“Đào Tiễn, ngươi lại ăn trộm đồ của ta.”
Kim Đông Nhất hét to vác theo cây búa chạy đến gốc hoa đào, ngẩng đầu nhìn cô gái ở trên cây.
Kể từ ngày hôm đó, ngày nào tiểu yêu tinh này cũng mặt dạn mày dày cũng tự do ra vào ăn của ông uống của ông.
Minh Thù đang nằm ngất ngưởng trên ngọn cây, trên người mặc một chiếc váy màu hồng nhỏ xinh mang phong cách cổ trang nhưng vẫn có thể sử dụng được trong thời đại này.
Tầng tầng lớp lớp hoa đào che lấp thân hình cô, tấm thân mỏng manh mờ ảo như một tinh linh giữa những tán hoa.
Cô ló đầu ra khỏi tán hoa, tinh nghịch cười với Kim Đông Nhất: “Vì tôi đói mà.”
“Ngươi đói, ông đây không đói à?” Kim Đông Nhất bị dáng vẻ của Minh Thù mê hoặc, qua mấy ngày nay ông đã biết rõ tiểu yêu tinh này đáng ghét cỡ nào.
“Ơ.”
Một chàng trai đẩy cửa bước vào, vừa vào đã nhìn thấy ngay một dáng người màu hồng mờ tỏ ẩn hiện trong tán hoa đào.
Đẹp đẽ như tấm ngọc mài.
Trong sáng đáng yêu vô cùng.
Dáng vẻ tinh nghịch kì lạ, bên cạnh là tán hoa đào yêu kiều đẹp đẽ, dường như cả người cô đang chìm trong một quầng sáng màu hồng.
“Ơ, sao cậu lại đến đây?” Kim Đông Nhất cầm búa nhìn hắn, ngữ điệu lạnh lùng:
“Cửa cũng không thèm gõ.”
Chàng trai im lặng quay lưng đi ra gõ cửa.
Kim Đông Nhất tức giận hừ một tiếng rồi hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Chàng trai nhìn lên bóng người trên cây. Cô đang vò nhẹ một bông hoa nghiêng đầu, cười khanh khách nhìn xuống, đôi mắt đó đẹp đẽ trong sáng, diễm lệ không gì sánh nổi.
“Tôi muốn ở lại đây một thời gian ngắn.” Chàng trai nhẹ nhàng nói.
“Cậu nói gì cơ?” Kim Đông Nhất ngoáy tai, giơ chiếc búa ra trước mặt:
“Nhắc lại xem nào.”
“Tôi muốn ở lại đây một thời gian ngắn.” Chàng trai lặp lại y hệt lần trước.
Không đợi Kim Đông Nhất lên tiếng, hắn đã rút ra một xấp tiền đưa cho ông: “Đây là tiền thuê.”
Kim Đông Nhất: “…”
Một lát sau, Kim Đông Nhất buông chiếc búa giật lấy xấp tiền: “Chỉ được ở trên gác, không được động vào bất cứ thứ gì của ta. Cả cái thứ kia cũng không được phép động vào.”
Kim Đông Nhất chỉ về phía Minh Thù.
Cái thứ Minh Thù: “…”
Chàng trai im lặng gật đầu, lấy tất cả hành lí vào nhà.
“Chuẩn bị xong hết rồi?” Kim Đông Nhất cười kì lạ.
Chàng trai không phản ứng gì kéo theo hành lí đi vào. Minh Thù thấy cửa sổ của gác xép đã mở, cây đào của cô ở bên ngoài có thể nhìn rõ được cảnh trong phòng.
Gác xép rất nhỏ chỉ có một chiếc giường và một tủ quần áo, vóc dáng của chàng trai cao lớn, ở trong phòng đến quay lưng cũng khó khăn.
Kim Đông Nhất đứng cạnh gốc cây lấy búa gõ gõ, cảnh cáo: “Nhìn thấy người đó rồi chứ? Đừng có trêu chọc vào hắn, cẩn thận hắn bắt ngươi đi đấy.
“Hắn là ai vậy?” Minh Thù trượt từ trên ngọn cây xuống:
“Biết nấu cơm không?”
Kim Đông Nhất trợn mắt: “Biết cái con khỉ! Tóm lại đừng có dây vào hắn. Còn nữa không được ăn vụng đồ ăn của ta nữa, nếu không ta sẽ chặt ngươi đi đấy.”
Đây đã là lần thứ n+1 ông cảnh cáo sẽ đốn hạ cô rồi, nên Minh Thù chẳng chút sợ hãi.
Cảnh cáo Minh Thù xong Kim Đông Nhất vứt búa đi, ngúng nguẩy đi ra cửa, không thèm quan tâm đến vị khách mới đến.
Minh Thù ngồi dưới gốc cây, nhìn chàng ta sắp xếp đồ đạc. Chỉ trong một giờ đồng hồ cả căn phòng xám xịt trở nên gọn gàng mới tinh nhưng vẫn bé tí thảm hại như lúc đầu.
Chàng trai đến bên song cửa, cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Minh Thù.
Ánh mắt đó không một gợn sóng tĩnh lặng như một hồ nước chết.
Một lát sau hắn đóng cửa, ngăn ánh mắt của Minh Thù lại.
Minh Thù chớp mắt quay vào phòng tìm đồ ăn nhưng ông lão kia cỏ vẻ đã thông minh hơn, trong phòng không có lấy một mẩu đồ ăn.
Cô không có tiền…
Cô tuyệt vọng.Ngay cả ra ngoài tìm đồ ăn cũng không được.
Cô sắp thành một yêu tinh chết đói rồi.
Làm yêu thật là khó.
Minh Thù rón rén đi ra ngoài, ngồi xuống cạnh gốc đào nhìn đàn kiến, kiến có ngon không nhỉ? Nên chiên dầu hay hấp đây?
“Meo.”
Một con mèo trắng mập mạp nhảy từ trên tường xuống, Minh Thù thoáng nhìn thân hình của nó. Ánh mắt đó làm cho con mèo bị dọa cho giật mình, nhảy vụt qua tường nhanh như một làn gió.
Minh Thù: “…”
“Tôi sẽ đến ngay.” Chàng trai mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái, bước từ trên gác xuống.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một anh chàng rất đẹp trai, gần như là hoàn hảo nhưng có đẹp đến mấy cũng không ăn được.
Nhưng…
“Này, anh ơi.”
Minh Thù gọi hắn.
Chàng trai dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Cô bé hồng hồng nhỏ xinh đang ngồi dưới gốc đào, cười ngọt ngào, giọng nói trong vắt: “Có gì ăn được không?”
Chàng trai lắc đầu.
Minh Thù ỉu xìu lại tiếp tục nhìn bầy kiến trên mặt đất.
Nhưng hắn không đi tiếp mà lại đến bên cô: “Cô đói bụng à?”
“Ừ.” Đói sắp hết hơi rồi.
Trẫm đói sắp chết rồi.
“Tôi mua cho cô.” Chàng trai nói.
Hả?
Minh Thù nhớ lại tiền vừa nãy hắn đưa cho Kim Đông Nhất, hình như hắn cũng là người có tiền.
Vì đồ ăn.
Vì chính nghĩa.
“Người tốt cả đời sẽ được bình an.” Minh Thù ngồi bật dậy, đuôi mắt cong cong nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hắn quay lưng: “Đi cùng ta.”
Kim Đông Nhất từng cảnh cáo Minh Thù, tốt nhất đừng rời khỏi nơi này. Minh Thù phát hiện rằng người qua đường đi qua đây, dường như không thể nhìn thấy ở đây có một cây hoa đào đang nở đầy hoa trái mùa.
Khi bước ra khỏi khu nhà, Minh Thù cảm nhận được rõ ràng vừa xuyên qua một cái gì đó, có lẽ là một loại kết giới nào đó chăng.
Chàng trai đi khá nhanh và cũng không có ý nán lại đợi cô. Đi qua mấy con ngõ, dòng người càng đông đúc hơn.
Đến siêu thị gần đó, hắn đi vào mua đồ, Minh Thù nối gót theo sau, một tiểu soái ca đứng cạnh đó cứ nhìn cô chằm chằm.
“Đẹp không?” Minh Thù hỏi cậu ta.
Cậu chàng đỏ mặt, gật đầu lia lịa.
“Vậy cho cậu nhìn thêm hai cái nữa.” Đào Tiễn là đào hoa yêu, chắc chắn là phải xinh đẹp rồi, dù cho có là ngôi sao điện ảnh cũng không sánh bằng.
Cậu ta càng đỏ mặt hơn.
Minh Thù nói tiếp: “Dù sao thì cậu chắc chắn không bao giờ có thể được như chị, nên cho cậu nhìn đã mắt đi.”
Tiểu soái ca: “…” Chị gái xinh đẹp này hơi bị tự luyến thái quá, nhưng xinh đẹp thật đó, ha ha, sao lại đẹp như thế được nhỉ.
Minh Thù cười khẽ, đi theo chàng trai kia, ném đồ vào trong giỏ mua hàng. Hắn nhìn cô, Minh Thù liền cười tươi roi rói rồi bày ra vẻ mặt anh là người tốt mà: “Người tốt cả đời bình an.”
Hắn không nhìn nữa mang đồ ra quầy tính tiền.
“Biết phải về thế nào không?”
Minh Thù ôm đồ ăn, ăn no căng bụng, cứ như là đã bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy. Mặt mũi xinh đẹp thì dù cho ăn uống có hơi thô tục một tí thì nhìn vào vẫn thấy đáng yêu.
“Ơ…” Minh Thù không há nổi miệng để nói chuyện.
Chàng trai xách đồ ăn đi vượt lên trước, Minh Thù vội đuổi theo, đồ ăn vặt của trẫm.
Hắn chặn một chiếc xe mở cửa ra, tỏ ý muốn Minh Thù lên xe.
Minh Thù ngồi vào trong, hắn cũng ngồi vào và đặt đồ ăn vào lòng Minh Thù: “Đến đường Bình Xương.”
“Vâng.” Tài xế đạp ga phóng đi.
Vừa hay điện thoại của hắn rung chuông, hắn nhập mật mã, không biết bên đó nói gì mà hắn bình thản trả lời: “Tôi đến ngay.”
Hắn cúp điện thoại giục lái xe: “Bác tài, phiền bác đi nhanh một chút.”
Bác tài bất lực: “Chàng trai, bây giờ đang là giờ tan tầm, dù có là tay đua chuyên nghiệp cũng không thể nhanh hơn được đâu.”
Chàng trai: “…”