Trả lời bao nhiêu vấn đề thì thả bấy nhiêu người, Minh Thù quả thật có thả mấy người bên Ma tộc nhưng tên Ma tộc kia không chịu đi, hắn để mấy tên Ma tộc khác đi trước báo tin.
Minh Thù cũng không cản. Nàng ngồi trên bậc thang ôm thú nhỏ chờ Nhạn Dẫn.
Ma khí trên người Nhạn Dẫn thẩm thấu ra ngoài từng chút một, sắc mặt của tên Ma tộc kia đổi tới đổi lui nhìn chằm chằm Nhạn Dẫn.
"Phụt!"
Miệng Nhạn Dẫn phun ra máu tươi, ma khí xung quanh tán loạn nhanh chóng quay trở lại trong cơ thể hắn. Thân thể hắn mềm nhũn té xuống đất.
Minh Thù cứ nhìn như vậy cho đến khi hắn ngã hẳn xuống, sau đó nàng đứng dậy đỡ hắn đứng lên.
Nhạn Dẫn vươn tay lau khóe môi một cái, miễn cưỡng cười cười: "Xem ra mệnh ta đã như vậy."
Minh Thù nhíu mày.
Lúc này tên Ma tộc kia nói: "Đừng uổng phí khí lực, ma khí trong cơ thể hắn thuộc về ma quân. Tuy rằng ta không biết vì sao hắn dính phải, nhưng hắn chỉ có một con đường chết, trừ phi..."
Hắn cười quái dị mấy tiếng: "Trừ phi các ngươi tìm được ma quân."
Ma quân, vua của Ma tộc. Chính là vì vua của Ma tộc biến mất nên ma giới mới có thể bị người ta đặt ra cấm chế, giới hạn ra vào.
...
Ban đêm, toàn bộ Huyền gia đều có vẻ âm khí thâm trầm. Đống lửa không xua tan được giá rét đêm tối.
"Sư muội, ta lạnh..." Nhạn Dẫn kéo Minh Thù.
Minh Thù đẩy hắn ra, choàng một bộ y phục qua.
"Bẩn."
"Vậy ngươi chịu lạnh đi."
Dù sao trẫm cũng không lạnh.
Nhạn Dẫn thấp giọng nói: "Sư muội, ta cũng không biết còn có thể sống bao lâu."
Minh Thù trừng hắn, thô lỗ ôm lấy hắn: "Dám lộn xộn ta bóp chết ngươi."
Khóe miệng Nhạn Dẫn cong lên sợ Minh Thù phát hiện liền nhanh chóng thu lại, vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng, mặt vùi trong cổ nàng.
Hương vị trên người nàng... Thật quen thuộc.
"Nếu ta chết, sư muội cùng ta đến Thiên Chi Tẫn Đầu đi."
Minh Thù phá đám: "Thiên Chi Tẫn Đầu không tồn tại."
Nhạn Dẫn thấp giọng oán giận: "Sư muội, ngươi không thể lãng mạn một chút sao?"
"Xin lỗi, lãng mạn không nổi, hiện tại ta chỉ muốn ăn đồ ăn vặt."
Lão tử thành bộ dạng này rồi ngươi còn muốn ăn, có thể quan tâm ta một chút không?
Nhạn Dẫn dựa vào Minh Thù, thu lấy độ ấm trên người nàng không muốn nói chuyện, hắn sợ mình tức chết.
Bàn tay Minh Thù khoác lên vai hắn vỗ về.
Ánh mắt phản chiếu ngọn lửa: "Ban đầu ngươi biết ma khí trong cơ thể mình là thứ gì ư?"
"Ừ."
Nhạn Dẫn dừng một chút giải thích: "Trước đây đã từng gặp."
Vì biết ma khí trong cơ thể mình là thứ gì, cho nên hắn biết dù quay về tông môn cũng không ích gì.
"Tại sao lại tới Huyền gia?"
Nhạn Dẫn im lặng một hồi: "Nghe nói trước đây rất lâu, Huyền gia có cất một viên kim hoàn đan có công hiệu cải tử hoàn sinh, tinh lọc ma khí, chắc là cũng có thể."
"Nhưng mà... Cũng không được."
Đan dược Minh Thù cho hắn cũng rất quý giá, đáng tiếc lại không có hiệu quả. Hắn cũng có thể dùng dược phẩm đổi được trong hệ thống, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể cố gắng thêm một chút.
Hắn phát hiện thái độ của Minh Thù đối với hắn có chút thay đổi, cho dù là vì ơn cứu mạng của hắn hay là vì gì khác, hắn cũng vẫn còn cơ hội.
Lão tử có thể thắng!
...
Ngày hôm sau, Minh Thù tới trước mặt đám người này, muốn kéo đám tù binh này quay về Ẩn Tông.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nam nhân mặt chữ quốc cả đêm không ngủ, lúc này hai mắt đã đỏ ngầu.
Minh Thù mỉm cười: "Mang bọn ngươi trở về tiếp nhận hình phạt, dù sao ta cũng không giết người."
Nam nhân mặt chữ quốc biết nàng nói "quay về" nhất định là quay về Ẩn Tông, nếu như chuyện này bị Ẩn Tông biết, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Người cứu viện sao còn chưa tới chứ?
Nhạn Dẫn lấy một pháp khí hình dạng to lớn cho nàng, để nàng có thể mang mọi người quay về.
"Lên."
Minh Thù đẩy nam nhân mặt chữ quốc một chút.
"Mặt chữ quốc" lảo đảo một chút, khiến Ma tộc phía sau tức cười khoái chí.
Ma tộc có lẽ khá thoải mái, lúc này còn cười được nhưng có hơi kỳ quái, nghe cũng không phải thoải mái lắm.
Nam nhân mặt chữ quốc trong lòng phiền muộn, tối hôm qua không biết Nhạn Dẫn cho bọn hắn ăn cái gì, một chút pháp lực cũng không dùng được.
"Mặt chữ quốc" đi tới, có gì đó từ trên người hắn rớt xuống vang lên một tiếng thanh thúy.
Ánh mắt Minh Thù liền thay đổi, nàng lặng lẽ nhặt đồ lên để người phía sau theo kịp. Minh Thù nắm chặt thứ kia trong tay, trong mắt có gì đó ngưng đọng từ từ lạnh lại.
"Sư muội..."
Thứ ngưng tụ trong mắt Minh Thù liền tan ra, tán thành điểm sáng rung động từng đợt, mềm mại lại ôn hòa. Nàng ngoái đầu nhìn người phía sau mỉm cười, sau đó nàng dìu Nhạn Dẫn đi lên, sắc mặt không có nửa phần kỳ lạ.
Đám người tới cứu Ma tộc ở phía sau nhào vào khoảng không, tức giận đến điên cuồng đuổi theo Minh Thù. Pháp khí của Nhạn Dẫn rất nhanh đã bỏ rơi đám Ma tộc kia, cực kỳ dễ dàng.
Về đến Ẩn Tông đã là vài ngày sau, một đám người lớn như vậy hù dọa một đống người của Ẩn Tông.
Minh Thù kể lại cơ bản sự việc, sau đó trực tiếp quay về Linh Kiếm Phong.
Nhạn Dẫn bị dẫn về Ly Hồn Phong.
Minh Thù ở Linh Kiếm Phong ăn cho no, thấy bên ngoài vẫn chưa tối suy xét một chút liền xuống núi đến Vô Ảnh Phong.
Khi Minh Thù đến, chưởng môn đang tự mình thẩm vấn đám người "mặt chữ quốc". Minh Thù không nói hai lời liền đi tới đánh một trận, chưởng môn vội cho người giữ nàng lại.
"Mặt chữ quốc" bị đánh có chút mông lung.
"Sư muội, ngươi làm gì vậy?"
Minh Thù xả giận, cười nói: "Ta có chuyện muốn hỏi riêng hắn, sư huynh có thể ra ngoài một chút không?"
"Việc này..."
Chưởng môn chần chừ, nhìn dáng vẻ không lương thiện của Minh Thù: "Cho ngươi một giờ, đừng ra tay."
Minh Thù khoanh tay trước ngực, cười đến vô hại: "Ta là người nói đạo lý."
...
Ngày hôm sau.
Minh Thù nướng thịt xong xuôi, Nhạn Dẫn liền thở hổn hển leo lên theo sau còn có đệ tử Ly Hồn Phong.
"Ngươi tới làm gì vậy?"
Minh Thù che thịt nướng lại, nhìn chằm chằm đề phòng Nhạn Dẫn.
Hình như từ lúc rời khỏi Huyền gia, dáng vẻ của nàng chính là như vậy, tuy rằng bên ngoài nhìn qua không có gì khác thường, nhưng ánh mắt nàng nhìn mình luôn mang theo sự lạnh lùng.
Nhạn Dẫn đè nén quái dị trong lòng, bảo đệ tử đặt đồ xuống chờ bọn họ rời đi, hắn mới nằm trên ghế:
"Linh khí ở chỗ sư muội tốt hơn nhiều, ta muốn ở đây tu dưỡng."
"Quay về Ly Hồn Phong của ngươi đi!"
"Sư muội..."
Nhạn Dẫn nhìn Minh Thù, sắc mặt tái nhợt lạ thường, hắn nhếch môi: "Những ngày cuối cùng, ta muốn ở chung một chỗ với sư muội."
Minh Thù cười khẽ: "Ta nghĩ mục đích ngươi đến là muốn đẩy ta vào chỗ chết."
Nhạn Dẫn sửng sốt: "Sư muội..."
"Cạch!"
Minh Thù đặt bình ngọc lên chiếc bàn bên cạnh, giọng nói rất nhạt: "Có gì muốn giải thích với ta không?"
Đó là thứ rớt xuống từ trên người "mặt chữ quốc", nó giống với thứ Nhạn Dẫn mang theo trên người.