Minh Thù đi qua cửa cung, đứng ở trên bậc thang bạch ngọc, tiên khí lượn lờ bên chân làm nổi lên tiên khí của cô.
Có rất nhiều người đứng ở bên ngoài, người lớn đem theo những đứa trẻ mặt mũi bị đánh bầm dập.
Minh Thù đi ra, trong lòng những người này bất bình nhưng vẫn hành lễ.
Ngân Tranh tiên tôn.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn trời: "Ngày hôm nay mặt trời cũng không đi nhầm cửa, tại sao lại cùng chạy đến chỗ ta làm gì".
Mọi người: "..."
Bọn họ tới làm gì, cô không biết sao?
Thế nhưng nghĩ đến đó là đứa trẻ của Bồng Lai tiên đảo, không có quan hệ gì lớn với tiên tôn, chúng tiên chỉ có thể thuận ý nói một cách thiện ý: "Ngân Tranh tiên tôn, Ngọc Huy ở học phủ đả thương con ta. Mặc dù chỉ là trò chơi đùa giữa trẻ con nhưng nó lại không tránh khỏi việc ra tay quá nặng. Người nhìn xem, mặt mày hốc hác hết cả rồi, người phải làm chủ cho mọi người".
"Mong Ngân Tranh tiên tôn làm chủ".
"Mong Ngân Tranh tiên tôn làm chủ".
Ngọc Huy đứng ở phía sau Minh Thù dường như muốn nói gì đó lại bị Ngô Đồng ngăn lại. Tiên tôn còn chưa lên tiếng, đến lượt ngươi lên tiếng sao?
Chúng tiên chờ Minh Thù lên tiếng.
Vậy nhưng Minh Thù lại ung dung, chậm rãi ăn điểm tâm, ánh mắt thờ ơ quét một vòng xuống dưới. Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi cất giọng: "Đánh thì cũng đánh rồi, muốn thế nào?"
Đánh cũng đã đánh rồi.
Muốn như thế nào?
Không có những từ ngữ thừa thãi và trói buộc. Tám chữ nhẹ bẫng như vậy, mọi người nghe thấy đều muốn nổi trận lôi đình.
Người bị đánh không phải là con người, người nói dễ dàng lắm.
Ngọc Huy ở phía sau đắc ý, không để ý đến sự ngăn cản của Ngô Đồng, đứng ra cất giọng nói: "Ai bảo bọn họ nói xấu sư phụ, ta đánh bọn họ vậy là còn nhẹ đấy. Lần sau còn để ta nghe thấy, đừng trách ta không khách khí".
"Ngươi ngươi ngươi..."
"Tiên tôn, người xem hắn có thái độ gì kìa".
"Đảo chủ Bồng Lai mà có ở đây thì cũng không dám phách lối như vậy. Tiên tôn người không thể bao che cho hắn được, nhất định phải làm cho rõ ràng!"
Thiên giới có quy củ của Thiên giới, Bồng Lai tiên đảo như thế nào bọn họ không quan tâm nhưng làm càn ở thiên giới chính là đang khinh thường bọn họ.
"Bọn họ nói gì ta?" Minh Thù không để ý tới những người khác, mà nhìn Ngọc Huy.
Ngọc Huy giương gương mặt nhỏ nhắn lên, ngạo nghễ nói: "Bọn họ nói sư phụ là một người phụ nữ già không lấy được chồng, còn nói là sư phụ muốn phá hoại tình cảm của Tạ Sơ Dương và Tuyết gì đó, bàn tán về sư phụ..."
"Câm miệng, ngươi nói láo, chúng ta chưa từng nói như vậy!" Có đứa trẻ cắt đứt lời Ngọc Huy, sắc mặt đỏ bừng lên:
"Hắn nói bậy, chúng ta chưa từng nói xấu sau lưng tiên tôn".
Mà gương mặt của các gia trưởng cũng trở nên kỳ quái. Bọn họ đương nhiên không biết tại sao Ngọc Huy lại muốn đánh con của bọn họ, chỉ cho rằng Ngọc Huy đã quen thói ngang ngược, phách lối ở Bồng Lai tiên đảo mà thôi...
"Ta nói bậy? Ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa. Hôm qua lúc nghỉ giữa giờ, các ngươi ở phía sau học phủ, ta nghe không sót chữ nào, ngươi còn dám nói không phải các ngươi?" Ngọc Huy nói một cách chắc nịch.
"Ta không có!"
"Hắn nói bậy!"
"Đúng đúng đúng..."
Tiên tôn không có quy củ rõ ràng, tuy rằng đáng trách nhưng nếu tiên tôn cứ tóm lấy cái này không buông thì bọn họ cũng khó tránh khỏi trầy da tróc thịt.
Mấy đứa trẻ cũng biết chuyện này nghiêm trọng cho nên cùng thống nhất là sẽ cắn chặt răng không nói gì nữa.
Mà gia trưởng thì đương nhiên là hiểu rất rõ về con của mình, nhìn thấy cảnh này liền biết rằng chúng nó nhất định là đã nói xấu sau lưng, hơn nữa còn thật sự bị tiểu bá vương nghe được.
Minh Thù nghe đến đau cả lỗ tai, cô chỉ tay vào một tiên quân: "Mang Lưu Quang kính đến đây".
Lưu Quang kính có thể tra được xem trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Nếu như đã đem Lưu Quang kính ra rồi, vậy thì còn gì để nói nữa?
Sắc mặt vài đứa trẻ trắng bệch, tóm lấy tay của cha mẹ mình run rẩy.
Tiên quân bị gọi tên kinh ngạc đáp lại: "Tiên tôn, không cần thiết phải dùng đến Lưu Quang kính, chỉ là trò chơi đùa của trẻ con mà thôi..."
"Phải phải, trẻ con ra tay sẽ khó mà có chừng mực. Chúng ta cũng có chỗ không đúng, không có gì phải ngạc nhiên cả. Trẻ con mà, đánh nhau là bình thường, nhớ năm đó chúng ta cũng y như vậy".
Minh Thù cười: "Đừng, ta muốn xem là ai nói dối. Nếu như hắn nói dối, ta sẽ giao cho các người xử lý, thế nào?"
Ngọc Huy kinh ngạc, cô có ý gì?
Nhưng mà nghĩ một chút thì hắn cũng chẳng việc gì phải sợ, những điều hắn nói điều là sự thật.
Hắn chắc chắn rằng đã nghe thấy những đứa trẻ này bàn luận về cô. Chỉ là hắn đánh bọn chúng không phải vì cô nhưng nếu như có thể thêm vào thì hắn cũng không ngại ôm lấy.
"Tiên tôn..."
Khóe môi Minh Thù xuất hiện một đường cong mờ mờ, chúng tiên chỉ cảm thấy nụ cười kia giống như bùa trí mạng. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một người rời đi lấy Lưu Quang kính.
Nhân lúc này, chúng tiên liền suy nghĩ đối sách.
Lưu Quang kính có tiên quan chuyên môn trông coi. Ai mà biết được người tới không phải là tiên quan trông coi Lưu Quang kính, mà lại là Long Sa Tuyết chứ.
Long Sa Tuyết hành lễ với Minh Thù cứ như là giữa bọn họ không có sự không thoải mái nào ở đây vậy: "Tiên quan Mộc Hỉ xuống nhân gian rồi cho nên Tiên Đế để cho ta tạm thời giữ Lưu Quang kính một thời gian".
Long Sa Tuyết vừa mới nhận được Lưu Quang kính, nàng cũng không biết là lại trùng hợp như vậy.
Trên đường tới đây nàng cũng biết là đã xảy ra chuyện gì. Cô đem một tên công tử của Bồng Lai tiên đảo vào trong cung, đây không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?
Long Sa Tuyết thu lại cảm xúc trong đáy lòng, đúng mực hỏi: "Ngân Tranh tiên tôn cần dùng Lưu Quang kính để xem chỗ nào?"
Mọi người chỉ cảm thấy vị công chúa này từ khi kết hôn đến giờ tính cách đã trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ là thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy bóng dáng của một cô gái nhỏ trong nàng. Sự chuyển biến này rất tự nhiên, không có một ai hoài nghi cả, chỉ nghĩ rằng là do nàng lấy chồng.
Không giống Minh Thù, tính tình đột nhiên có biến đổi lớn, lại còn trở nên lỗi thời như vậy. Ai cũng đều nghĩ là vì Tạ Sơ Dương tiên tôn thành thân cho nên mới bị hóa điên.
Minh Thù cắn hai miếng điểm tâm, giọng điệu có chút hàm hồ: "Hôm qua ở ao sen trong học phủ..."
"Giờ Tỵ". Ngọc Huy chủ động bổ sung.
Long Sa Tuyết lấy ra một tấm gương, đánh ra một luồng tiên khí. Tiên khí nhập vào mặt gương, mặt gương lập tức xuất hiện sương mù, bối cảnh rất nhanh liền hiện lên, Tiên gia học phủ liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hình ảnh chớp nhoáng dần dần dừng lại ở ao hoa sen nhưng vẫn còn đang là giờ lên lớp, trong ao hoa sen không có ai.
Nhưng theo dòng thời gian trôi qua, hình ảnh vẫn không hề thay đổi, không có ai ở ao hoa sen.
Chúng tiên không dám thả lỏng, chân mày Ngọc Huy cũng hơi nhướng lên.
Mãi đến khi qua giờ Tỵ, khi tan học cũng không hề có động tĩnh gì.
"Ngân Tranh tiên tôn, người chắc chắn là giờ này sao?" Long Sa Tuyết cười trên sự đau khổ của người khác nhưng nàng che đậy vô cùng tốt:
"Có phải là người nhớ nhầm giờ rồi không?"
"Ngân Tranh tiên tôn, xem ra đây là hiểu lầm".
"Không thể nào!" Ngọc Huy cực kỳ tức giận:
"Ta không nghe lầm, rõ ràng là ở đó, rõ ràng các ngươi đã giở thủ đoạn".
"Ngọc Huy không được nói bừa. Những thứ mà Lưu Quang kính nhìn thấy thì không ai có thể thay đổi được".
Một tiên quan đứng ra chắp tay: "Ngân Tranh tiên tôn, chuyện này chúng tôi sẽ coi như là sự nghịch ngợm giữa bọn trẻ, vậy tôi xin cáo từ".
Bây giờ không đi thì còn đợi đến lúc nào.
Mặc dù không biết tại sao Lưu Quang kính lại không thấy được nhưng dựa vào phản ứng của lũ trẻ, rõ ràng là đã từng xảy ra chuyện kia.
Có lẽ là Ngọc Huy nhớ nhầm địa điểm, dù sao hắn cũng không quen thuộc về Tiên giới, đợi hắn nhớ ra thì hỏng mất.
"Đợi đã".