Nàng nhớ tới nguyên chủ cũng sẽ gặp tiết mục bị hãm hại trộm đan dược. Nguyên chủ hết đường chối cãi, không ai làm chứng cho nàng nên nàng bị phạt quỳ kiểm điểm. Nhưng nàng rất may mắn, ngày hôm qua đánh nhau một trận xong liền thay đổi y phục, bằng chứng của Dương Uyển có trăm ngàn sơ hở.
"Ta không có."
Dương Uyển xua tay như bị hoảng sợ: "Ta thực sự đưa đan dược cho ngươi, Huyền Cơ ngươi đã lấy thì nhanh giao ra đi, đừng liên lụy ta."
Minh Thù lực bất tòng tâm (*): "Nhưng ngay cả ta mặc gì ngươi cũng không nói đúng được, nếu ngươi không mất trí nhớ chẳng lẽ là ta mộng du sao?"
Nàng nhìn các đệ tử tạp dịch đứng cách đó không xa, cười khanh khách hỏi:
"Ngày hôm qua ta mặc gì, hẳn là các ngươi nhớ chứ?"
Các đệ tử tạp dịch lui về sau, có chút sợ Minh Thù.
Hồng trưởng lão hỏi: "Ngày hôm qua Huyền Cơ mặc gì?"
Bọn họ đành phải trả lời: "Là một chiếc váy màu xanh, áo đạo sĩ ngày hôm qua của Huyền Cơ... Đánh nhau bị làm dơ."
Minh Thù nhìn về phía Dương Uyển: "Lần sau muốn hãm hại người khác thì nhớ kỹ phải học tập một chút."
Dương Uyển nào biết Minh Thù lại đột nhiên thay quần áo, nàng ta luống cuống đổi giọng: "Ta nhớ nhầm, nàng mặc váy màu xanh."
Minh Thù nhướng mày: "Vậy ngươi nói xem trên váy ta thêu hoa gì?"
"Ta... Ta, ta không nhớ rõ."
Thay lời rõ ràng như vậy, Hồng trưởng lão lại không ngu, ông ta phất tay:
"Được rồi, Dương Uyển, ngươi theo ta đến Giới Luật Đường, chuyện này sẽ tra rõ."
"Các ngươi ồn ào cái gì?"
Âm thanh hơi khàn khàn vang lên, nam nhân mặc áo đạo sĩ màu lam sậm dựa dưới mái hiên, ánh mắt thờ ơ nhìn bên này.
"Sư tôn."
Hồng trưởng lão và Từ trưởng lão đồng thời khom lưng hành lễ, thái độ cực kỳ cung kính.
Những đệ tử còn lại cũng không nhận ra nam nhân này, nên đành phải khom lưng theo:
"Sư tôn."
Minh Thù đứng không nhúc nhích, nam nhân tựa như cũng không để ý có người chưa hành lễ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn.
Hắn nhìn Hồng trưởng lão, giọng nói lười biếng: "Các ngươi ầm ĩ cái gì?"
Hồng trưởng lão và Từ trưởng lão không biết tại sao vị sư tôn ít xuất hiện này lại chạy đến chỗ của bọn họ, nên có hơi khẩn trương.
"Bẩm sư tôn, là một vấn đề nhỏ."
Hồng trưởng lão bẩm báo sự tình cho nam nhân.
"Vậy sao?"
Giọng nói nam nhân vẫn tùy ý như cũ.
Hắn vươn tay đỡ mặt nạ, dường như đang suy tư. Hồng trưởng lão và Từ trưởng lão cũng không dám quấy rầy, trong viện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một lúc sau nam nhân mới giơ tay lên, đầu ngón tay có tia sáng bắn ra, ánh sáng cỡ ngón tay bay thẳng tới tận trời, kéo thật dài biến mất trong đám mây.
Mọi người mù mờ không rõ.
Trong đám mây chợt có ánh sáng hạ xuống. Tia sáng khắp bầu trời phảng phất như trận mưa ánh sáng trên đỉnh đầu bọn họ, đẹp không sao tả được. Ánh sáng dần dần biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
"Sư tôn, có thể có kết luận chưa?" Hồng trưởng lão cẩn thận hỏi.
Mọi người ngu ngơ, kết luận gì chứ?
Ngón tay xinh đẹp của nam nhân chỉ mấy chỗ: "Trên người nàng, nàng, hắn, hắn có khí tức đan dược, về phần là ai lấy thì tự các ngươi tìm hiểu."
Người bị hắn chỉ ngoại trừ Dương Uyển và nam nhân lúc ban đầu tới báo tin kia, còn có một nam một nữ. Rõ ràng Vân Dao là nữ nhân kia, nàng ta có vẻ hơi kinh ngạc, dường như không biết vì sao mình bị chỉ trúng.
"Sư tôn, trên người Huyền Cơ không có sao?"
Từ trưởng lão không cam lòng hỏi.
"Huyền Cơ sao?" Âm cuối nam nhân hơi nâng cao.
Từ trưởng lão cho rằng nam nhân hỏi Huyền Cơ là ai, nhanh chóng chỉ vào Minh Thù.
Nam nhân nhìn sang, một lát sau lắc đầu: "Không có."
"Đi."
Từ trưởng lão có chút không cam lòng, cũng không dám tùy tiện trước mặt nam nhân này:
"Cung tiễn sư tôn."
Thân hình nam nhân lóe lên liền biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
"Vân Dao, Triệu Phong, các ngươi cũng theo ta đến Giới Luật Đường."
Hồng trưởng lão gọi tên.
Mọi người xôn xao. Bị gọi tên trước mặt nhiều người, gương mặt Vân Dao mơ hồ nóng lên, cúi đầu đi ra. Ngược lại thì nam nhân tên là Triệu Phong kia tinh thần không yên, cọ tới cọ lui.
Nam nhân được gọi là sư tôn đã nói trên người Minh Thù không có, tất nhiên Từ trưởng lão không thể gặm mãi không tha, nhưng vẫn dựa vào chuyện nàng học trộm và chuyện đánh nhau mà nghiêm phạt.
Đương nhiên, Minh Thù căn bản không để trong lòng.
Hồng trưởng lão lớn giọng: "Giải tán đi, nên làm việc thì làm việc, nên luyện tập thì luyện tập. Các ngươi chỉ có một năm, nếu một năm sau không thể đi qua Cửu Khúc Sơn Trận tiến vào nội môn, thì phải chờ thêm ba năm nữa mới có cơ hội đi vào Cửu Khúc Sơn Trận, thời gian quý giá mong các ngươi hiểu được."
"Vâng!"
Chờ Hồng trưởng lão và Từ trưởng lão đều rời đi, mọi người mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
"Vị sư tôn ban nãy kia là ai vậy?"
"Không biết."
"Dáng vẻ nói chuyện thật mê người, ta còn tưởng rằng sư tôn đều là người có tuổi như cha ta, không ngờ sư tôn trẻ tuổi đẹp trai như vậy."
Minh Thù có hơi cạn lời, người ta đeo mặt nạ, từ đâu mà thấy được hắn dễ nhìn chứ? Lỡ đâu dưới lớp mặt nạ kia là gương mặt rất dọa người thì sao?
"Vào nội môn là có thể gặp được, ta phải cố gắng!"
"Nhanh đi tu luyện đi."
Mọi người lập tức giải tán. Minh Thù thong thả đi vào phòng. Áo đạo sĩ màu xanh nhạt. Đó là Ly Hồn Phong.
Ẩn Tông có tổng cộng bảy ngọn núi, Cửu Khúc Sơn Trận sẽ quyết định đệ tử tiến vào nội môn.
Chủ phong, Vô Ảnh Phong, nơi chưởng môn sinh sống, thông thường không nhận đồ đệ, người trong Vô Ảnh Phong phát triển vô cùng ổn định. Ngọn núi thứ hai là Xích Hỏa Phong, chủ kiếm pháp, đảm đương chiêu bài của Ẩn Tông, hằng năm đều trình lên số lượng gia tăng.
Thứ ba là Kim Lan Phong, chủ trận pháp, trận pháp thịnh hành của thế giới này, đệ tử của Kim Lan Phong cũng không ít. Ngọn núi thứ tư là Tinh Tượng Phong, chủ thôi diễn, tục xưng thần côn, cái này phải nói đến thiên phú cho nên đệ tử cũng không nhiều, một năm cũng chỉ có thể thu nhận một hai người.
Ngọn núi thứ năm là Ly Hồn Phong, chủ luyện đan, kỹ thuật luyện đan siêu việt, hiện tại Ly Hồn Phong là động vật quý hiếm cần được bảo vệ của Ẩn Tông. Mỗi một vị đệ tử ở trên đó đều có cấp bậc đãi ngộ cao. Thứ sáu là Yểm Nguyệt Phong, ngọn núi này là của Quân Thanh. Không sai, chính là của nam chính đại nhân chúng ta. Thứ bảy là Linh Kiếm Phong, đệ tử thủ kiếm. Tuy nhiên nó đã bị phong bế trăm năm, không có phong chủ cũng không có đệ tử.
Màu sắc đạo bào của từng ngọn núi cũng không giống nhau. Đạo bào màu xanh là Ly Hồn Phong. Nam nhân kia hẳn là phong chủ của Ly Hồn Phong, Nhạn Dẫn.
Minh Thù bỏ hai cái bánh bao vào miệng, chuyển mắt mặc kệ luôn người ta. Chuyện mất đan dược rất nhanh đã điều tra ra manh mối.
Dương Uyển tự mình làm mất đan dược, sợ bị người khác phát hiện liền đổ tội cho Minh Thù từng có xích mích với nàng ta. Cuối cùng, những viên đan dược đó được tìm thấy ở chỗ Triệu Phong, Vân Dao chỉ là vừa mới tiếp xúc qua với Triệu Phong, nên trong lúc vô tình đã dính khí tức đan dược.
Triệu Phong kêu oan uổng. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Triệu Phong kêu như thế nào cũng không có tác dụng, cuối cùng bị đuổi khỏi sơn môn. Dương Uyển bị phạt nặng. Minh Thù lại phát hiện sau khi Triệu Phong bị đuổi đi, Vân Dao mơ hồ thở phào.
Hừ, có quỷ.
(*) Lực bất tòng tâm: muốn làm việc gì đó nhưng lại không đủ sức.