Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 511: Vương miện bóng đêm (hết)

Sau đó Diêm Trạm mới biết được đúng là hắn cao giá, cô ngủ với mình một đêm liền đưa tất cả vùng Trung Đông cho hắn.

“Lần sau ngủ với em, có phải em sẽ đưa tôi những vùng khác không?” Diêm Trạm cọ bên người Minh Thù đang ăn bánh pudding.

Minh Thù nghiêng người, đề phòng hắn như đề phòng cướp, giọng trầm lặng nói: “Vậy tôi ngủ không dậy nổi rồi, anh mau đi đi, cố gắng còn có thể tìm một nhà.”

Coi những thứ này là củ cải trắng, cô có thể tùy tiện mua về?

“…”

Đến nhà ông nội cô ấy.



Hai người đều ở Càn Châu, tất nhiên được ông Ôn nương tay, hiện giờ ông Ôn bận bịu nhiều việc, không có thời gian giáo huấn Diêm Trạm.

Nhưng nghe nói Minh Thù giao vùng Trung Đông cho Diêm Trạm, vẫn có chút giật mình, gọi Minh Thù đến gặp riêng ông.

“Con gái, con nghiêm túc?” Gương mặt ông Ôn luôn tươi cười, giờ lại nghiêm túc.

“Gì ạ?” Trẫm vẫn rất nghiêm túc với đồ ăn vặt.

“Vùng Trung Đông.” Ông Ôn nói:

“Con vất vả lắm mới lấy được, tại sao lại chắp tay dâng cho Diêm Trạm? Được rồi, cho dù con thích hắn, vậy con cũng không thể làm vậy. Con biết có bao kẻ muốn chỗ đó không, có phải con ngốc rồi không?”

Không phải ông Ôn muốn nơi đó, nhưng cứ chắp tay dâng cho người như vậy, trong lòng ông vẫn đau.

“Tặng cũng tặng rồi, cần gì lý do?” Minh Thù thấy biểu cảm của ông Ôn khó nhìn, liền kiếm đại một lý do:

“Một đứa con gái như con, qua bên đó nhiều không an toàn. Diêm Trạm da dày thịt béo, bắn vài phát súng cũng không chết được, hắn thích hợp.”

Lời này nghe đã biết lừa gạt.

Con gái trưởng thành, cánh tay cũng vươn ra ngoài.

Ông Ôn đau lòng, ông nuôi con gái nhiều năm như thế, sao lại bị một con sói tha đi chứ?

Ông Ôn nói vài câu, Minh Thù đều nói đại để lừa ông, ông cũng không nói nữa, trầm giọng: “Nếu đã vậy rồi, lúc nào con định cử hành hôn lễ với nó? Nó cầu hôn con chưa?”

“Cha, việc này cha cũng đừng quan tâm, con tự có tính toán.”

Ông Ôn rên một tiếng: “Sao cha lại không quan tâm? Cha là cha con, nếu con không hạnh phúc, cha xuống suối vàng gặp mẹ con, không phải bà ấy sẽ đánh chết cha?”

Minh Thù: “…” Làm ma không phát biểu ý kiến, ông vui là được rồi.

“Cha cho con biết, nếu tiểu tử thối kia dám khi dễ con, cha không đánh chết nó, đừng tưởng nó…”

Minh Thù cắt ngang ông Ôn đang huyên thuyên không ngớt, chạy ra khỏi phòng như một làn khói.

Ông bố thời kỳ mãn kinh mà nói một cái thì thật đáng sợ.

Minh Thù sợ ông Ôn tiếp tục nhắc tới, hôm đó liền bay về Thanh Thị, lên máy bay rồi lại nhớ mình đã quên mang Diêm Trạm theo.

Diêm Trạm bị bỏ quên lần nữa: “…” Có câu “khỉ chứ” nhất định phải nói.

Lão tử đẹp trai vậy, nói vứt là vứt, để người khác nhặt được thì làm sao?



Công ty của Quý Việt An càng ngày càng lớn, bây giờ đã có chút danh tiếng.

Hiện giờ Minh Thù không phải là sếp lớn của công ty Quý Việt An. Lần trước cô đánh Trung Đông, nhóm vũ khí kia chính là lấy từ chỗ Quý Việt An, nam chính mới là công nghệ đen thực sự.

Vì điều này, Minh Thù chuyển cổ phần công ty cho Quý Việt An, dù sao người ta bản lĩnh xuất chúng, đâu thể dễ dàng cho cô thế.

Bên cạnh Quý Việt An có không ít cô gái, nhưng nghe nói thân cận nhất là cô gái tên Hoa Vân. Trong kịch bản này trừ Ôn Ý, vai diễn Hoa Vân là nhiều nhất, cho nên bây giờ đoán chừng Hoa Vân đã lên ngôi.

Nhưng thi thoảng Quý Việt An vẫn sẽ mời Minh Thù ăn, đầu tiên là cô biết bí mật của mình, đảm bảo không cho phép cô nói ra ngoài bất kỳ lúc nào, cho nên không thể đắc tội. Thứ hai, Thanh Thị là địa bàn của cô, có vấn đề gì, tìm cô phê duyệt không thành vấn đề.

Có điều Minh Thù rất nhiều lần đều từ chối hắn, giọng nói của cô rõ ràng là vui mừng, cuối cùng lại nghiến răng cự tuyệt.

Quý Việt An cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng thời gian hắn phải làm việc càng nhiều, cũng không còn thời gian để cân nhắc.

“Quý tổng, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Trong quán bar xa hoa trụy lạc, Quý Việt An uống mấy chén với lão tổng đối diện rồi đứng dậy rời đi, để mấy người còn lại uống với lão tổng.

Ngoài hành lang rất yên tĩnh, Quý Việt An thở ra một hơi.

Hắn từ tay trắng, đến giờ… thật là khiến người khác không tin được.

“Anh muốn đi thì tôi phải đi với anh? Dựa vào cái gì? Tôi không đi.” Âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía bên cạnh.

Cô gái mặc quần áo bình thường, ánh mắt dừng trên mặt hắn, cười nhẹ nhàng như ánh nắng mặt trời.Quý Việt An khẽ nghiêng đầu, nhìn về bên cạnh, hai bóng người đi tới từ phía đó.

Người đàn ông mặc âu phục, tùy ý khoác tay lên vai cô gái, sáp lại quá gần. Âm thanh nói chuyện của hắn rất thấp, Quý Việt An cũng không nghe thấy hắn nói gì.

Sau đó chính là giọng nói trong trẻo: “Vừa hay, chạy đi thì tôi sẽ thay người khác, chán ngán lâu rồi.”

Người đàn ông hiển nhiên có chút tức giận, nói gì đó với cô, sau đó kéo cô đi về hướng khác. Bóng dáng hai người rất nhanh biến mất trên hành lang.

Quý Việt An thư thái cười nhẹ, xoay người vào hộp đêm, lại rơi vào tiếng ồn ào của đèn đỏ rượu xanh.

Diêm Trạm kéo Minh Thù ra khỏi câu lạc bộ, lái xe đưa cô ra bờ sông. Bờ sông không có ánh sáng, lúc này tối như mực, mơ hồ có thể thấy được hành lang ngắm cảnh xây bên bờ sông.

“Nhắm mắt.” Diêm Trạm kéo cô xuống xe.

“Sao anh lắm chuyện thế.” Minh Thù có chút không nhịn được.

“Nhanh lên.”

Minh Thù: “…”

Minh Thù nhắm mắt lại, Diêm Trạm đưa cô đi về trước mấy bước, cảnh cáo một tiếng: “Không được mở ra đấy!”

“Ừ.”

Gió sông ào ào, tiếng sóng từng hồi.

Minh Thù cảm thấy Diêm Trạm đã rời khỏi, cô đợi một lúc. Có tiếng dòng điện vang lên, tiếp theo trước mắt có ánh sáng lóe lên, Minh Thù mở mắt ra theo bản năng.

Chỉ thấy hai bên bờ sông, đèn màu lần lượt sáng lên, từ phía xa tràn đến trước mặt cô soi sáng hành lang ngắm cảnh trước mặt cô, trên đất xuất hiện ký hiệu mũi tên.

Minh Thù nhìn từ hành lang, không có bóng dáng Diêm Trạm.

Làm trò gì thế?

Hành lang sau lưng cô không sáng đèn, Minh Thù chỉ có thể đi về phía trước theo mũi tên. Mỗi đoạn cô đi qua, đèn màu liền tắt một đoạn.

Hành lang quanh co, Minh Thù quẹo hai lần, rốt cuộc nhìn thấy Diêm Trạm. Hắn đứng trước khinh khí cầu to lớn, khinh khí cầu sáng rực rỡ, bên trong đầy hoa hồng.

Diêm Trạm để một tay đằng sau, tay kia cầm hoa hồng để ở phía trước, ánh sáng đảo qua trên mặt hắn mang theo ôn nhu vô hạn, tựa như vương tử bước ra từ truyện cổ tích.

Minh Thù đứng tại chỗ vài giây, chầm chậm đi qua.

Diêm Trạm khom lưng, đưa hoa hồng tới trước mặt cô: “Ôn tiểu thư, liệu anh có vinh hạnh được mời em đi chơi đêm Thanh Thị không?”

Minh Thù chưa nhận: “Nếu em nói không thì sao?”

Diêm Trạm: “…” Đừng phá hỏng bầu không khí được không! Lão tử tạo ra bầu không khí này dễ lắm sao? Một câu của em liền hủy rồi! Lão tử có thù oán với em ư!

Đang lúc Diêm Trạm chuẩn bị tức giận, hoa hồng trong tay hắn được nhận. Diêm Trạm từ từ nén lửa giận, mỉm cười nắm tay cô.

Khinh khí cầu từ từ bay lên, toàn cảnh Thanh Thị bây giờ như một bức tranh chuyển động trước mặt họ. Pháo hoa nở rộ như sao đêm chảy xuống, rải trên mặt sông.

Diêm Trạm ôm lấy Minh Thù từ phía sau, hắn mở hộp nhỏ trong tay ra, hắn ghé sát tai cô thì thầm: “Ôn Ý, em có đồng ý gả cho anh không?”

“Em có một vấn đề rất quan trọng.”

“Hả?”

“Anh biết lái khinh khí cầu ư?”

“Không biết.”

“Vậy chúng ta làm sao xuống dưới?”

“…”

Ánh đèn Thanh Thị từ xa sáng trưng, rực rỡ lóa mắt.

Hai người nhìn nhau không nói gì.



Minh Thù chỉ sống năm năm ở thế giới đó. Diêm Trạm cầu hôn ba lần mới thành công nhưng thật bất hạnh là, vừa mới kết hôn ba tháng thì cô chết.

Tại sao chết?

Vấn đề này thật đau tim.

Lúc đi cửa hàng bách hóa, có cặp vợ chồng cãi nhau, cô đứng sát bên xem cuộc vui. Ai biết hai người kia đánh nhau lây qua bên cạnh, quần chúng vây xem lui về phía sau, cô bị chen đến lan can, lan can cứ như vậy… bị gãy!

Hãi không?

Chết không nhắm mắt!

Hài Hòa Hiệu chỉ có thể chột dạ, không nói chuyện với Minh Thù, trực tiếp xóa tư liệu.

Họ tên: Minh Thù.

Giá trị thù hận: 180000



Nhiệm vụ phụ: Thất bại

Nhiệm vụ ẩn: Không

Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại, trừ bốn mươi ngàn giá trị thù hận, nếu có vấn đề gì không chấp nhận khiếu nại.

Minh Thù: “…” Thế giới trước nhiệm vụ chính thất bại ngươi chỉ trừ trẫm ba mươi ngàn, sao thế giới này lại trừ bốn mươi ngàn?

[Nếu có vấn đề, không chấp nhận khiếu nại.]

Minh Thù: “…” Khỉ chứ, hệ thống lòng dạ hiểm độc! Sớm muộn gì ngươi cũng ngỏm!

*

Phần thứ mười bốn đã kết thúc.