Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 679: Khinh nhược trình quy (26)

Lúc mẹ Lý Thân và Lý Hoa quay về đã là buổi tối.

Liễu Tâm Duyệt ngồi ở sảnh chính uống trà, mẹ Lý Thân thấy nàng như vậy, vô cùng tức giận: "Thấy tiểu Hoa như vậy cũng không biết giúp đỡ gì, ngươi chết rồi à?"

Liễu Tâm Duyệt đặt chén trà xuống, ánh mắt quét về phía mẹ Lý Thân. 

Mẹ Lý Thân cảm thấy Liễu Tâm Duyệt có chút quái lạ, nhưng nghĩ rằng hiện giờ Liễu gia là của con trai bà, khí thế hùng hồn nói: "Nhìn cái gì, còn không qua đây giúp ta."

"Con trai ngươi vừa rồi đưa một nữ nhân về." Liễu Tâm Duyệt lạnh lùng nói một câu: "Hiện giờ đang ở trong phòng vui vẻ."

"Đưa nữ nhân về thì sao?" Mẹ Lý Thân vốn đã nổi giận trong bụng, lúc này càng lộ vẻ chanh chua: "Nam nhân người nào không phải ba vợ bốn nàng thiếp, đừng nghĩ rằng ta không biết dạo này ngươi không cho con ta vào phòng, con ta đưa nữ nhân về thì sao?" 

Liễu Tâm Duyệt không nói nữa, đứng dậy rời khỏi sảnh chính.

Lý Hoa chỉ bị gãy cánh tay, nhưng vậy sao có thể đủ, nàng ta sẽ cho đám người kia biết tiền của Liễu gia không dễ dàng ăn như vậy.

Còn Liễu Khinh... 

Một người cũng sẽ không buông qua.

-

Minh Thù thân là quận chúa, lại ỷ thế hiếp người nên lời đồn này được lan truyền khắp trấn, Minh Thù cũng không để ý ngồi yên nghe tin đồn này. 

Nàng ngang ngược đoạt lấy một một tửu lâu của một tên gian thương.

Tần Linh không ngờ Minh Thù không nói đùa, nàng bị rơi vào tình huống không trâu bắt chó đi cày, may mà Minh Thù không xuất hiện ở tửu lưu, dường như nàng biết danh tiếng nàng không tốt, không muốn ảnh hưởng đến tửu lâu.

Tần Linh cũng không hiểu Minh Thù đang làm gì. 

Tửu lâu này trước kia cũng là một tửu lâu, đồ cần đặt mua không nhiều lắm, nhưng Tần Linh nghĩ cũng đã rơi vào tình trạng không trâu bắt chó đi cày rồi, đã làm thì phải làm thật tốt. Vì vậy nàng mượn tiền sửa sang lại tửu lâu này.

Kết hợp phong cách hiện đại và cổ đại, không cứng nhắc như trước đây, khiến người ta vừa tiến vào chính là hai mắt lóa sáng.

Tất cả được sửa sang xong xuôi, nhưng lại gặp phải một vấn đề khó khăn nàng không biết hỏi ai nên chỉ có thể tìm Minh Thù bàn bạc. 

"Khinh Khinh, ngươi nghĩ chúng ta kinh doanh thế nào thì tốt?"

"Không biết."

"..." 

Hỏi lầm người rồi, nàng chỉ biết cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn.

Sống với người như vậy thật tội nghiệp Trình công tử.

"Kỳ lạ thật, Trình công tử đi đâu rồi?" Đến lâu như vậy cũng chưa thấy Trình Quy, Tần Linh hơi kinh ngạc, trước kia mỗi lần tới không quá nửa nén hương thì Trình Quy sẽ xuất hiện, dường như sợ nàng sẽ bắt Minh Thù đi mất. 

"Không biết." Minh Thù không có tinh thần, ngồi ở ghế trên ngáp, nhìn qua giống như một con mèo nhỏ lười biếng.

Tần Linh nổi giận: "Tửu lâu này lớn như vậy, một mình ta làm sẽ không xuể, nhưng phòng bếp cũng không thể..."

Nàng nghĩ thầm, việc này nói thì rất đơn giản, làm rồi mới biết phiền phức cỡ nào, nàng cũng không mong Minh Thù có thể cho nàng ý kiến, chỉ cần nghe nàng nói là được rồi. 

"Không làm nổi thì bớt khách lại." Minh Thù đột nhiên lên tiếng: "Cô đừng nhìn cao nhìn thấp gì cả, muốn ăn đồ ăn cô nấu thì phải xếp hàng hẹn trước mấy ngày."

Gọng nói nàng mềm mại, nhưng lời nói ra thì Tần Linh không biết nên khóc hay nên cười.

"Vậy sẽ có người tới sao?" Nàng lại không phải đầu bếp nổi danh gì, còn giảm bớt khách, giảm bớt thì khỏi mở tửu lâu này làm gì nữa. 

"Vì sao không có?" Minh Thù nói: "Đồ ăn cô làm rất ngon."

Nàng dừng một chút: "Đồ ăn ta làm không được khen ngon nhiều lắm."

Đa số đồ ăn ở đây thì có thể ăn, có thể lấp đầy bụng nhưng không hề ngon. 

Tuy là nàng cần đồ ăn để no bụng, nhưng cũng thích đồ ăn ngon, như vậy thì tâm trạng mới vui vẻ được.

Có thể khiến cho nàng vui thì sao không thích được chứ.

Giống như... 

Minh Thù đột nhiên ngồi dậy, dọa Tần Linh giật mình: "Khinh Khinh sao vậy?"

"Làm theo lời ta, ta sẽ không hại cô, tự tin một chút, đồ ăn cô làm rất ngon." Minh Thù nói hơi nhanh: "Chút nữa để A Hỷ tiễn cô về, ta đi ra ngoài trước."

Tần Linh thấy Minh Thù rời khỏi nhanh như cháy nhà đến nơi, cảm thấy vô cùng kì quái. 

Đây là sao?

-

Minh Thù đi ra khỏi trấn, thấy bên đường chân trời bên kia có một đội ngũ, như ngọn lửa đang thiêu đốt. 

Tiếng vó ngựa tiến gần.

Trình Quy ghìm ngựa lại nghỉ chân, xoay người xuống từ từ chạy tới trước mặt Minh Thù: "Khinh Khinh, sao nàng lại tới đây?"

Minh Thù đột nhiên vươn tay, giang hai cánh tay. 

Trình Quy mơ màng, đây là ý gì?

Tay hắn để trên không trung, cuối cùng bị Minh Thù ôm chặt lấy: "Sao vậy? Mới một thời gian đã nhớ ta rồi sao?"

Không có gì cả, chỉ là đột nhiên muốn ôm hắn một cái. 

Có một số thứ nàng vẫn phải là đối mặt.

Dù biết rõ hắn không tốt...

"Ta nghĩ ngươi mang đồ ăn ngon cho ta." Minh Thù nói. 

Trình Quy cọ cọ mặt Minh Thù: "Ta ăn rất ngon, Khinh Khinh có muốn thử một chút hay không?"

"Chiên dầu?"

"Khinh Khinh, ta chết thì nàng phải thủ tiết đó!" Bà nó chứ, hắn dùng để chiên dầu sao! 

Đao của lão tử thì sao!

"Không sao, chúng ta có thể bắt đầu từ cánh tay, như vậy..."

Sắc mặt Trình Quy đen lại, nhanh chóng thoát khỏi nàng: "Ta sai người lấy một ít đồ ăn từ kinh thành về, đều là thứ có thể để lâu." 

"Thật sao?" Mắt Minh Thù lấp lánh.

"Lừa nàng làm cái gì." Trình Quy cười: "Được rồi, chúng ta về nhà đi."

Cuối cùng cũng không bị chiên dầu. 

Trình Quy ôm Minh Thù để nàng ngồi lên ngựa, hắn phóng người lên ngựa, ôm lấy nàng từ phía sau.

"Phía Kinh thành nói như thế nào? "

Trình Quy im lặng một lúc: "Ta nộp binh phù rồi, một nửa của nàng, ta cũng đã nộp rồi, Khinh Khinh nàng có trách ta không?” 

Minh Thù đã hiểu, đây là dùng binh phù đổi lấy, nếu không... Bệ hạ sẽ không để cho một người sở hữu binh phù ở chỗ này.

Lỗ công công cho rằng binh phù là bệ hạ cho, nhưng làm sao hoàng đế lại để đồ quan trọng như vậy vào tay người ngoài chứ?

Không chừng Trình Quy giở trò gì đó nên mới lấy được. 

"Binh phù không thể ăn. "

Trình Quy cười nói: "Về nhà ăn cơm."

Minh Thù nhẹ nhàng đồng ý, ở một góc Trình Quy không nhìn thấy mỉm cười, cả ánh mắt đều tràn ngập sự ấm áp hiền hòa. 

Trình Quy mang theo rất nhiều sính lễ trở về, cả một đội ngũ không thấy điểm cuối.

Tin tức này truyền tới tai Liễu Tâm Duyệt, chính là một sự mỉa mai.

Liễu Tâm Duyệt nhìn người trước mặt chỉ cảm thấy buồn nôn. 

"Nếu có thể gả cho hắn thì hạnh phúc biết bao." Lý Hoa đã có thể xuống đất rồi, nhưng cánh tay không làm được gì, nghe đại phu nói đời này có thể cầm đồ vật là không tệ rồi: "Mẹ, con muốn gả cho hắn!"

"À.." Liễu Tâm Duyệt nhịn không được cười nhạt.

Dựa vào nàng? 

"Ngươi cười cái gì!" Lý Hoa hét: "Mẹ, nàng ta chê cười con!"

"Cũng không suy nghĩ xem mình có tư cách gì, hắn sẽ để ý ngươi sao?" Liễu Tâm Duyệt nặng lời nói.

"Bốp!" 

Mẹ Lý Thân ở bên cạnh tát nàng một cái: "Con tiện nhân này nói chuyện kiểu gì vậy, Tiểu Hoa có gì không tốt?"

Liễu Tâm Duyệt bị tát một cái đến mơ màng.

"Ngươi dám đánh ta?" 

Liễu Tâm Duyệt vừa định giơ tay tát lại bà ta.

"Con trai, con trai ngươi mau nhìn vợ của ngươi, đây là muốn ra tay với trưởng bối hay sao?"

Mẹ Lý Thân la lên đúng ngay lúc Lý Thân bước đến, hắn bắt lấy tay Liễu Tâm Duyệt. 

Liễu Tâm Duyệt bị cả gia đình vây quanh, không được gì còn bị hai bạt tại, cuối cùng bực mình rời đi.