Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 715: Lão sư không chịu lấy chồng (33)

Minh Thù đi vào mới biết vì sao bọn họ hết đường xoay xở.

Căn phòng nhỏ không có bất kỳ dụng cụ nào, trên mặt đất có một quả bom hẹn giờ tròn, những sợi dây xanh xanh đỏ đỏ chồng lên nhau, cuối cùng tập hợp đến vị trí chính giữa.

Trên quả bom hẹn giờ có những con số đang nhảy nhót, mỗi lần nhảy sẽ vang lên một tiếng tích, trong phòng vọng lại nghe vô cùng ám ảnh. 

Chữ số này từ một quả bom hẹn giờ nhảy qua một quả khác, lại một quả khác nữa... Hơn nữa còn chuyển đổi liên tục.

Cũng có thể nói, có thể cái thứ nhất kêu lên, kế tiếp sẽ là cái thứ sáu, không có quy luật nào có thể tìm ra.

Mỗi một giây nhảy lên một con số. 

17489.

17488.

17487. 

Đây là thời gian đếm ngược, còn chưa đầy sáu tiếng đồng hồ. Trước khi cô tới thì nó đã bị phát hiện hơn năm tiếng, có nghĩa là quả bom này hẹn mười hai tiếng.

Còn dư nhiều thời gian.

Nếu như không phải người lắp bom rất tự tin với bản thân mình, thì có nghĩa là hắn không lo lắng cảnh sát sẽ tháo quả bom này ra... Còn có một khả năng, đó chính là bất kể tháo như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ nổ. 

Cái này có chút kích thích.

Chuyên gia tháo bom nghiên cứu quả bom đếm ngược không có quy luật này rất lâu, đưa ra vài giả thiết nhưng đều bị phủ nhận.

Bọn họ tìm không được quy luật của quả bom này, không biết nên tháo như thế nào, hơn nữa đây là bom hẹn giờ, bọn họ chưa từng thấy qua. 

Minh Thù đi vòng bom hẹn giờ một vòng, tổng cộng có mười một quả bom, cộng thêm quả có số ở giữa, phòng này tổng cộng có mười hai quả.

Mỗi lần nhảy số thì màu xanh phía trên quả bom phát sáng, tiếng tích tích cũng đồng thời vang lên.

Người còn lại đã lui qua một bên, giống như cố gắng dành một không gian yên tĩnh cho cô. 

"Cái kia..." Minh Thù lên tiếng, vài chuyên gia đồng thời nhìn về phía cô, hy vọng cô có thể nói ra điều gì có ích: "Cầm một ít đồ ăn qua đây cho tôi."

"..."

Minh Thù chẳng những muốn ăn, còn cần một cái ghế. 

Mọi người không đành lòng nhìn cô.

Đây là tới nghỉ phép hay là tới tháo dỡ bom?

Trong căn phòng nhiều bom như vậy, cô không sợ sao? Không có có áp lực tâm lý sao? Mặc dù là bọn họ là chuyên gia mấy chục năm trong công việc này, cũng không dám làm những chuyện như vậy. 

"Nhìn qua cũng chỉ là trẻ vị thành niên, có được không vậy? Những lão già như chúng ta cũng không nghĩ ra được kế sách gì, cô ta có thể sao?"

"Người lần trước người tôi nói với anh chính là cô ta."

"Cô ta? Không phải chứ..." 

Các chuyên gia nhỏ giọng thảo luận, rồi bắt đầu hành động, bọn họ không thể hy vọng vào một cô gái như vậy được.

Hơn nữa còn không xác định cô gái này có năng lực thực sự.

Nếu cô ta không phải là do sếp gọi tới, cộng thêm có một chuyên gia ủng hộ thì bọn họ sẽ phản đối cô ta vào nơi này. 

Minh Thù cầm hộp sữa, miệng nhỏ nhắn ăn từng miếng bánh quy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bom hẹn giờ trong phòng.

Nửa tiếng trôi qua.

"Đội trưởng, bên ngoài có người... Tìm cô gái Nam Chi này." Có cảnh sát đi lên cho báo cáo cho sếp. 

"Người nào?" Sếp hơi cảnh giác.

"Bắc tiên sinh."

"..." Hắn thực sự tới. 

Sếp nhìn Minh Thù không một chút động tĩnh, xoay người đi xuống lầu.

Cảnh giới tuyến bên ngoài được cảnh sát vây quanh, Bắc Đường bị cảnh sát viên chặn ở bên ngoài, sắc mặt cực kỳ không tốt.

Sếp không thích người này nhưng hắn không thuộc sự quản lý của bọn họ, hơn nữa Bắc Đường cũng không làm chuyện phạm pháp gì, cho nên ông ta chỉ có thể đè nén sự không ưa thích xuống. 

"Bắc tiên sinh, nơi đây đã giới nghiêm." Sếp mở cảnh giới tuyến đi ra ngoài: "Mong Bắc tiên sinh rời khỏi nơi này, đừng gây trở ngại cho cảnh sát chúng tôi phá án."

"Nam Chi thì sao?" Bắc Đường không có bất kỳ lời nói nhảm nào, giọng nói trầm thấp: "Cho cô ấy ra gặp tôi ngay lập tức."

"Nam Chi có chút việc." Sếp nói. 

Bắc Đường tức giận: "Tại sao ông để cô ấy vào nơi nguy hiểm như vậy, ông có dụng ý gì?"

Muốn hại chết vợ của lão tử sao?

Thật là một đám người dụng tâm hiểm ác! 

Đáy mắt sếp hiện lên một tia sáng chói: "Có vẻ Bắc tiên sinh khá hiểu rõ chuyện này, không biết Bắc tiên sinh nghe được tin này từ đâu?"

"Không thể trả lời."

"Bắc tiên sinh, mặc dù cậu không thuộc sự quản lý của chúng tôi, thế nhưng lúc cậu nhập cảnh đã ký qua hiệp nghị, nếu tôi báo cáo lên trên thì phía bên kia làm phiền Bắc tiên sinh đi thương lượng rồi." 

Người như Bắc Đường muốn nhập cảnh về nước nhất định phải ký hiệp nghị đặc biệt.

"Ông uy hiếp tôi?" Bắc Đường cười nhạt: "Chuyện này không liên quan đến tôi, ông báo cáo lên trên thì sao?"

Hắn biết bên trong có cái gì, cũng dự định làm cái gì đó, nhưng không phải hắn vẫn chưa kịp làm gì sao? 

Sếp nghẹn một cái.

"Tôi mời cô nhóc kia giúp một chuyện." Một lát sau thì sếp nói một câu.

Bắc Đường đứng nghiêm, vốn hắn đã cao hơn sếp, lúc này nhìn về phíá sếp chỉ cảm thấy đột nhiên sếp lùn hơn một khúc. 

Bất kể là khí thế hay dáng người.

Cảm giác này cũng không tốt lắm.

"Bên trong nguy hiểm như vậy, ông để cho cô ấy ở bên trong hỗ trợ sao? Ông không biết ngượng à?" Bắc Đường tức giận: "Tôi nói một lần cuối cùng, để cho cô ấy đi ra, bằng không tôi sẽ xông vào." 

Sếp đoán chắc chắn người này biết bên trong xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không giấu giếm: "Nơi này dân cư rất nhiều, trong lòng đất có đường ống khí tự nhiên, nếu như phát nổ..."

"Thì sao?" Bắc Đường không nể tình gì cắt đứt lời sếp: "Tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho cô ấy."

Sếp nói: "Dù gì thì Bắc tiên sinh cũng là người Hoa, lúc này không phải nên lấy đại cục làm trọng sao?" 

Hơn nữa hiện tại ở bên trong cũng không tính là nguy hiểm, mấy người chuyên gia đều ở đây. Nếu như đến lúc cuối cùng nhất định ông ta sẽ cho cô ta ra, không để cô ta xảy ra chuyện gì bất trắc.

Ông là sếp, trách nhiệm của ông ta là phụ trách sinh mệnh của nhiều người, ông ta quyết định như vậy cũng không có gì sai.

Nhưng Bắc Đường không phải vậy. 

Đáy mắt Bắc Đường chỉ có thờ ơ, giọng nói có vài phần ôn hòa: "Cô ấy là đại cục."

Sếp chấn động, có chút kinh ngạc và quái dị, có vẻ không ngờ người như Bắc Đường lại nói ra những câu như vậy.

Bắc Đường giơ tay muốn vén cảnh giới tuyến nhưng đám bảo vệ phía sau hết sức ngăn cản. 

Sếp đi qua nhanh chóng cản Bắc Đường lại.

Ngay lúc không khí hai bên đang vô cùng căng thẳng thì bên phía cầu thang có tiếng động, cô gái được cảnh sát đưa xuống.

Bắc Đường chuyển tay đẩy vai của sếp ra, sếp ý thức được thì đã bị đẩy qua một bên, dáng người cao lớn đi ngang qua ông. 

Sếp: "..." Bà nó!

Tên này ăn cái gì lớn vậy!

Sếp không quan tâm tới cái khác, đuổi theo Bắc Đường, Bắc Đường ngang dọc kiểm tra người của Minh Thù. 

"Tiểu..." Sếp nuốt hai chữ nhóc con lại: "Tổ tông, thế nào?"

Thực sự là không biết tên mù này lo lắng gì, con nhóc này vô cùng lợi hại!

"Mười bữa cơm nha!" Minh Thù đưa tay ra đếm đếm, mặt mày mỉm cười: "Tôi muốn ăn ở nhà hàng Hoàng Thiên." 

"Phụt!"

Suýt chút nữa thì sếp tức hộc máu, một bữa cơm ở Hoàng Thiên bằng gần một tháng lương của ông, mười lần... Một năm này coi như ông làm công không. Hơn nữa để lấp đầy cái bụng của con nhóc này thì tiền thưởng của ông cũng mất sạch.

Cái này cũng quá mắc rồi! 

"Đi." Sắc mặt Bắc Đường lạnh lùng ôm Minh Thù rời khỏi.

Trước khi đi còn trừng mắt với sếp một cái.

Sếp: "..." Đáng thương nhất chính là ví tiền của ta đó!