Tống Diệp đứng ở trên bảng xếp hạng nhìn một lúc lâu, chuyển chiến vòng luân hồi.
Đỗ Miên đứng trước dòng chữ đang cuộn lên, cau mày suy tư.
"Nghĩ ra chuyện gì?"
Đỗ Miên quay đầu, cho rằng Tống Diệp hỏi mình đang muốn trả lời, lời mới vừa đến miệng chợt nghe Thu Nguyệt nói: "Tổ đội này dường như không hạn chế cấp."
Sắc mặt Đỗ Miên trở nên méo mó, cô tức giận quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm đoạn ca từ.
"Ừ." Tống Diệp gật đầu: "Thế nhưng đội trưởng phải là cấp năm."
"Tại sao chúng tôi lại bị truyền tống tới nơi này? Nơi này là vòng luân hồi năm sao, tôi cũng không phải người chơi cấp năm mà." Thu Nguyệt rất nghi hoặc.
"Không biết..." Tống Diệp lui về phía sau nhìn lại, người mới tới đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau, người chơi cũ dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn bọn hắn: "Nhiều người chơi mới đến đều không phải là người chơi cấp năm. Cẩn thận một chút, sẽ không đơn giản như vậy."
Thu Nguyệt gật đầu, quay đầu dặn Đỗ Miên: "Đỗ Miên, cô đừng đi lạc chúng tôi nhé."
Đỗ Miên thấp giọng đáp một tiếng.
-
Liên tục có người mới đến, Minh Thù một ngày ba bữa, đúng giờ đến phòng khách.
Mọi người cũng phát hiện, những thức ăn này cũng không phải là cố định làm mới, mà là sau khi cô đến, hệ thống đặt câu hỏi bên kia một lúc sau mới xuất hiện.
Có người tưởng vừa khớp, nhưng mà lúc Minh Thù không xuất hiện, thức ăn cũng sẽ không xuất hiện, điều này làm cho bọn họ xác định cô mới là then chốt làm mới thức ăn.
Có sự phát hiện này, người chơi cũng không dám đối đầu với Minh Thù nữa, mỗi lần đều phải đợi cô cầm xong, mọi người mới dám lên trên.
Người chơi mới chưa đủ cấp năm không nhiều không ít, vừa hay một trăm người.
Thời gian báo danh sau cùng chỉ còn lại một ngày.
Hai ngày này Tiểu Sửu một mực dụ dỗ Minh Thù, nhưng Minh Thù vẫn không tỏ thái độ, Tiểu Sửu rõ ràng có chút nóng nảy.
"Ngân Lạc." Tiểu Sửu tại trở về phòng trên hành lang gọi Minh Thù, hắn cùng Đề Nha cùng đi qua đây: "Vòng luân hồi là vòng mà tất cả người chơi đều muốn tham gia, coi như cô không tham gia tổ đội, cũng sẽ bị cưỡng chế tham gia ngẫu nhiên tổ đội."
"Cho nên?"
"Cùng chúng tôi tổ đội sẽ có tỷ lệ thắng lớn hơn."
Ánh sáng ở hành lang ảm đạm, nổi bật lên nụ cười Minh Thù pha chút đáng sợ: "Mọi người không nói cho tôi biết gì cả, đã muốn tôi tổ đội cùng các người, mọi người ngây thơ hay là tôi ngây thơ?"
Dù trước đó bọn họ giúp cô tìm ra điểm an toàn, cũng không có nghĩa là trẫm sẽ ngu ngốc làm quân cờ chết thay cho bọn họ.
Từ hai ngày trước không ngừng có người đi lên, những người chơi cũ biết đến vòng luân hồi, không ai nhắc qua vòng luân hồi, cho dù có người hỏi, bọn họ cũng chỉ là hờ hững không thèm đếm xỉa đến.
Biểu cảm tiểu Sửu hơi cứng ngắc, nhưng Đề Nha thì lại đưa cho Minh Thù một tờ giấy.
Trên giấy không còn là hình vẽ xem không hiểu, mà là nét chữ xinh đẹp... Cô gia nhập vào đội chúng tôi, tôi cho cô biết.
Minh Thù đưa giấy trả lại: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú chơi đùa với mọi người."
Cô không tính chơi đùa cái này, nhưng phiếu đổi đồ ăn vặt của cô đều đã tới, cô phải đánh xong trận chiến cuối cùng, còn như chơi thế nào thì... tùy ý.
Minh Thù đi về hướng gian phòng của mình, Tiểu Sửu và Đề Nha không theo kịp.
Cô quay đầu liếc mắt nhìn, hai người đứng trong hành lang, tia sáng rọi vào trong, Minh Thù thấy được không rõ trên người bọn họ một chút tuyệt vọng nào.
Cô giống như là cây lúa sau cùng của bọn hắn, đáng tiếc không bắt được.
Minh Thù cười không tiếng động.
Mang hy vọng ký thác trên người người khác, cho tới bây giờ đều không phải là kế sách tốt nhất.
Mọi người coi tôi là rơm rạ, nhưng ai là rơm rạ lại cho tôi.
Minh Thù quay đầu lại, như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi.
Đi tới gian phòng của mình, cô giơ tay lên mở rộng cửa, phía sau có cái gì đó tới gần, Minh Thù xoay người lại đá một cú, đối phương né tránh nhanh hơn, lách vào sau cô, giẫm lên chân của cô, thuận thế đẩy cửa phòng ra kéo cô vào trong.
Ánh đèn gian phòng sáng lên, Minh Thù thấy rõ người đánh lén mình.
Cô nắm vạt áo, bật cười một tiếng: "Phó tiên sinh có sở thích đánh lén người khác sao?"
"Cô có tổ đội không?" Phó Thần không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu không có, có thể tổ đội cùng tôi."
Minh Thù giữ khoảng cách với hắn: "Tôi thân quen với cậu lắm sao?"
"Ở chung thêm hai ngày thì quen thuộc rồi." Cô cũng không nói chuyện cùng lão tử, lão tử muốn quen cũng không quen nổi!
Minh Thù "hừ" một tiếng: "Tổ đội với cậu có lợi ích gì?"
"Không bảo đảm có được tên, nhưng có thể bảo đảm cô còn sống sót đi ra." Phó Thần lộ ra tự tin trong giọng nói.
"Có được tên? Có được tên là gì?" Có thể ăn không?
"Cô không biết sao?"
Minh Thù nhún vai, tùy ý nói: "Tôi cũng không biết vòng luân hồi là cái gì."
Phó Thần: "..." Lão tử nhìn cô tự tin như vậy, còn tưởng rằng cái gì cô cũng biết, kết quả cô nói cho lão tử cái gì cũng không biết, cô đang đùa lão tử sao!
Không biết mà cô còn bình chân như vại ăn cái gì!
Hít thở sâu!
Bình tĩnh!
Coi như cô là một người mới, đối đãi người mới phải có kiên nhẫn.
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
Phó Thần nói qua cho Minh Thù một lần về vòng luân hồi.
Vòng luân hồi, sân so tài đặc biệt vòng luân hồi năm sao.
Mỗi nửa năm tiến hành một lần, mỗi người chơi có ba cơ hội tham gia vòng luân hồi, người chơi chiến thắng cuối cùng có thể ra được khỏi danh sách nơi này.
Đến cùng có thể đi ra khỏi không, tạm thời không đề cập đến.
Thế nhưng người chơi dùng hết ba lần cơ hội mà vẫn chưa có được tên, thì sẽ không thể ra ngoài được nữa.
Rất nhiều người chơi khi đã dùng hết ba lần cơ hội thì cũng không còn cách nào đi ra.
Mỗi một cuộc so tài trong vòng luân hồi đều có quy tắc khác nhau, muốn biết cụ thể thì sau khi đi vào mới biết được.
"Thế nào, tổ đội cùng tôi không?" Phó Thần nói: "Cô lần đầu tiên tham gia, coi như không nhận được tên cũng không sao."
"Cậu muốn tổ đội cùng tôi như vậy sao?"
"Bây giờ cô không tổ đội, đợi vào trong rồi cũng sẽ bị cưỡng chế tổ đội, so với một đồng đội ngốc, một đồng đội thông minh vẫn tốt hơn không phải sao?" Thần kinh mới muốn tổ đội với cô, lão tử cũng là vì nhiệm vụ, vì nhiệm vụ!
"Cậu nhìn lại bản thân mình đi." Còn nói đồng đội thông minh sao.
Phó Thần mang khuôn mặt thờ ơ.
Minh Thù cười xán lạn: "Tôi sẽ không tổ đội với cậu." Cho ngươi tức chết.
Phó Thần tiếp tục mang khuôn mặt thờ ơ.
Minh Thù nghi hoặc hắn có phải bị tức choáng váng hay không, thế nhưng cái khuôn mặt kia thật không nhìn ra được gì.
Phó Thần lấy súng ra từ bên hông.
Minh Thù chợt lui về phía sau: "Làm gì vậy, tôi không tổ đội với cậu, cậu cũng không cần phải giết người diệt khẩu chứ, vòng luân hồi là không thể giết người!"
Ha ha, lão tử lại muốn cho cô một phát súng.
Phó Thần nắm chặt súng, cố nén xúc động lên đạn cho cô, hít thở sâu một hơi, kín đáo đưa súng cho cô: "Súng này có đạn tự động bỏ thêm vào, dù vật cứng rắn nào cũng đều có thể bắn thủng. Sau khi đi vào, không ai biết đó là nơi nào, sẽ gặp phải cái gì, cầm phòng thân đi."
Khẩu súng còn hơi ấm rơi vào trong tay Minh Thù.
Súng màu bạc rất đẹp, hơn nữa nhẹ, cầm ở trên tay cô vừa vặn.
"Cậu đối với tôi tốt như vậy để làm gì?" Mỗi lần xuất hiện đều xấu hổ như thế, tiểu yêu tinh này rốt cuộc có học tập giỏi tiến công chiếm đóng hay không, trẫm sắp không nhìn ra rồi.
"Không có gì."
"Không làm mà hưởng."
"Tôi không có ác ý với cô." Phó Thần nói: "Tôi đối đầu với cô làm cái gì, nếu vậy đã sớm ra tay rồi."
Hắn xoay người rời phòng.
Không đi nữa, hắn thật muốn nổ súng.