Bắc Đường xoa xoa chân mày: "Có chuyện cần anh xử lý, ngoan, đưa tài liệu cho anh."
"Em không đưa, anh đánh em sao?"
Bắc Đường bất đắc dĩ, lôi kéo Minh Thù hôn một cái: "Anh muốn kiếm tiền mua đồ ăn vặt cho em mà."
Nói đến đồ ăn vặt, Minh Thù sẽ không nói gì.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, mở tài liệu ra.
"Cậu chủ..." A Sâm kêu một tiếng, hiển nhiên hành vi Minh Thù không ở trong sự nhận thức của hắn.
Những tài liệu này đều là cơ mật.
Minh Thù khóe miệng nhếch lên, nhướng mày hỏi: "Không ngại sao?"
Bắc Đường mỉm cười: "Của anh chính là của em."
Minh Thù đưa tay, Bắc Đường rất ăn ý cầm bút trong tay đưa cho cô, a Sâm ở bên cạnh muốn nói lại thôi... Cậu chủ về sau có thể làm sao bây giờ đây.
Dù sao cũng từng làm tổng giám đốc, Minh Thù vừa nhìn có hơi mờ mịt nhưng a Sâm ở bên cạnh giải thích, rất nhanh đã quen thuộc.
Trong phòng bệnh chỉ có âm thanh lật giấy.
Minh Thù cúi đầu, thỉnh thoảng dùng bút đánh dấu, sửa chữa xong giao cho Bắc Đường, Bắc Đường vẫn chưa nhìn nơi cô sửa chữa, trực tiếp ký xuống tên của mình giao cho a Sâm.
A Sâm trong lòng phức tạp.
Thức ăn cho chó này thật đắt.
Bắc Đường dưỡng bệnh ở bệnh viện một khoảng thời gian đã có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, Bắc Đường thuận thế bảo Minh Thù chuyển tới ở cùng hắn.
Minh Thù tuy là ngoài miệng ghét bỏ, nhưng lúc a Sâm giúp cô thu dọn đồ đạc, lại không ngăn cản.
A Sâm thật sự là không rõ ý tiểu thư nhà bọn họ.
"Tiểu thư, vì sao cô không nói cho cậu chủ?" Mang theo đồ đạc a Sâm nhịn không được hỏi.
Minh Thù cắn kẹo que, la lên một tiếng: "Nói cho hắn biết cái gì?"
"Cô rõ ràng thích cậu chủ." A Sâm nói: "Vì sao không nói cho cậu chủ?"
A Sâm không biết Minh Thù làm thế nào cứu cậu chủ ra, nhìn qua cô cũng không có gì đáng ngại.
Mấy ngày đầu ở bệnh viện, hắn luôn cảm thấy trên người cô hơi thở rất nhạt, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ tan ra biến mất.
Sau đó dần dần chuyển biến tốt đẹp...
Lúc cậu chủ hỏi, trực tiếp làm cậu ấy giận dỗi như vậy thật sự rất tốt sao?
"Nói cho hắn biết?" Minh Thù cười nhẹ, hướng người phía dưới đi tới.
A Sâm nghe được giọng nói của cô truyền đến: "Hắn chắc phải lật trời."
Không hiểu sở thích người có tiền.
-
Sau đó một khoảng thời gian, Minh Thù một bên trông coi tiệm cho ông chủ, một bên chọc giận Bắc Đường, thỉnh thoảng còn muốn trà trộn vào hành động của cảnh sát.
Luật sư cảnh sát muốn mời đối phó với cô sau mỗi lần tham gia đều bày tỏ rất đau lòng.
Cũng may cô chỉ mới chạm vạch xám, cũng không coi là phạm vào trọng tội. Phạt một chút, giáo dục một chút là có thể nộp tiền bảo lãnh.
Nhóm cảnh sát khác đều nhận cờ thưởng tiền thưởng, chỉ có Minh Thù cầm vô số hóa đơn phạt.
Hang ổ này tiếp nối hang ổ kia bị phá hủy, cuối cùng bắt lại được kẻ đầu sỏ.
Trải qua mấy tháng, cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
Cục cảnh sát mở tiệc mừng công, bọn họ đều có chút ngượng ngùng, nếu như không phải nhờ người cầm vô số hóa đơn phạt hỗ trợ, bọn họ cũng sẽ không tiến triển thuận lợi như vậy.
Sau khi đóng án, ông chủ về lại siêu thị Ma Tiên.
Mèo Ragdoll nằm trước mặt Minh Thù, đuôi ve vẫy quệt qua trên mu bàn tay cô.
"Ông chủ không làm cảnh sát nữa à?" Minh Thù ăn kẹo mà ông chủ mới nhập.
Ông chủ lắc đầu: "Tôi nhận vụ án này chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng của một chiến hữu."
"Tôi còn tưởng rằng ông chủ là loại người muốn cống hiến cả đời mình." Minh Thù tặc lưỡi.
Ông chủ trợn mắt: "Trước đây tôi vào trường cảnh sát chính là vì một cái bẫy, tôi căn bản là không muốn đi. Nhưng nhà đã báo danh, học phí cũng đã nộp, tôi chỉ có thể đi học, vốn định lê lết cho đến tốt nghiệp, ai biết rằng chưa tốt nghiệp đã lập công, đợi tốt nghiệp trực tiếp được điều đi làm, muốn trốn cũng không trốn được."
Ông chủ chau mày khổ sở: "Thật vất vả tìm được một cơ hội chạy ra, lại lập công, sau đó lên chức."
Minh Thù: "..." Ông chủ đang khoe khoang sao? Làm cho đồn cảnh sát này nằm mơ cũng muốn thăng chức, vẫn muốn đánh chết ông chủ!
Ông chủ nói: "Cởi đồng phục tôi có thể sống cuộc sống của người bình thường, mặc vào tôi cũng có thể bảo vệ tổ quốc, tôi cảm thấy được như vậy rất tốt, lúc cần tôi sẽ xuất hiện, dù sao người giống như như tôi mới là con bài chưa lật."
Khóe miệng Minh Thù giật một cái, trước kia sao không cảm thấy ông chủ thích khoe khoang nhỉ?
Minh Thù gạt đuôi mèo trên đồ ăn vặt mình ra để mở: "Ông chủ dự định làm ông chủ cả đời ở siêu thị?"
Ông chủ thở dài: "Nếu như siêu thị không mở tiếp được nữa, tôi chỉ có thể trở về kế thừa gia sản bạc tỷ."
"Phụt..."
Âm thanh là từ cửa siêu thị truyền tới.
Minh Thù quay đầu nhìn về phía cửa siêu thị, người đàn ông mang áo khoác gió nhịn cười đi vào, trêu ghẹo nói: "Nhà anh không phải phá sản rồi sao, còn gia sản bạc tỷ gì chứ."
Ông chủ trợn mắt: "Tôi mơ mộng một chút không được sao, ai không có mộng tưởng. Cô còn ăn à, đi học đi!"
Ông chủ đuổi Minh Thù đi, hiển nhiên là bọn họ có chính sự muốn nói, Minh Thù ôm lấy chiếc hộp trước mặt ông chủ bỏ chạy.
"Ôi trời! Nhóc con đó thật là, hàng tôi mới vừa nhập về..."