Lần cuối cùng Minh Thù thấy Hứa Du Nhiên là trên thời sự.
Giết người.
Hứa Du Nhiên giết Đường Tử Hiên, giết ở nhà của bọn họ. Thời điểm cảnh sát phá cửa vào, Hứa Du Nhiên còn đang ôm thi thể đã bắt đầu hư thối của Đường Tử Hiên, tinh thần bất thường không cho người mang Đường Tử Hiên đi.
"Nếu như cô ta an phận ở chung với Đường Tử Hiên, cũng sẽ không rơi vào kết cục này."
Giang Vọng đột nhiên ôm lấy Minh Thù từ phía sau.
Đoạn thời gian trước đó, khi Đường Tử Hiên không xảy ra chuyện, kỳ thực đã sắp thuyết phục được Đường gia chuẩn bị mang Hứa Du Nhiên ra nước ngoài.
Minh Thù tùy ý đổi kênh, Giang Vọng lẳng lặng ôm cô đột nhiên phát hiện vợ mình rất tốt.
Ngoại trừ chấp nhất với đồ ăn, tiền quyền cô đều không để ý, đương nhiên... Dường như cũng không thường xuyên để ý tới hắn.
Hắn mỗi ngày làm gì, ăn cơm hay không có mệt hay không, lúc nào về nhà cô cũng không hỏi đến.
Đột nhiên Giang Vọng có chút phiền muộn, khi nào thì cô mới quan tâm hắn một chút.
"Theo tin tức mới nhất, hôm qua Trần ảnh đế cầu hôn thành công, sang năm cử hành hôn lễ cùng Hạ tiểu thư..."
Kênh giải trí phát tin tức mới nhất, Minh Thù nhìn nam nữ chính trên màn ảnh sửng sốt vài giây.
Sau đó, cô đột nhiên xoay người ôm lấy cổ Giang Vọng, thời điểm Giang Vọng kinh ngạc tự hôn lên mặt hắn.
Giang Vọng còn chưa lấy lại tinh thần, Minh Thù đã đứng dậy rời đi.
Có ý gì!
Đột nhiên hôn lão tử.
Hôn xong liền chạy?
"Vợ à..."
Lúc Giang Vọng đuổi theo Minh Thù chạy vào phòng, Minh Thù ngồi trước máy vi tính làm thiết kế của cô, Giang Vọng hí ha hí hửng chạy tới:
"Vợ à, em hôn anh làm gì?"
"Hôn anh một cái còn phải trả phí sao?"
Minh Thù ấn chuột lách cách.
Đương nhiên phải trả phí, hôn lão tử một cái đó là giá trên trời, bán cô cũng không mua nổi.
"Vậy em hôn lại đi, hai bên đối xứng."
Giang Vọng mất hết sự uy nghiêm giơ mặt ra.
Đối xứng? Anh cho mặt anh là thiên xứng (*) à!
Minh Thù chê hắn phiền phức: "Đi ra ngoài."
"Hôn một chút anh liền đi ra."
"Không hôn."
"Vậy em đừng mong làm việc, anh cởi quần áo..."
Minh Thù mỉm cười: "Em livestream."
"Em..."
Giang Vọng hít sâu, không tính toán với bệnh thần kinh.
Cô không hôn đúng không!
Cô không hôn lão tử tự mình hôn!!
Hắn khom lưng bẹp một cái trên môi Minh Thù, cảm thấy chưa hết giận cạy miệng Minh Thù môi lưỡi dây dưa.
Di động trên bàn đột nhiên vang lên, Giang Vọng nhìn cũng không thèm nhìn, vươn tay tắt máy cho Minh Thù ôm cô ngồi lên người mình.
"Ong ong..."
"Ong ong..."
Minh Thù vươn tay sờ di động: "Đừng quấy."
Cô gỡ tay Giang Vọng ra, ôm cổ hắn nghe điện thoại:
"A lô, anh họ, chuyện gì..."
Giang Vọng tựa đầu lên vai Minh Thù, mơ hồ có thể nghe âm thanh đầu dây bên kia điện thoại.
"Mất tích? Không có, chị ấy ra nước ngoài."
"Ra nước ngoài à? Đi làm gì?"
"Xem mắt."
Lam Tử Khanh ở bên kia trực tiếp cười lạnh một tiếng:
"Xem mắt cái gì? Xem đến tận nước ngoài? Tô Mãn, em nói thật cho anh, Lâm Vy đi đâu?"
"Mua đồ ăn vặt cho em!"
Lam Tử Khanh nhanh chóng bổ sung một câu.
"Đi Thái Lan."
Minh Thù mặt mày rạng rỡ: "Chị ấy nghĩ anh thích đàn ông, nên đi Thái phẫu thuật."
Bên Lam Tử Khanh một trận âm thanh kỳ quái, điện thoại đã bị cúp.
Tối hôm qua Lâm Vy tìm đến cô khóc bù lu bù loa, Minh Thù còn chưa kịp nói, Lâm Vy liền quyết định đi Thái Lan phẫu thuật.
Cuối cùng Minh Thù khó khăn lắm mới ngừng được cái ý định này của Lâm Vy, để cho Lâm Vy ra nước ngoài nhưng không phải đi phẫu thuật, mà chờ Lam Tử Khanh đi tìm.
Lam Tử Khanh không biết vì sao không nói cho Lâm Vy hắn thích cô, nhưng thấy Lâm Vy thích đến cực khổ, vì trả lại ân tình Lâm Vy mua đồ ăn cho cô. Minh Thù giúp một lần.
Lần này mà không được, cô chỉ có thể đề nghị Lâm Vy từ bỏ.
Giang Vọng hôn lên cổ Minh Thù một cái: "Tiếp tục sao?"
"Giang tổng, công ty anh phá sản à? Ban ngày ở nhà làm loại chuyện này?"
Minh Thù liếc Giang Vọng.
"Hôm nay là cuối tuần."
"Tổng tài không có cuối tuần."
Giang tổng tài bị đuổi ra khỏi nhà đi làm lòng tràn đầy phiền muộn, sao tổng tài lại không thể có cuối tuần? Tổng tài không phải người sao? Kỳ thị tổng tài là như thế nào?
"Miao miao."
Bệ Hạ ngậm cá khô nhỏ đi ngang qua hắn, nhàn rỗi đi thông đồng với quất miêu (**) sát vách mới đến.
Giang tổng: "..."
Còn không bằng một con mèo!
...
Minh Thù cho rằng lần này cũng sẽ chết thật sớm, không ngờ sống tới hơn mười năm.
Bệ Hạ đã già rồi nhưng trên mạng vẫn cập nhật hoạt động của nó, chỉ là bên người nó có thêm một con mèo béo.
Dân mạng kêu cha gọi mẹ ngay cả con mèo cũng có đối tượng, không cần ngược đãi như thế.
Lam Tử Khanh và Lâm Vy có mấy đứa nhỏ chạy đầy nhà, đuổi theo Giang An Ngôn nói phải gả cho hắn.
Lâm Vy nhéo mấy đứa nhóc dạy dỗ một trận, sau đó dạy mấy đứa nhỏ cách trang điểm về sau biến thành một người đẹp theo đuổi Giang An Ngôn.
Ấn tượng lúc ban đầu của Giang An Ngôn chính là một thằng nhóc. Dù sau này biến thành một bé gái, hắn cũng cảm thấy giống như mình. Cho nên hắn lầm tưởng bé gái nhà người ta là con trai rất nhiều năm, ngay khi hắn hoài nghi mình có phải cong hay không, bỗng dưng phát hiện tên nhóc đó căn bản không phải con trai.
Thỉnh thoảng Minh Thù sẽ đi ra ngoài vạch trần bọn vô lại, chụp hình cho Kiều Vũ. Lúc không có chuyện gì làm liền trêu chọc Giang Vọng nhìn hắn xù lông, cuộc sống gà bay chó sủa ở chung nhiều năm, giống như mấy đứa nhỏ mới vừa yêu đương.
"Vợ, thấy hợp đồng anh cầm về hôm qua không?"
"Không."
"Trên tay em cầm cái gì?"
Minh Thù nhìn nhìn giấy bọc hoa quả trên tay, gương mặt bình tĩnh:
"Nhặt trên đất."
"Anh đặt trên bàn em lại có thể nhặt trên đất, em thật lợi hại!"
Sao cô không nhặt vũ trụ luôn đi! Coi lão tử là kẻ ngốc mà gạt à! Giang Vọng nhặt giấy bọc trái cây bị rơi:
"Em biết hợp đồng này giá trị bao nhiêu không? Xấp xỉ một trăm triệu."
"Có thể là Bệ Hạ làm rớt."
Minh Thù vẫn mặt không đổi sắc.
"Miao miao."
Bệ Hạ ở bên cạnh phản bác yếu ớt.
Giang Vọng tức giận đến muốn đánh Minh Thù, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lột trái cây trước mặt bỏ vào trong tay cô, lúc này mới cầm một trăm triệu dính dấu vết bỏ đi.
Cô là mục tiêu nhiệm vụ, cô được yêu thích.
Không thể tức giận.
Coi như là lão tử xuống nông thôn sưởi ấm.
Giang Vọng rời đi không bao lâu, Minh Thù thấy hắn rớt di động nghĩ không có gì làm, đồ ăn vặt cũng sắp ăn hết đưa qua cho hắn thuận tiện mua đồ ăn vặt.
Không biết sao xui xẻo gặp cướp, vốn cô có thể cực kỳ uy phong kiểm soát đám trộm cướp, vinh quang lấy được huân chương anh hùng giới người đẹp. Nhưng mà kết quả thực thương tâm - cô bị cướp đâm chết.
Một đời hiên ngang liền ngã xuống.
[Ký chủ có thể bình thường chút không?]
Ký chủ càng ngày càng không bình thường là sao? Nói chuyện yêu đương nói đến đầu óc hỏng luôn rồi?
Minh Thù ngồi trong phòng mây trắng, nhìn hình ảnh Giang Vọng cầm ô đen ôm Bệ Hạ đứng trước mộ cô.
Minh Thù không nhịn được cười cười.
Hài Hòa Hiệu cảm thấy nụ cười kia kỳ quái, nó cân nhắc một chút, bên trong hệ thống không quá đủ lười đoán tâm tư ký chủ đổi mới tư liệu.
Dù sao nó chỉ muốn giá trị thù hận.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 130000
***: ****
Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành
Không có giá trị thù hận của Giang Vọng, nhiệm vụ nhánh thất bại.
Nhưng những nhiệm vụ nhánh khác hoàn thành, giá trị thù hận coi như khả quan.
"Không gian tiếp theo."
***
(*) Thiên xứng: Libra Thiên Bình, ý chỉ cán cân.
(**) Quất miêu: Bên Trung người ta gọi mèo nhà màu cam là quất miêu.