#Đầu đề địa chủ: Liễu Khinh một lời không hợp liền ỷ thế hiếp người.#
"Trước đó ta thấy Khinh Khinh vào phòng…" Giọng nói mềm mại tinh tế vang lên.
Minh Thù vừa mở mắt liền thấy thiếu nữ trước mặt mình, nàng ta mặc trang phục hoàng cung cổ đại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vành tai cũng hồng hồng, rất đáng yêu.
"Liễu Khinh!" Hét lên một tiếng nổ đất: "Đồ có phải do ngươi lấy không!"
Minh Thù phát hiện tiếng hét phẫn nộ đến từ bên cạnh mình, hơi khó hiểu nhìn về phía người nói chuyện. Là một nam nhân trung niên chững chạc, hơi mập, lúc này mặt đầy lửa giận trừng mắt nhìn Minh Thù.
Minh Thù: "…" Hơi mờ mịt mời dâng đùi gà để trẫm bình tĩnh.
"Cha, có lẽ là con nhìn lầm…" Nữ nhân kia có vẻ lo lắng nói: "Khi đó trời hơi tối, con cũng không chắc chắn, người hỏi cho kỹ đừng đổ oan Khinh Khinh."
Nam nhân trung niên chỉ vào Minh Thù: "Đồ có phải do ngươi lấy hay không, là ngươi lấy thì mau chóng giao ra, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa."
"Lấy cái gì cơ?" Minh Thù vừa lên tiếng, mới phát hiện giọng nói của cơ thể này hơi khản, thậm chí hơi cứng nhắc, như là rất lâu rồi chưa nói chuyện vậy.
Mà nàng mở miệng, chẳng những làm cho nam nhân trung niên kinh ngạc, ngay cả nữ nhân kia cũng có chút bất ngờ, trong bất ngờ kèm theo vẻ kinh hãi.
Sau khi nam nhân trung niên kinh ngạc, lạnh quát một tiếng: "Ngân phiếu, có phải do ngươi lấy không?"
Khóe môi Minh Thù khẽ nhếch lên: "Không phải."
Nàng không phải nguyên chủ, cho dù là nguyên chủ thực sự cầm ngân phiếu gì đó, nàng phủ nhận cũng không có vấn đề gì.
"Không phải ngươi thì là ai? Nhà chúng ta còn ai khác nữa? Liễu Khinh ngươi biết đấy… ngươi bớt già mồm cho ta, là ngươi lấy thì nhanh chóng giao ra đây!" Nam nhân trung niên không tin.
"Không biết."
"Không biết hối lỗi, quản gia, quản gia…"
"Lão gia, sao vậy?" Quản gia vội vàng chạy tới.
"Nhốt nó vào nhà củi cho ta!"
Minh Thù không phản bác, dù sao hiện giờ nàng là một kẻ đáng thương chẳng biết gì cả.
"Có thể cho ta đùi gà không?" Phòng giam vừa tối vừa chật không thành vấn đề, có đùi gà là được.
"Không có sự cho phép của ta, không cho phép nó ăn, lúc nào nói thì lúc đó thả ra ngoài!" Nam nhân trung nhiên tức đến mức quát lên.
Minh Thù: "…" Bạo lực gia đình!
Đối với bản thân hiện giờ cũng chẳng biết gì, hơn nữa cũng không có tổn thất thực tế gì, Minh Thù quyết định đến phòng củi trước để tiếp thu cốt truyện kia.
Quản gia đưa Minh Thù đến phòng củi, Minh Thù lay cửa: "Quản gia, thực sự không thể cho ta đùi gà sao?"
Quản gia trước tiên là vô cùng kinh ngạc: "Nhị tiểu thư, người nói ra thì không sao rồi?"
Minh Thù: "???"
Nguyên chủ có tật xấu gì sao?
Quản gia không đợi Minh Thù lên tiếng, nuông chiều nói: "Ông trời mở mắt đi, nhị tiểu thư cũng coi như tốt rồi, người chịu thiệt thòi một chút, tôi đi lấy ít đồ ăn qua đây cho người, đợi lão gia bớt giận thì tốt rồi."
Quản gia bảo Minh Thù vào trong đợi trước, ông ta vội vã rời đi, rất nhanh thì mang một ít đồ ăn qua cho Minh Thù, tuy không có đùi gà, nhưng có cái ăn vẫn còn hơn không có gì ăn được.
Minh Thù ăn xong mới bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Nữ chính giả tên là Liễu Tâm Duyệt, xuyên sách tới.
Nữ chính trong sách là xuyên thời gian đến, nàng mang theo những kỹ thuật hiện đại, dẫn dắt gia tộc làm giàu.
Mà Liễu Tâm Duyệt là đại tiểu thư của Liễu gia trong thôn Vân Lý, Liễu gia là nhà giàu có nhất trong thôn Vân Lý. Liễu Tâm Duyệt khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nổi danh là người đẹp trong mười dặm.
Bởi vì nàng ta đã nhìn trúng loại phấn mà nữ chính đang nghiên cứu phát triển, muốn nữ chính nói cho nàng ta biết công thức, nữ chính không muốn, Liễu Tâm Duyệt liền cướp.
Đập phá tiệm của nữ chính, còn cho người đánh nữ chính.
Hai người cứ như vậy gây thù hận.
Nữ chính không ngừng mạnh lên, không sợ cường quyền, cho dù Liễu Tâm Duyệt chèn ép nàng thế nào nàng cũng không từ bỏ.
Mà một lần trong lúc vô tình, nữ chính phát hiện Liễu Tâm Duyệt qua lại với nam nhân, lúc đó nữ chính không nói với ai, nhưng chuyện này vẫn truyền ra ngoài, làm náo động một trận.
Liễu Tâm Duyệt nghĩ là nữ chính nói ra, tìm nữ chính gây chuyện, kết quả mẹ của nữ chính bị đánh chết.
Liễu gia vì bảo vệ Liễu Tâm Duyệt, gả nàng ta cho một viên ngoại trấn trên.
Sau khi Liễu Tâm Duyệt được gả cho viên ngoại, càng không buông tha cho nữ chính, nhiều lần chèn ép nữ chính.
Cuối cùng nữ chính đều gắng gượng sống sót, sau đó viên ngoại kia chết đi, Liễu Tâm Duyệt lưu lạc chốn phong trần.
Bây giờ Liễu Tâm Duyệt được một người đã đọc toàn bộ quyển sách xuyên sách đến, nàng ta trở thành Liễu Tâm Duyệt, tất nhiên không thể để mình lưu lạc đến bước kia.
Nhưng thời điểm nàng ta đến không được tốt lắm, chính là khoảng thời gian nàng ta sắp bị người khác vạch trần qua lại với nam nhân.
Ở thời đại này, một khi danh tiết của một cô gái mất đi thì chẳng còn gì cả.
Vì giữ gìn danh tiết của mình, Liễu Tâm Duyệt vu oan chuyện này cho Liễu Khinh.
Cũng chính là nguyên chủ.
Liễu Khinh là nhị tiểu thư của Liễu gia, nhưng nàng cũng không phải là con ruột của Liễu gia, là được nhặt về.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, nguyên chủ sống ở Liễu gia cũng không được hạnh phúc cho lắm, vì khi còn bé Liễu Tâm Duyệt cố ý hãm hại nguyên chủ, dẫn tới nguyên chủ bị nói lắp.
Liễu Tâm Duyệt vu oan chuyện qua lại với nam nhân cho Liễu Khinh, nguyên chủ ăn nói lắp bắp, không nói rõ được.
Nguyên chủ biết người qua lại với nam nhân là Liễu Tâm Duyệt, nàng đi tìm Liễu Tâm Duyệt, hy vọng nàng ta có thể nói rõ giúp mình.
Liễu Tâm Duyệt sợ Liễu Khinh nói ra, đồng ý rằng nàng ta sẽ giúp nàng đến nói với Liễu phụ.
Ai ngờ Liễu Tâm Duyệt thuyết phục Liễu phụ gả Liễu Tâm Duyệt ra ngoài, hơn nữa còn triệt để hạ độc để nguyên chủ bị câm.
Nguyên chủ bị gả cho một người què, đáng tiếc số mệnh người què kia không tốt, chưa tới một tháng đã chết, nguyên chủ được hưởng một gia sản lớn.
Lúc này Liễu phụ tìm đến, bảo nguyên chủ đưa gia sản cho ông ta, coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng nhiều năm của ông ta.
Nguyên chủ là một cô gái hiền lành, lại bị nói lắp nào phải đối thủ của Liễu phụ.
Rất nhanh, gia sản bị Liễu phụ lấy sạch, mà sau đó nguyên chủ biết là Liễu Tâm Duyệt xúi giục Liễu phụ, vì lúc đó Liễu Tâm Duyệt cần một số tiền lớn để cạnh tranh với nữ chính.
Cái này cũng chưa tính, Liễu Tâm Duyệt còn giao nguyên chủ cho quan huyện, chèn ép chút giá trị thặng dư cuối cùng của nguyên chủ.
Mặc dù nguyên chủ không nói được, nhưng nàng có một gương mặt xinh đẹp, quan huyện say mê vì nàng, cuối cùng không những không giúp Liễu Tâm Duyệt, ngược lại còn giúp nàng trả thù Liễu Tâm Duyệt.
Người trong cung đến thôn Vân Lý tìm người, ngay từ đầu Liễu Tâm Duyệt cũng biết thân phận của nguyên chủ không đơn giản, trước khi nguyên chủ xuất giá liền lấy đi tín vật.
Liễu Tâm Duyệt giả danh là nguyên chủ, trở thành con gái duy nhất của Trấn Quốc tướng quân đã hy sinh, đặc biệt phong làm quận chúa.
Có thân phận quận chúa, Liễu Tâm Duyệt muốn trị một quan huyện chẳng qua chỉ cần một câu nói.
Nguyên chủ biết Liễu Tâm Duyệt giả danh thân phận, nhưng nàng không cách nào nói chuyện, người ta chỉ thấy nàng khua tay múa chân như người điên, cuối cùng nguyên chủ bị xử tử hình.
Từ đó về sau, Liễu Tâm Duyệt sống trong vinh hoa phú quý.
Thời gian hiện tại đang vào lúc Liễu Tâm Duyệt sắp bị vạch trần qua lại với nam nhân, nàng ta đang chuẩn bị vu oan cho nguyên chủ.
Ngân phiếu vừa nói vốn là Liễu Tâm Duyệt trộm cho tên nam nhân kia, hiện giờ nàng vu oan cho nguyên chủ, đến lúc sự việc bị vạch trần, nàng ta kêu oan càng hợp lý.
Còn về vì sao Liễu Tâm Duyệt không trực tiếp giải quyết người vạch trần chuyện này, giải quyết từ lý do trên, đó là bởi vì nàng ta không biết chuyện này là người nào truyền ra ngoài.
Liễu Tâm Duyệt đã đọc sách, biết không phải là nữ chính, nhưng rốt cuộc là ai trong sách cũng không viết rõ.