Minh Thù cảm giác được lệ khí trên người Độ Khâm nồng đậm hơn so với bất cứ lúc nào, phảng phất muốn đem nơi này san thành bình địa.
Trong căn phòng trống rỗng còn có một con nữ quỷ lúc này đang không ngừng lui về phía sau, nhưng hận ý dữ tợn trên mặt cô ta không giảm đi chút nào.
Ánh mắt lạnh lẽo của Độ Khâm đảo qua, nữ quỷ co rúm người lại nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, không muốn cúi đầu.
"Chính là ngươi giở trò quỷ?" Minh Thù nhìn con nữ quỷ kia.
Nữ quỷ kỳ thật rất sợ Độ Khâm, khí tức trên người hắn thật đáng sợ, thế nhưng hận ý đã chống đỡ lấy cô ta.
"Là ta!"
"Vì sao?"
"Đây là Hồ gia nợ ta!" Nữ quỷ từng chữ ôm hận: "Hồ gia nhốt ta ở nơi tối tăm không thấy mặt trời này, là chúng nợ ta!! Ta muốn Hồ gia nợ máu trả bằng máu, đoạn tử tuyệt tôn!"
Minh Thù chờ nữ quỷ gào thét xong, nở nụ cười ôn nhu: "Mời ngươi bắt đầu biểu diễn!"
Nữ quỷ: "..."
-
Chuyện này phải ngược dòng tìm hiểu đến tổ phụ đời trước của Hồ tiên sinh kia.
Lúc ấy Hồ gia chính là đại hộ nhân gia.
Lúc ấy con trai trưởng của Hồ gia bệnh nặng, sau khi chết, Hồ gia cảm thấy hắn chết rất đáng thương, ngay cả vợ cũng chưa có liền thương lượng minh hôn cho vị con trai trưởng này.
Đối tượng được minh hôn chính là nữ quỷ này.
Nữ quỷ chỉ là con gái của một gia đình bình thường, Hồ gia có tiền có thế, bọn họ làm sao đấu được Hồ gia?
Cô ta bị ép gả vào Hồ gia, bọn họ sợ cô ta chạy liền nhốt cô ta vào một căn phòng.
Đêm hôm đó một ngày trước khi bọn họ quyết định minh hôn.
Nhị thiếu gia của Hồ gia âm thầm vào phòng cô ta làm nhục cô ta.
Chuyện này ngày thứ hai liền truyền ra.
Thân thể không sạch sẽ tự nhiên sẽ không thể minh hôn cho đại thiếu gia đã chết đi.
Nhưng là bọn họ cũng không thả cô ta ra.
Cô ta chỉ cầu xin bọn họ bỏ qua cho cô ta như vậy, cô ta cái gì cũng không biết nói.
Thế nhưng người nhà họ Hồ cũng không có.
Bọn họ chôn sống cô ta.
Sau đó...
Sau đó cô ta liền biến thành quỷ.
Nếu như không phải người nhà họ Hồ, cô ta sẽ gả cho một người bình thường, coi như cực khổ cũng sẽ trải qua hết cuộc đời của mình.
Nhưng bọn họ đã hủy hoại cô ta.
Cho nên cô ta liền cả ngày quấn lấy người nhà họ Hồ.
Đặc biệt là nhị thiếu gia lúc trước đã làm nhục mình.
Nhưng Hồ gia rất nhanh liền mời đạo sĩ tới, đạo sĩ này để người nhà họ Hồ đem thi thể của cô ta đào lên.
Sau đó dùng biện pháp âm độc chôn cô ta dưới nhà của Hồ gia.
Cô ta không thể rời khỏi nơi này, cũng không thể tìm người nhà họ Hồ gây phiền phức.
Cô ta nhìn người nhà họ Hồ càng ngày càng phát đạt.
Nhị thiếu gia của Hồ gia lấy vợ sinh con.
Sau đó người nhà họ Hồ liền dọn khỏi nơi này, cô ta cũng không biết đã qua bao lâu.
Mãi đến Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân chuyển vào.
Dù sao cũng đã qua mấy thập niên, thứ năm đó đạo sĩ phong ấn cô ta có khả năng đã mất đi một chút hiệu quả, cộng thêm Hồ phu nhân có thai, cô ta lại có thể ảnh hưởng đến Hồ phu nhân.
Chỉ cần đến gần đứa trẻ trong bụng Hồ phu nhân, lực lượng của cô ta liền càng cường đại.
Mặc dù không thể lấy mạng của bọn họ nhưng lại có thể làm bọn họ mất đi tất cả.
Minh Thù thổn thức, quay đầu nhìn người ôm mình: "Tuyệt đối không nên đắc tội nữ nhân."
Thần sắc hờ hững của Độ Khâm có chút mê mang.
Tại sao hắn phải đắc tội nữ nhân?
Hắn lại không nói chuyện cùng những người khác.
"Ngươi tự đi, hay là ta động thủ?"
"Hồ gia đối xử với ta như vậy, ta muốn để bọn hắn nợ máu trả bằng máu!" Nữ quỷ hung tợn nói: "Ngươi đừng hòng ngăn cản ta."
"Ta chỉ là lấy tiền giải quyết phiền phức, hơn nữa hiện tại đây là hậu nhân của Hồ gia, đối tượng ngươi muốn báo thù sớm đã đi đầu thai."
"..."
"Ngươi để Hồ gia đoạn tử tuyệt tôn thì được gì? Người lúc trước đối xử với ngươi như vậy cũng không hẳn là người nhà họ Hồ."
"..."
Nữ quỷ cảm thấy Minh Thù đang lừa dối mình, nhưng lại không có gì phản bác.
-
Minh Thù cùng Độ Khâm rời khỏi phòng, cô nhìn người bên cạnh mình một chút: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Cứu ngươi."
"Ta cần ngươi cứu!?" Nữ quỷ cũng chưa thấy tư thế hiên ngang của trẫm, ngươi ra ngoài thì trẫm làm được gì!
Trẫm cần ngươi cứu sao?!
Nam chính Thù biểu thị không phục.
Cô thế nhưng là một người có thể lật đổ đại lão toàn trường, sao có thể người khác cứu? Trẫm có sĩ diện a!
Độ Khâm: "..."
Hắn cứu cô cũng sai sao?
"Ta đã nói với ngươi, ngươi không cần..."
Minh Thù quay đầu, nơi nào còn có thân ảnh của Độ Khâm.
Đệt!
Tiểu yêu tinh này, không phải chỉ nói hắn một câu sao, làm sao lại chạy?
Hồ tiên sinh đã đưa Hồ phu nhân đến bệnh viện, Hồ phu nhân không có gì đáng ngại, đứa bé cũng đã giữ được.
Minh Thù đến bệnh viện báo tin.
"Đại sư, đã giải quyết sao?"
"Ừ." Minh Thù đem chuyện của nữ quỷ đơn giản nói qua một lần cho bọn họ.
Nghe xong Hồ tiên sinh rất khiếp sợ, hắn không nghĩ tới tổ tông của hắn đã làm qua chuyện này.
"Hài cốt của cô ta vẫn còn ở dưới tòa nhà, các người đào ra xây cho cô ta một ngôi mộ đi."
Biết chỗ mình ở chôn người, sắc mặt Hồ tiên sinh gọi là khó coi một chút.
Hắn nhấp cánh môi hỏi: "Đại sư, nữ quỷ đó... Đi đâu rồi?"
"Đi báo cáo chứ sao."
Có Độ Khâm ở đó, nữ quỷ trừ gào thét cũng không dám động thủ với cô.
Cuối cùng cô ta bị cô dày vò... Không phải, thuyết phục, liền lựa chọn đến địa phủ báo cáo.
Minh Thù nhận được thù lao của mình, cười tủm tỉm cho Hồ tiên sinh một viên ngọc: "Cho con của ông."
"Cái này..."
"Không đáng tiền, nhà ai có quỷ, hoan nghênh giới thiệu cho tôi."
"..." Ai không có việc gì nguyện ý gặp quỷ a!
"Cảm ơn đại sư." Hồ tiên sinh cung kính đưa Minh Thù ra ngoài.
Minh Thù rời khỏi bệnh viện, có tiền rồi, đi khao chính mình một chút.
Minh Thù lấy điện thoại ra tìm các cửa hàng ăn ngon gần đây một chút.
"Trời sắp mưa sao?"
"Dự báo thời tiết không nói có mưa a."
"Đi nhanh đi."
Ánh mắt Minh Thù từ màn hình điện thoại dời lên bầu trời.
Bầu trời âm trầm, mây đen kéo thành một mảnh.
Người bình thường nhìn cái này chính là mây đen, nhưng Minh Thù nhìn thấy chỉ có âm khí khắp bầu trời.
Khí tức của Độ Khâm...
-
"Không được để hắn chạy, mọi người ổn định!"
Trong công viên hẻo lánh, Độ Khâm bị vô số đạo sĩ bao vây ở giữa, các pháp thuật không ngừng bắn về thân thể hắn.
Âm khí không ngừng tràn ra từ trên người Độ Khâm, hắn mặt không đổi sắc đánh bay đạo sĩ đang tiến lại gần.
Độ Khâm liên tiếp đánh bay mấy đạo sĩ, đám người có chút chần chờ.
"Phong ấn của hắn vẫn chưa giải được, mọi người đừng sợ, cùng nhau tiến lên!" Không biết là ai hét lớn một tiếng.
Đám người tựa hồ được khích lệ, lần nữa liên thủ.
"Bùa trận!" Thanh âm già nua giống như có thể xuyên thấu tận trời: "Lui!"
Vô số lá bùa bay trên không trung, lấy Độ Khâm làm trung tâm vây hắn ở giữa.
Đệ tử còn lại dồn dập lui về phía sau.
Lá bùa xoay tròn vòng quanh Độ Khâm, Độ Khâm khẽ lại gần lá bùa nhưng giống như đụng phải thứ gì bị ép trở lại ở giữa.
Trong bùa trận nên âm khí đều bị ép ra, ánh sáng của lá bùa phát ra bao phủ Độ Khâm.
Sắc mặt của Độ Khâm dần dần khó coi, phảng phất đang trải qua sự dày vò gì.