Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1504: Hoa thần trên trời hạ xuống (7)

Lăng Vô một thân một mình đi không nhanh, thỉnh thoảng quan sát bốn phía.

Tiên khí trên người hắn không biết bị thứ gì che giấu, ma tộc bốn phía cũng không phát hiện có một thần tộc trà trộn vào.

Minh Thù không gần không xa đi theo.

Lăng Vô tựa hồ nhìn thấy ai liền cúi đầu xuống, đi về phía hẻm nhỏ vắng vẻ.

"Điện hạ, ta đã nghe được, Hoa Thần Hạnh Hoa được đưa đến Ma Cung."

"Ma Cung?" Lăng Vô nhíu mày.

"Đúng vậy, nghe nói Ma Quân rất thích hoa yêu có thể biến hóa, cách mỗi ba trăm năm liền sẽ chọn lựa hoa yêu mới đến phụng dưỡng hắn, năm nay vừa vặn thời điểm chọn lựa hoa yêu nên Hoa Thần Hạnh Hoa bị xem như hoa yêu..."

Lăng Vô đưa tay, người kia lập tức im miệng.

"Thăm dò vị trí của Hoa nhi, nghĩ cách cứu viện."

"Vâng, điện hạ."

Hai người rất nhanh tách ra, không ai phát hiện Minh Thù đang dán vào góc tường.

Minh Thù run run lá cây, như có điều suy nghĩ nhìn qua phương hướng Lăng Vô rời đi.

Hạnh Hoa bị bắt vào trong Ma Cung, Lăng Vô là tới cứu cô ta?

Bất quá đường đường là Hoa Thần trên chín tầng trời lại bị tùy tiện xem như hoa yêu?

Trừ phi Hạnh Hoa bị thương hoặc là trên thân có đồ vật gì che đậy lại khí tức thần tộc trên người cô ta.

Minh Thù ma sát lá cây một chút.

Đều là hai người kia hại nguyên chủ biến thành dạng này, hại mình không có cách nào ăn đồ ăn vặt...

Minh Thù quyết định cho X tiên sinh thêm một chút kịch.

-

Ma Cung.

Ma Quân đang nghe người phía dưới báo cáo chuyện thịnh yến ma tộc lần này.

"Ma Quân, Lạc Hàm kia lại tới."

Ma Quân đang uống trà phốc một cái toàn bộ phun ra.

Hắn nặng nề gác lại chén trà: "Ai mời hắn đến?! A!?"

"Cái này..." Ma tộc báo cáo chần chờ một chút, đối đầu với ánh mắt phẫn nộ của Ma Quân, yếu ớt nói: "Là Bát Kỳ hộ pháp..."

"Bát Kỳ cái thằng ngu này!" Ma Quân cọ một cái đứng dậy, ống tay áo phất rơi chén trà, chén trà vỡ vụn, nước trà tung tóe đầy mặt đất.

Ma tộc không nhúc nhích.

Ma Quân chắp tay đi qua đi lại ở phía trên.

"Ta đã sớm nói qua cho các ngươi, lần này không được phép để Lạc Hàm tham gia, các ngươi đều xem lời nói của bổn quân như gió thổi bên tai có đúng không?"

Ma tộc nuốt một ngụm nước bọt lui về phía sau, Ma Quân nổi giận cũng không nên liên lụy trên người hắn.

Ma Quân giận mắng hai câu, đột nhiên chỉ vào bên ngoài: "Đi, kêu Bát Kỳ hộ pháp đến."

"Vâng."

Ma tộc giống như được đặc xá lệnh nhanh như chớp vọt ra ngoài gọi Bát Kỳ hộ pháp.

Bát Kỳ hộ pháp vừa vặn tới gặp Ma Quân.

Bát Kỳ là một nam nhân gầy gò, một mặt khôn khéo, hắn chắp tay hành lễ: "Ma Quân."

Ma Quân xoay người, nắm lấy đồ vật bên cạnh đập lên người Bát Kỳ.

Bát Kỳ đứng im bị đánh một cái, một chân quỳ xuống: "Ma Quân, Bát Kỳ làm gì sai sao?"

Ma Quân từ phía trên đi xuống: "Lạc Hàm là sao? Hả? Trước đó ta đã cảnh cáo các ngươi lần này không được phép để hắn đến, thịnh yến ma tộc còn không làm được nữa rồi! A!"

Lúc Bát Kỳ tiến đã bị chỉ điểm một câu.

Đối mặt với cơn thịnh nộ của Ma Quân, Bát Kỳ rất bình tĩnh trả lời: "Ma Quân, Lạc Hàm còn chưa diệt trừ, cuối cùng sẽ không được an bình."

"A, nếu có thể trừ, bổn quân đã sớm diệt trừ hắn."

"Bát Kỳ có một cách."

Ma Quân nhìn về phía Bát Kỳ.

Bát Kỳ đứng dậy, nói nhỏ bên tai Ma Quân.

Nói xong, Bát Kỳ lui ra phía sau một bước: "Bát Kỳ nguyện vì Ma Quân làm viêc này."

"Việc này..."

"Ma Quân, có một gốc hoa cầu kiến..." Ma tộc đột nhiên xông tới bẩm báo.

"Hoa?" Ma Quân thần sắc cổ quái: "Hoa gì?"

"Một đóa... Hoa màu đen." Ma tộc thần sắc càng cổ quái: "Cô ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, thuộc hạ sợ xảy ra chuyện gì nên mới tới bẩm báo với ngài một tiếng."

Ma Quân đối với hoa yêu tình hữu độc chung.

Cho nên ma tộc mới có thể đến bẩm báo một tiếng, đổi thành giống loài khác đã sớm xiên ra ngoài.

Ma Quân nhíu mày nói: "Cứ làm theo lời ngươi nói, để nó tiến vào."

Câu trước là để phân phó Bát Kỳ, một câu tiếp theo là để phân phó ma tộc.

Bát Kỳ tuân lệnh, rời khỏi đại điện.

Thời điểm ra ngoài gặp phải vào Minh Thù, hắn nhìn một đóa lớn chừng bàn tay hoa, nhảy qua cánh cửa hơi cao đi vào trong đi.

Minh Thù đứng ở đại điện trống trải, nhìn qua có vẻ hơi nhỏ bé.

Trên cao, Ma Quân gác chéo chân ngồi ở phía trên, híp mắt hứng thú dò xét cô.

"Tiểu Hoa yêu, lá gan không nhỏ, nói một chút gặp bổn quân có chuyện gì?"

Minh Thù hoàn toàn như trước đây đi thẳng vào chủ đề, cười hỏi: "Ngươi muốn bắt Thái tử của thần tộc không?"

Thần tộc cùng ma tộc từ xưa tới này đều không thay đổi chính là đối thủ một mất một còn.

Ma Quân nghe vậy chỉ là cười xùy một tiếng: "Thái tử của thần tộc? Tiểu Hoa yêu, biết đây là nơi nào không?"

"Không biết ta tới làm gì?" Tên Ma Quân này có phải là bị ngốc?

Ma Quân đột nhiên nghiêm giọng lại: "Biết ngươi còn dám tới lừa gạt bổn quân?"

Minh Thù chống nạnh: "Tại sao ta phải lừa ngươi? Người không biết nói đạo lý sao?"

Ma Quân hừ lạnh: "Thái tử của thần tộc sao có thể đến Ma Giới, coi như hắn tới đây, làm sao có thể để một Tiểu Hoa yêu như ngươi phát hiện?"

Minh Thù rất muốn cho hắn một cái trợn mắt trừng, nhưng đáng tiếc thân là hoa làm không được.

Làm hoa cũng phải gìn giữ nụ cười.

Đây là lễ phép.

Minh Thù nói: "Lăng Vô tới đây là vì cứu Hoa Thần Hạnh Hoa. Đúng, không sai, ngươi đã bắt Hoa Thần Hạnh Hoa trên chín tầng trời."

"Hoa Thần Hạnh Hoa?" Ma Quân ngữ điệu có chút cổ quái.

Hoa Thần Hạnh Hoa từ đâu tới?

Ai bắt?!

Ma Quân đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài.

Hắn cứng cổ hỏi: "Lăng Vô thật sự đang ở Ma Giới?"

"Ngươi không tin có thể đi xem a." Minh Thù ngờ vực: "Hay là ngươi chưa thấy qua Lăng Vô? Sẽ không phải là không biết chứ?"

"Đánh rắm!" Ma Quân đập tay vịn.

Đập xong Ma Quân cảm thấy không đúng lắm.

Hắn thân là Ma Quân, coi như không biết Thái tử của thần tộc cũng không phải chuyện gì lớn.

Ma Quân nhìn chằm chằm Minh Thù, giọng điệu âm tàn: "Tiểu Hoa yêu,nếu ngươi dám lừa gạt bổn quân, bổn quân liền để ngươi sống không bằng chết!"

"Nếu ta không gạt ngươi thì sao?"

"Ngươi có tư cách gì cùng ta nói điều kiện?" Sự áp bách thuộc về Ma Quân từ phía trên quét xuống.

Một Tiểu Hoa yêu vẫn chưa biến hóa cũng dám đến trước mặt hắn đến làm càn!

Minh Thù đứng ở phía dưới không nhúc nhích tí nào.

Ma Quân có chút kinh ngạc.

Ngay cả một ma tộc cũng không gánh nổi sự áp bách của hắn, Tiểu Hoa yêu này...

Nếu như Ma Quân nhìn kỹ liền sẽ phát hiện bốn phía Minh Thù có một kết giới rất nhỏ bao vây cô lại.

Ngay tại thời điểm Ma Quân nghi hoặc, một cỗ gió kỳ quái càn quét vào, toàn bộ đại điện ào ào hỗn loạn,

Ma Quân không phát giác được thứ gì, cơn gió kia dường như cũng chỉ là gió bình thường, cũng không mang theo bất kỳ nguy hiểm nào.

Nhưng phía sau ngai vàng của hắn phịch một tiếng nổ tung, mảnh vụn tung tóe hỗn loạn.

Ma Quân lui lại mấy bước, thần sắc khó coi giống như ăn phải con ruồi.

Ngay tại dưới mí mắt của hắn lại nổ ngai vàng của hắn!

Mấu chốt là hắn còn không biết ai làm!

Hắn quay người nhìn về phía Minh Thù, người phía sau quơ quơ đóa hoa nhỏ, thảnh thơi đến không còn hình dáng.

Tiểu Hoa yêu này...

Ma Quân làm mình tỉnh táo lại, hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Thanh âm thanh thúy của Minh Thù vang lên, giọng điệu mỉm cười: "Thỏa thuận."

Ma Quân: "..."