Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 556: Hầu hạ ngô hoàng (11)

Đột nhiên Quân Tuyệt co rúm người lại vừa nghĩ vừa sợ, hay là chọn cách giết quách nàng ta đi cho xong. 

Nhưng sự ấm áp trong lòng khiến ý định của hắn tan biến một cách vừa nhanh chóng vừa kì lạ. 

Quân Tuyệt ngây người, lát sau cảm thấy chán nản, hắn trở nên mềm nhũn trong lòng Minh Thù. 

Minh Thù muốn thuận tay buông hắn ra nhưng hắn không chịu buông nàng, nàng đành phải nằm phục trên ngực hắn: “Buông trẫm ra được không?” 

“Không.” 

Minh Thù: “…” 

Minh Thù kéo chăn mà hắn đang nằm đè ra, đắp cho cả hai người. Quân Tuyệt bèn đổi tư thế vòng tay ôm qua eo nàng. 

Minh Thù chịu không nổi, không muốn tiếp tục chơi cùng hắn nữa thế là cứ đè lên người hắn mà ngủ luôn. 

Quân Tuyệt thấy nàng đã ngủ, hơi thở dịu dàng ấm áp, một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà thường ngày lại tỏ ra hung hăng đến thế. 

Ngón tay hắn cẩn thận đưa lên chạm vào cổ nàng. 

Bây giờ chỉ cần dùng chút sức là có thể… 

Trái tim hắn lại bắt đầu đập tán loạn, ngón tay bắt đầu run rẩy. Trong giây phút hơi thở của hắn hỗn loạn, không gian dường như cũng ngưng đọng lại để chờ đợi quyết định của hắn. 

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút một. 

Trong màn đêm tiếng thở vô thanh không biết vì ai mà vang lên. 

-

Quân Tuyệt thao thức cả đêm, hôm sau tinh thần có vẻ mệt mỏi. Khi Minh Thù đưa đến bãi săn hắn cứ cúi đầu suốt không thèm nhìn ai. 

Sáng nay khi nàng thức dậy thấy mắt hắn có vẻ kì lạ, cười tủm tỉm, hắn thầm nghĩ không biết chuyện đêm qua nàng có biết hay không. 

Cùng có vẻ mệt mỏi tinh thần không được tỉnh táo còn có Ninh Phù Dung đêm qua canh ở ngoài điện suốt đêm. 

Còn con cái các vị đại thần khác đều có vẻ rất phấn khích, ai cũng dắt ngựa đứng ở phía dưới. Có một số vị đại thần cũng đi vào trong sân, số khác thì ngồi theo thứ tự trên khán đài. 

Sau những nghi thức mở màn rườm rà, sau khi Minh Thù công bố phần thưởng giành cho người săn được nhiều nhất thì tuyên bố mùa săn bắt đầu. 

Đám thiếu niên trẻ tuổi kia cưỡi ngựa hừng hực khí thế lao vào trong rừng 

“Muốn thử không?” Minh Thù nhìn Quân Tuyệt đang ngồi ủ rũ bên cạnh. 

Nước Tử Nguyệt là nước giỏi cưỡi ngựa bắn cung nên già trẻ lớn bé đều biết. Nhưng nước Tịch Chiếu thì khác, ngoại trừ những người học võ còn lại rất ít người biết, họ là những kẻ thích phong hoa tuyết nguyệt, ưa ngâm thơ đối đáp. 

Thế nên tất nhiên là Quân Tuyệt cũng không biết rồi. 

“Bệ hạ sẽ đưa ta đi cùng sao?” 

“Trẫm sẽ cho Mạnh Lương tướng quân dẫn ngươi theo.” 

Quân Tuyệt nhìn về phía Mạnh Lương, Mạnh Lương cũng đang nhìn về hướng này. Ánh mắt hai người đối chọi với nhau, dường như trong không gian có một dòng điện vô hình đang nổ lép bép. 

Quân Tuyệt hừ khinh bỉ trong lòng nhìn sang hướng khác, nhấc ly rượu lên nốc nhanh một ngụm. 

Đột nhiên Minh Thù lên tiếng: “Các vị ái khanh cứ ngồi lì ra đó làm gì? Muốn chuyện trò thì từ quan về nhà mà nói, chốn này này không phải là nơi cho các ngươi nói chuyện.” 

Các vị đại thần: “…” 

Đến nằm im mà cũng bị trúng tên! 

Lần xuất hành này tất cả những vị trên năm mươi đều không có mặt, thế nên tất cả những vị đại thần tại đây đều có thể cưới ngựa săn bắn được. 

Nhưng có một số là cựu thần của nước Tịch Chiếu, dù có biết cưỡi ngựa nhưng lại không rành săn bắn. Bệ hạ thế này là muốn để cho họ phải xấu mặt sao? 

“Thừa tướng, ngươi dẫn đầu đi.” Minh Thù nhìn Ninh Phù Dung. 

Ninh Phù Dung “…” 

Nàng ta nén giận: “Thần lĩnh chỉ.” 

Ninh Phù Dung bước đến nơi mà mã đồng vừa dắt ngựa đến, nhảy lên ngựa với một phong thái tiêu sái soái khí vô cùng, gây nên một tràng âm thanh cổ vũ.  

“Bệ hạ, chi bằng chúng ta cùng nhau so tài được không?” Ninh Phù Dung cất lời khiêu chiến Minh Thù. 

“Không.” Minh Thù không chút hình tượng xoa xoa tay. 

“Thừa tướng, bữa tối này phải trông cậy vào khanh rồi, cố lên!” 

Ninh Phù Dung: “…” 

Quân Tuyệt: “…” Đáng khinh! 

Từ chối ngang nhiên quá đi. 

Còn mặt mũi làm hoàng đế để đâu chứ? Ăn mất tiêu rồi sao? 

Ninh Phù Dung là thần, Minh Thù đã nói là không đấu nếu nàng ta còn cố bắt lỗi thì không khéo sẽ bị nàng trị tội bất kính mất. 

Ninh Phù Dung đi rồi, các vị đại thần còn lại dù cho không bằng lòng thế nào cuối cùng cũng phải lên ngựa, ôm lòng oán giận đối với Minh Thù đi vào rừng. 

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. 

Quân Tuyệt đang uống rượu, Minh Thù sai người đỡ hắn lên ngựa còn mình thì ngồi phía sau hắn. 

“Các ngươi không cần theo trẫm.” 

“Bệ hạ, không được.” 

“Bệ hạ, người không thể đi một mình được.” 

Liên Tâm và Mạnh Lương cùng phản đối. 

“Đi.” Minh Thù ra lệnh cho con ngựa, ngựa vọt đi khiến Mạnh Lương không kịp trở tay. 

Mạnh Lương nhảy lên ngựa, vội vàng ra lệnh: “Mau lên, đuổi theo bệ hạ.” 

Liên Tâm cũng nhảy lên ngựa cùng Mạnh Lương đuổi theo. 

Minh Thù cắt đuôi họ rất dễ dàng, chỉ chớp mắt một cái đã không thấy tung tích. 

Sau khi đã bỏ xa họ một đoạn Minh Thù cho ngựa đi nước kiệu. 

Cây cối trong rừng đa số đã chuyển vàng, gió thu hiu hắt thổi. 

Quân Tuyệt còn đang nghĩ làm sao để tình cảm tiến triển thì đột nhiên Minh Thù giương cung “vù” một tiếng, mũi tên xé gió lao đi. 

Một con gà rừng bị trúng tên, giãy giụa hai cái rồi im bặt. 

Quân Tuyệt cho rằng nàng chỉ tập trung săn thú, ai ngờ nàng hạ hai con gà rừng rồi sau đó dùng nước suối làm sạch, bắt đầu nhóm lửa nướng gà. 

Hả! 

Nàng ta còn mang theo cả gia vị. 

Thịt gà rừng vốn đã ngon lại thêm gia vị tẩm ướp, hương thơm bay xa làm cho thú nhỏ trong lòng Minh Thù ló đầu ra, ngó chằm chặp con gà nướng. 

Sen!

Ta cũng muốn ăn. 

“Đó là thứ gì vậy?” Quân Tuyệt chỉ vào cái đầu ngó ra từ trong lòng Minh Thù. 

Minh Thù kéo thú nhỏ ra đặt sang bên cạnh, thú nhỏ tiến tới gần con gà. 

Không thấy Minh Thù trả lời, hắn muốn bắt thú nhỏ xem, bị thú nhỏ trừng mắt lườm nguýt rồi giận dữ nhảy sang một bên, sau đó còn cố bồi thêm một tiếng gầm gừ. 

Quân Tuyệt: “…” 

Đây là thứ quái quỷ gì vậy. 

Trong kịch bản làm gì có. 

Quân Tuyệt nhìn Minh Thù và thứ hung hăng đó ăn gà, cảm thấy cuộc đời thật u ám. 

Đưa lão tử về đi! 

“Không được động đậy.” 

Quân Tuyệt bị Minh Thù làm cho cứng đơ tại chỗ: “Bệ hạ?” 

Minh Thù bắt thú nhỏ đang lăng xăng trên mặt đất lại, ném về phía hắn. 

Thú nhỏ xoay mình trên không ba trăm sáu mươi độ rồi rơi vào đám cỏ bên cạnh Quân Tuyệt, sau đó vang lên một loạt những âm thanh lách tách kỳ dị. 

Minh Thù bước tới hai bước định kéo Quân Tuyệt dậy. 

Quân Tuyệt lùi về phía sau, chợt thấy một con rắn màu trắng diễm lệ đang cố cắn thú nhỏ, còn thú nhỏ thì lông lá dựng đứng lên như những chiếc kim châm sắc nhọn ghim vào thân con rắn. 

Con rắn đau đớn vặn vẹo rồi từ từ im bặt. Thú nhỏ nhảy ra khỏi con rắn chạy vụt vào con suối nhỏ cạnh đó, đạp nước bắn tung tóe. 

Quân Tuyệt trấn định lại tinh thần, đột nhiên khi Minh Thù liếc qua, hắn tỏ vẻ sợ hãi: “Bệ hạ, ta sợ.” 

Minh Thù cười toe toét: “Trẫm cho ngươi ăn nó thì ngươi sẽ hết sợ ngay thôi.” 

Quân Tuyệt: “…” Loại rắn này là rắn độc, sao người không tự đi mà ăn, sao lại có loại phụ nữ độc ác như thế, vậy mà lão tử còn phải thích nàng ta, thích cái rắm. 

Thích loại người này, lão tử chết khó mà được toàn thây. 

Minh Thù còn chưa kịp làm gì con rắn độc thì thú nhỏ sau khi tắm rửa sạch sẽ đã lao vọt ra, ngậm con rắn rồi lủi ngay vào bụi rậm. 

Minh Thù: “…”