Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi li ti chuyển động dưới ánh nắng.
Minh Thù bị ánh nắng rọi vào có chút khó chịu nhích sang bên cạnh, đưa tay sờ đồ ăn vặt của mình, lại chỉ sờ thấy một làn da bóng loáng.
Không phải đồ ăn vặt của cô.
Cô ngồi bật dậy.
“Sao vậy?” Diêm Trạm bị đánh thức, theo bản năng hỏi cô.
Minh Thù quay đầu tìm đồ ăn vặt của mình.
Diêm Trạm kinh ngạc, vội mang đồ ăn vặt bên cạnh ấn vào lòng cô. Minh Thù ôm đồ ăn vặt sờ sờ, hài lòng nằm xuống lại.
Diêm Trạm: “…” Đây là tật xấu gì lạ vậy, lão tử còn không có sức quyến rũ bằng đồ ăn vặt.
Đồ ăn vặt ở giữa, Diêm Trạm ôm rất khó chịu nhưng giờ mà dám cướp đồ ăn vặt của cô, trừ phi hắn không muốn sống.
Thời điểm buổi sáng thực ra Minh Thù đặc biệt ngoan, hắn nghi ngờ cầm túi đồ ăn vặt, có thể gánh cô đi bán rồi.
Cho nên Diêm Trạm rất không biết xấu hổ bắt đầu dụ Minh Thù hôn hắn: “Tiểu Ý, hôn tôi, cho em ăn…”
Minh Thù dường như có chút bất mãn nhưng vẫn hôn một cái lên má hắn. Diêm Trạm đút đồ ăn vặt cho cô, sau đó cứ lặp lại như vậy.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa khéo, cô gái nằm trên ngực hắn chốc lát lại hôn hắn một cái. Trong lòng Diêm Trạm tràn đầy vui sướng, có dòng nước ấm chảy toàn thân, đột nhiên muốn thời gian dừng lại ngay giờ khắc này.
…
Trận náo loạn kia của Diêm Trạm dường như chỉ là khúc nhạc đệm, Minh Thù chưa từng hỏi, Diêm Trạm cũng không nói.
Thời gian tiếp theo, Diêm Trạm tự tìm cái chết, Lục Mao không thể chịu nổi. Rõ ràng biết cứ thuận theo đại tiểu thư là được, hết lần này tới lần khác Diêm Trạm cứ phải chọc tới cô, toàn bộ biệt thự chẳng có nổi một ngày bình yên.
Nhưng trời vừa tối, hai người lại như người không có việc gì, ngủ cùng nhau.
Quả là quái dị.
…
Công ty của Quý Việt An dần dần đi vào quỹ đạo, trở thành tân binh trong ngành công nghệ.
Gần đây Quý Việt An bận đến mức chân trước không gặp chân sau, Minh Thù vì ăn, cả ngày đợi ở ngoài công ty bắt người.
Vì đồ ăn vặt, không có gì là trẫm không làm được.
Không biết nếu cưới về…
Minh Thù dừng ngay ý nghĩ này, tên thần kinh kia lại chả loạn banh trời ấy chứ.
Minh Thù lên lầu, vừa vào công ty đã bị sự hỗn loạn của công ty ngăn lại. Cô bình tĩnh bỏ vào miệng hai miếng hoa sen ngâm: “Mọi người bị cướp sao?”
Bầu không khí công ty kỳ lạ, Quý Việt An cô đơn ngồi một bên, những người còn lại hoặc đứng hoặc ngồi. Bầu không khí hơi quái dị.
“Sếp.” Người thân cận của Quý Việt An gọi một tiếng.
Minh Thù ôm hoa sen ngâm đi vào: “Sao vậy?”
Người thân cận nói với Minh Thù chuyện gần đây.
Có một công ty lâu đời muốn mua độc quyền bằng sáng chế cho công nghệ ba chiều của họ nhưng kỹ thuật này về sau nhất định là món lời kếch xù, Quý Việt An không chịu bán, sau đó đối phương bắt đầu sử dụng thủ đoạn bỉ ổi.
Công ty này không phải của Lương Thần, Minh Thù vẫn có chút kinh ngạc. Mà cô bảo Lục Mao đi thám thính, cuối cùng xác định vẫn là Lương Thần đang giở trò quỷ.
Hiện giờ Quý Việt An mới vừa khởi nghiệp, Lương Thần dùng cách này để chèn ép có hiệu quả rất rõ ràng. Hiện giờ Quý Việt An không còn cách nào.
Hắn không quyền không thế, lấy gì để đấu với Lương Thần?
“Sếp, làm sao bây giờ? Nếu chúng ta không bán thì không làm được gì cả.”
“Tôi đâu biết, đâu phải công ty của tôi.” Minh Thù nói như đúng rồi.
“…” Cái này không phải do cô đầu tư sao? Cô là sếp! Phải chăng cô quên cái gì rồi?
“Tôi ăn đã… Để tôi suy nghĩ.”
Minh Thù ôm đồ ăn vặt ra khỏi công ty. Đây là thử thách của nam chính, liên quan gì đến trẫm… Nhưng nam chính cứ bị thử thách, ai nấu cơm cho trẫm ăn?
Buồn.
Ăn thêm hai miếng đồ ăn vặt để nén buồn.
Minh Thù bình tĩnh đi tới.Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Diêm Trạm thần sắc không vui. Tây phục màu đen làm nổi bật lên thân hình anh tuấn đồ sộ của hắn nhưng không khí xung quanh lại âm trầm tựa như có thứ gì đáng sợ nổi lên, phá không khí mà ra.
Ánh mắt Diêm Trạm trầm như đầm nước: “Em tìm hắn làm gì?”
Minh Thù há miệng ra: “Hẹn hò.” Cho anh tức chết.
“Hẹn hò?” Ánh mắt Diêm Trạm dừng ở cao ốc phía sau, có chút u ám:
“Ôn tiểu thư, cần tôi nhắc nhở em rằng bây giờ em đã là người có bạn trai không? Còn nữa, từ khi nào mắt nhìn của em trở nên kém như vậy?”
Tên Quý Việt An kia… Được rồi, người ta là nam chính, đương nhiên phải đẹp trai.
Nhưng em không thể nông cạn thế!
Chỉ nhìn khuôn mặt ư?
“Cũng không tệ mà.” Minh Thù cười không rõ ý tứ.
Mắt nhìn tốt mà trẫm có thể để ý ngươi?
Có thời gian nhất định trẫm phải đến khoa mắt khám.
Minh Thù không khách khí kéo cửa xe của hắn, lái xe là một người không quen biết. Thấy Minh Thù đi lên, hắn khẽ co lại, vừa rồi Diêm gia chờ ở đây, khí thế kia dường như muốn nổ tung mấy tòa lầu vậy, siêu dọa người.
“Ôn Ý, em nghe tôi nói không đấy?”
“Nghe.” Minh Thù bắt chéo chân, thoải mái vùi trong ghế chuyên dụng của hắn:
“Hay anh cũng đi hẹn hò một lần, như vậy thì huề nhau.”
Diêm Trạm nghĩ đến chuyện lần trước, cả người không khỏe.
Hắn không muốn bị cô phạt nghiêm khắc như vậy nữa.
Diêm Trạm hít sâu mấy hơi nhưng vẫn tức giận, tức đến mức bạo phát tại chỗ.
Dựa vào cái gì cô có thể lui tới với người đàn ông khác ở bên ngoài!
Đại lão bá đạo đã nói trước đâu?
Đạo diễn, có phải tôi cầm nhầm kịch bản rồi không, phản diện này không đúng!
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
Diêm Trạm xây dựng ổn định phòng tuyến trong tim, yên lặng ngồi vào. Xe từ từ rời khỏi cao ốc, nửa đường Minh Thù muốn ăn gì, Diêm Trạm ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng lại đưa cô đi ăn mấy chỗ, sau cùng còn gói về cho cô ăn khuya.
…
Lương Thần bị bắt cóc.
Minh Thù còn chưa nghĩ ra cách nào giúp đầu bếp của cô thì tin này đã truyền tới, tại sao lại bị bắt cóc?
Kẻ nào bắt đối tượng mang giá trị thù hận của trẫm!
Không phải Quý Việt An chứ?
Minh Thù gọi điện thoại hỏi Quý Việt An nhưng Quý Việt An nói rằng hắn không gặp Lương Thần.
Không phải Quý Việt An bắt.
Vậy là ai?
Luôn có tiểu yêu tinh muốn hại đối tượng mang giá trị thù hận của trẫm, tức quá đi!
Minh Thù không thương tiếc móc đồ ăn vặt, để trẫm và đồ ăn vặt chết chung đi!
“Đại tiểu thư, có tin tức.” Lục Mao hấp ta hấp tấp chạy vào:
“Vừa rồi Lương gia nhận được tin, bọn cướp bảo họ giao tiền chuộc người, có điều chỉ cho thời gian, chưa cho địa chỉ.”
Lương Thần bị bắt cóc, chuyện lớn như vậy tuy Lương gia báo cảnh sát nhưng không ai dám lên tiếng.
Cũng không biết vì sao chuyện này vẫn bị rò rỉ ra ngoài, các tạp chí lớn tranh nhau đưa tin.
Đại thiếu Lương gia bị bắt cóc, tin tức ghê gớm cỡ nào.
Bọn cướp gửi ba tin nhắn liên tiếp cho Lương gia, cũng tặng kèm một ngón tay của Lương Thần để thể hiện sự phẫn nộ của mình.
“Diêm Trạm đâu?”
Minh Thù đột nhiên nghĩ đã lâu chưa thấy tên thần kinh thích ở trước mặt cô đâu.
“Ờ… Diêm gia… hình như sáng nay đã ra ngoài.” Lục Mao cũng không chắc lắm, sáng nay hắn không ở đây, lúc trở lại đã không thấy người nên đoán là ra ngoài.
“Mấy hôm nay hắn thường ra ngoài?”
Lục Mao suy nghĩ một chút: “Hôm qua và hôm kia đều ra ngoài, có điều không lâu thì đã về rồi.”
Đại tiểu thư không hạn chế hành động của hắn, bọn họ cũng không dám cản trở.
Huống chi đối phương còn là Diêm gia…
“Đi điều tra!”
Tên thần kinh này muốn giết chết đối tượng mang giá trị thù hận của cô.